Phần 14
Sau khi vào phòng, tôi lập tức bảo Vũ nữ sĩ đỡ lấy Hiểu Tình, sau đó tháo sợi dây đỏ trên Chiêu Hồn Phiên ra buộc trên người Hiểu Tình, đem hồn phách cưỡi trên gà trống đánh lên người cô bé, cuối cùng dán lên trán cô bé một lá An Hồn Phù. Không lâu sau, Hiểu Tình đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn chúng tôi “Mẹ, rốt cuộc… Chuyện gì đã xảy ra? Con cảm giác… Giống như ác mộng.”
Hiểu Tình cuối cùng cũng khôi phục thần trí, so với trước đó thanh tỉnh hơn nhiều, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều. Vũ nữ sĩ mừng đến phát khóc, ôm con gái vào lòng an ủi. Hiểu Tình nói cô bé mơ một giấc mơ kỳ quái, chính mình đêm hôm khuya khoắt lại đi lung tung không mục đích ở gần đó, căn bản không tìm được đường về nhà. Cô bé rất sợ hãi, đồng thời cảm giác thấy thân thể rất không thoải mái, nhẹ như tơ vậy giống như lúc nào cũng có thể bị phân ra.
Nhưng đúng lúc này, một đại ca ca anh tuấn bỗng nhiên gọi tên cô bé, nắm lấy tay Hiểu Tình, nói là muốn dẫn nàng về nhà. Hiểu Tình khi tiếp xúc với người kia lại cảm thấy thật thoải mái, cảm giác sắp bị phân ra cũng biến mất. Hiểu Tình an tâm hơn rất nhiều, liền đi theo người đó về nhà.
Trên đường đi Hiểu Tình lại ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại đã phát hiện mình đang ở trong nhà, giống như nằm mộng, nhưng giấc mộng kia lại rất chân thật. Vũ nữ sĩ khóc ôm con gái, nói “Không có chuyện gì, không có chuyện gì cả, chẳng qua là một giấc mộng mà thôi.”
Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chờ Nhất Sơ. Khoảng hơn một tiếng sau, Nhất Sơ mới khoan thai đi tới, hắn nhìn rất mệt mỏi, hai mắt vô thần, thần sắc khẩn trương, tôi lập tức chạy đi mở cửa, đưa Nhất Sơ. Nhất Sơ tựa hồ tiến vào hư thoát trạng thái, trên người lại có vết thương, một thân áo trắng có mấy nơi bị xé rách, có cả vết máu. Tôi lập tức đưa cho Nhất Sơ một chén nước nóng, thoa thuốc giúp hắn, Nhất Sơ thần sắc lúc này mới khôi phục bình thường.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, vội hỏi Nhất Sơ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, là ai đả thương hắn? Cỗ thi thể kia, tại sao lại xuất hiện ở công viên. Nhất Sơ chưa trả lời vội, đầu tiên là nhìn trong phòng một vòng, cuối cùng ánh mắt nhìn vào Hiểu Tình. Hiểu Tình có chút sợ hãi nhìn Nhất Sơ, trong ánh mắt còn có một tia ái mộ. Đúng vậy a, Nhất Sơ toát ra khí chất soái ca là tiểu thịt tươi, không phải là loại nữ sinh rất yêu thích sao?
Nhất Sơ móc trong ngực ra hai tấm phù, bảo tôi dán lên cửa sổ và cửa chính. Tôi làm xong thì Nhất Sơ đã ngủ, xem ra hắn đã quá mệt mỏi, tôi cũng không quấy rầy hắn, mà tìm một cái chăn đắp cho Nhất Sơ. Vũ nữ sĩ cũng tò mò đánh giá Nhất Sơ, cuối cùng hỏi tôi đây là ai, có vẻ như rất có bản lĩnh a. Tôi vừa cười vừa nói “bản lĩnh của hắn so với ta còn lớn hơn, các ngươi cũng đi về nghỉ ngơi đi! Đừng kinh động hắn, hắn quá mệt mỏi rồi.”
Vũ nữ sĩ lập tức cùng con gái về phòng ngủ, mà tôi thì ngồi trên ghế gác đêm. Nhất Sơ ngủ hơn hai tiếng, rồi chậm rãi mở mắt ra. Phát hiện tôi vẫn luôn ngồi trông hắn, hắn có chút ngượng ngùng cười cười. Tôi lập tức hỏi Nhất Sơ vết thương ra sao, có cần băng bó một chút không? Nhất Sơ lắc đầu, nói hắn trúng thi độc, thuốc bình thường căn bản không thể chữa được thi độc.
Tôi quá sợ hãi, trúng thi độc, nếu xử lý không tốt, Nhất Sơ có thể sẽ biến thành cương thi. Nhất Sơ lập tức an ủi tôi, bảo tôi đừng lo, hắn đã tìm được người đến giúp. Ngay lúc tôi đang nghi hoặc là ai đến giúp thì điện thoại của tôi bỗng rung lên, tôi mở máy ra xem thì ra là Lão Thử tiền bối.
Vừa nối máy, Lão Thử tiền bối đã hùng hùng hổ hổ “Tiểu vương bát đản, ngươi còn biết nghe điện thoại a, lão tử ở dưới tầng một gọi cho ngươi hơn một canh giờ, sao ngươi không nghe?” Tôi lúc này mới chú ý hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, đều là Lão Thử tiền bối gọi tới. Tôi áy náy, giải thích nói vừa rồi để tránh quấy rầy Nhất Sơ nghỉ ngơi, cho nên đã để chế độ im lặng.
Lão Thử tiền bối hùng hùng hổ hổ nói mau xuống mở cửa, lão tử sắp chết rét. Tôi bất đắc dĩ cười khổ, vội vàng cúp máy, chạy xuống đón lão. Lão Thử tiền bối đang co quắp cạnh thùng rác, toàn thân run lẩy bẩy. Vừa thấy tôi, lão chạy tới lột áo của tôi khoác lên người, còn bảo tôi bồi thường phí thiệt hại tinh thần.
Tôi đắng chát cười cười, nói bây giờ không phải là lúc đòi bồi thường, mau cứu Nhất Sơ đi! Lão hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái, đi theo tôi lên lầu. Lão Thử tiền bối nhìn thoáng qua Nhất Sơ, liền kinh hãi trợn mắt hốc mồm “Đù, là ai hung tàn như vậy, có thể đánh ngươi bị thương thành thế này?”
Nói xong, lão không kịp nhiều lời, tìm một cái chén không, lấy giải dược trong ngực ra. Lão đem chất lỏng màu vàng đục ngầu đổ vào chén, lại lấy mấy thứ màu đen, ép thành bột phấn ngâm trong chất lỏng, đổ một nắm lớn muối và bột mì, rồi quấy thành bột nhão, sau đó sai tôi đi nấu một chút gạo nếp.
Vũ nữ sĩ nghe thấy động tĩnh, cũng đi ra. Tôi lập tức hỏi Vũ nữ sĩ trong nhà có gạo nếp không, nàng trả lời có liền nhờ nàng đi nấu một chút gạo nếp. Lão Thử tiền bối thì thận trọng bôi bột nhão lên thương của Nhất Sơ. Tôi thấy rõ trong bột nhão có rất nhiều côn trùng to như con kiến đang ngọ nguậy, rất kỳ lạ.
Khi lão bôi xong bột nhão, Vũ nữ sĩ cũng đã nấu xong gạo nếp. Lão Thử tiền bối lại đem nước gạo vẩy lên vết thương, làm tan bột nhão một chút. Xong xuôi lão mới nhẹ nhàng thở ra, nằm trên ghế nói “Được rồi, nghỉ ngơi mấy tiếng là an toàn.” Nhất Sơ gật đầu, nhìn như lại buồn ngủ.
Tôi không quấy rầy Nhất Sơ, mà hỏi Lão Thử tiền bối lĩnh giáo thứ thuốc trị thi độc rốt cuộc là cái gì? Lão còn đang vì tôi không nghe máy mà tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái, tức giận nói không biết. Tôi nhịn không được cười lên, đành phải xin lỗi Lão Thử tiền bối, đồng thời nói sau khi giải quyết xong chuyện lần này sẽ dẫn lão đến hộp đêm tìm một cô nàng Nga La Tư, lão mới chịu nói cho tôi.
Chất lỏng đục ngầu là nước tiểu chuột, còn thứ màu đen chính là phân chuột. Đương nhiên, đó không phải là phân chuột thông thường, mà là của con chuột mệnh cách tương liên cùng Lão Thử tiền bối, đồng thời phải là phân của chuột đã ăn thi thể. Mọi người đều biết chuột hay ăn thịt thối, thậm chí còn ăn thi thể. Chỉ cần chuột đã ăn thi thể thì sẽ bị thi độc công tâm. Nhưng chuột có năng lực thích ứng rất cường đại, cho nên sẽ sinh ra phản ứng miễn dịch với thi độc, tạo ra các tế bào miễn dịch!
Mà các tế bào miễn dịch này giải quyết thi độc xong, phần còn lưu lại ở trong người, phần thì thông qua phân và nước tiểu bài tiết ra, thứ đưa cho Nhất Sơ dùng chính là phân chuột chứa tế bào miễn dịch. Vì để có thứ này, Lão Thử tiền bối đã rất vất vả tìm một thi thể có thi độc cho chuột ăn, khó khăn mới lấy được phân… Tôi nghe xong chỉ cảm thấy buồn nôn, chuyện tởm lợm như vậy chỉ sợ cũng chỉ có Lão Thử tiền bối mới có thể làm được đi. Tôi cảm thấy loại chuyện này thực sự làm cho người ta không nói được lời nào.
Sau khi tảng sáng, sắc mặt Nhất Sơ gần như đã khôi phục hoàn toàn. Tắm rửa xong tôi mua cho Nhất Sơ một mớ quần áo, sau khi mặc vào, Nhất Sơ khí chất lại như núi lửa phun trào, làm cho người khác không thể kháng cự. Mấy tiểu thịt tươi khác so sánh với Nhất Sơ thì kém hơn nhiều… Trên mặt Vũ nữ sĩ và Hiểu Tình tràn đầy vẻ si mê có thể thấy rõ.
Lão Thử tiền bối còn nửa đùa nửa thật nói, Sơ Nhất đạo trưởng thật đúng là già trẻ ăn sạch a, rất có phong phạm của lão lúc còn trẻ. Một câu khiến Vũ nữ sĩ và Hiểu Tình đỏ mặt. Nhất Sơ tựa như đã hoàn toàn bình phục, trở lại vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, hắn kiểm tra Hiểu Tình xong, như có điều suy nghĩ gật đầu.
Tôi hỏi Nhất Sơ, Hiểu Tình có phải ổn rồi không? Nhất Sơ lại lắc đầu, thở dài nói mặc dù hồn phách quy vị, nhưng trên người vẫn có âm khí nồng đậm, âm khí này rất kỳ lạ, hẳn là bị người cố ý hạ âm khí, nếu giải quyết không ổn, chỉ sợ ngày sau sẽ bị tiêu hồn. Vũ nữ sĩ vội vàng cầu khẩn Nhất Sơ. Nhất Sơ thở dài nói, cũng không phải là riêng Hiểu Tình xảy ra chuyện, mà là có hai mươi bốn đồng nam đồng nữ cùng xảy ra chuyện.
Tôi giật mình, nghĩ đến tên mua lụa đỏ. Tên kia không phải là mua hai mươi bốn dải lụa đỏ sao? Trùng hợp này thật sự là quá kinh người. Tôi vội vàng hỏi Nhất Sơ chân tướng chuyện này. Nhất Sơ nói hắn cũng là do người khác nhờ vả giúp ‘Chiêu hồn’ một học sinh sắp thi đại học. Mà người này xảy ra tình trạng giống hệt Hiểu Tình. Nhất Sơ tự nhiên là nghĩ đến chiêu hồn đầu tiên.
Nhưng cách Nhất Sơ chiêu hồn rất đặc biệt, hắn biết hồn phách nạn nhân đã vô cùng yếu, cho dù dùng Chiêu Hồn Phiên và gà trống va chạm rất nhẹ cũng có thể sẽ làm tổn thương đến hồn phách, cho nên Nhất Sơ mới muốn dùng Âm Thi chiêu hồn. Dùng Âm Thi quả thực là cách tốt nhất, cơ hồ đối với hồn phách không có tác dụng phụ.
Chỉ là khi Nhất Sơ chiêu hồn mới kinh hãi phát hiện vong hồn phiêu đãng ở đó lại không chỉ có một! Nhất Sơ dùng Quá Âm Thuật, câu thông với những hồn phách phiêu bạt, biết được bọn họ gặp phải chuyện gì, thấy rất giống với khách hàng của mình, Nhất Sơ mới ý thức được, khả năng là có người đang tỉ mỉ chuẩn bị một đại âm mưu!
Nhất Sơ không thể thấy chết không cứu, cho nên hắn dứt khoát hút tất cả âm hồn gặp phải chiêu vào Âm Thi. Lúc thu thập xong hai mươi bốn hồn phách, Nhất Sơ chuẩn bị triệu hoán Âm Thi trở về. Đúng lúc này, Nhất Sơ lại thông qua Âm Thi rõ ràng cảm ứng được có một hồn phách muốn xông ra, giống như là bị người khác triệu hoán. Nhất Sơ lập tức liên hệ thần thức với Âm Thi, cảm ứng được khí tức của tôi, Nhất Sơ biết tôi đêm hôm khuya khoắt đi công viên chiêu hồn, nhất định là có chuyện cho nên khi thông qua Âm Thi bảo tôi chờ hắn.
Tôi lập tức gật đầu. Tổng cộng có hai mươi bốn hồn phách, hiện giờ mới chỉ có một đã quy vị, còn hai mươi ba hồn phách ẩn trong Âm Thi, Âm Thi đó có thể chịu nổi sao? Giống như cái thùng gỗ, trọng lượng tiêu chuẩn là hai mươi cân, mà hết lần này tới lần khác cứ đặt vào đó trọng lượng gấp mấy chục lần, thùng gỗ có thể chịu được không?