Phần 143
Có vẻ là trong thôn có người mất tích. Thôn dân vội vội vàng vàng nói:
“Đi, mau đi tìm xem, con gái nhà Lão Ngô không thể mất tích được!”
Lúc này hắn vừa đúng lúc nhìn thấy tôi, đi tới nhắc nhở:
“Tiểu tử, trong thôn có chút chuyện, các ngươi ở trong nhà đừng chạy loạn.”
“Có chuyện gì, có cần chúng ta giúp không?”
Tôi nói, thực chất là muốn đi theo dò đường, xem có manh mối gì không. Chủ nhà họ Vương không hề nghĩ ngợi đã từ chối:
“Không cần, đây là việc của thôn chúng ta, không cần người ngoài nhúng tay!”
Ánh mắt hắn nhìn tôi rõ ràng tràn ngập địch ý. Tôi bỗng nhiên nhớ tới Triệu Võ Dương đã từng nói lúc bọn họ mới đi vào Vô Diêm Thôn, các thôn dân đã thể hiện ra địch ý. Triệu Võ Dương thậm chí đã dùng từ “hận”.
Rất nhanh, các thôn dân đã ra khỏi cửa, chúng tôi bị giữ lại trong sân. Thậm chí chủ nhà còn gọi vợ mình đến nhỏ giọng dặn vài câu, vì thế bà ta lấy lý do phơi ớt, quang minh chính đại mà ngồi ở trong sân theo dõi nhất cử nhất động của chúng tôi. Tôi cũng vừa lúc có cơ hội gặp được cô gái điên điên khùng khùng kia. Cô ta mặc quần áo bẩn thỉu rách rưới, hai mắt vô thần ngồi trên ngạch cửa, trên cổ có một sợi xích sắt vừa to vừa dài, một đầu khóa trên khung cửa. Cô ta vừa thấy người lạ lập tức hướng về phía chúng tôi cười.
Lý mặt rỗ chọc tôi:
“Tiểu ca, quả thật là ngươi có mị lực, đi đến chỗ nào cũng được hoan nghênh! Ngươi xem, cô nương nhà người ta đang cười với ngươi kìa? Theo ta thì ngươi dứt khoát ở lại đây làm rể, khẳng định có thể được thừa kế đất đai. Còn ta thì…”
Lý mặt rỗ lấy trong túi ra một cái gương nhỏ, soi gương cẩn thận:
“Ta nhan sắc không bằng ngươi, nơi này khẳng định là không thích hợp cho ta sống, vẫn là thành thành thật thật mà trở về thôi, cái tiệm nhỏ kia của ngươi cứ an tâm mà giao cho ta đi…”
Hắn càng nói càng đắc ý vênh váo, quơ chân múa tay lên.
Ánh mặt trời phản xạ qua gương nhoáng lên, bắn lên mặt cô gái điên điên khùng khùng. Cô ta dường như bị kích thích, oa mà một tiếng kêu lên, sợ tới mức tè ra quần mà bò vào trong phòng, cũng không dám đi ra nữa. Vợ của chủ nhà hoảng sợ, chạy đến trước cửa nhìn xung quanh:
“Kêu cái gì? Trốn trốn trốn, dưới cái bàn giấu cái gì vậy.”
Nói xong, liền không để ý mà tiếp tục phơi ớt. Xem ra cô gái điên điên khùng khùng thường xuyên bị như vậy.
Lý mặt rỗ sửng sốt trong chốc lát, khó hiểu nói:
“Cô ta sao lại thế này? Đang yên đang lành kêu cái gì? Dọa lão tử nhảy dựng cả lên.”
Triệu Võ Dương giải thích:
“Thế giới của bệnh nhân tâm thần rất khác với người bình thường, không thể dùng con mắt bình thường mà đánh giá bọn họ.”
Tôi lại nhìn chằm chằm vào cái gương nhỏ trong tay Lý mặt rỗ đến xuất thần. Cô ta hiển nhiên là bị cái gương nhỏ này kích thích, chẳng lẽ cô ta nhớ tới cái gì? Cô ta bị điên, có lẽ là liên quan đến cái gương đồng quỷ dị kia.
Tới gần trưa, chủ nhà mới mệt mỏi trở về, vợ hắn vội vàng ra đón:
“Sao rồi, tìm được người chưa?”
Chủ nhà ừ một tiếng, đầy mệt mỏi gật đầu, hiển nhiên không muốn nhiều lời. Vợ lão bà sốt ruột, không nhìn ra sắc mặt của hắn, kinh hỉ hỏi:
“Tìm được rồi ư, tìm được ở đâu?”
Chủ nhà nhíu mày, ánh mắt liếc về phòng của chúng tôi:
“Có gì sao không vào nhà nói?”
Hai người nhanh chóng vào phòng, cửa phòng cũng đóng lại. Họ đề phòng chúng tôi như là đề phòng cướp vậy.
Ngươi không chịu nói, chúng ta không biết đi điều tra ư? Tôi lấy trong ba lô của Lý mặt rỗ hai bao thuốc, vừa mới chuẩn bị ra khỏi cửa, Lý mặt rỗ đã túm chặt tôi:
“Trương gia tiểu ca, ngươi lại muốn lấy thuốc của ta đi cho người khác? Ngươi cho hết rồi, ta hút cái gì?”
Tôi nhìn hắn cười:
“Hút không khí.”
Có lẽ là do đã tìm được người, thôn dân nghe nói chúng tôi muốn ra ngoài đi dạo cũng không ngăn trở, chỉ dặn chúng tôi trong núi dễ lạc đường, bảo chúng tôi đừng vào núi, sớm trở về…
Tôi và Triệu Võ Dương gật đầu ra khỏi cửa. Lý mặt rỗ vì bực mình với tôi mà ở trong phòng đi ngủ. Triệu Võ Dương đã từng tới Vô Diêm Thôn cho nên hắn đưa tôi dạo qua một vòng chỉ mất chưa đến 15 phút đã xong.
“Thấy chưa? Thôn này chỉ bé như cái bàn tay, lúc trước khi tới đây, ta còn tưởng Trương Khánh Hải điên rồi, đưa chúng ta tới chỗ này.”
Có lẽ là nghĩ tới đồng bạn lúc đó đã bị lột da mặt, thanh âm Triệu Võ Dương bỗng nhiên có chút cô đơn. Tôi vỗ vai hắn, nhẹ giọng an ủi. Triệu Võ Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút oán hận mà nói:
“Xảy ra chuyện này, đều là do Trương Khánh Hải.”
Tôi hơi sửng sốt, nhìn hai mắt hắn, mỉm cười mà nói:
“Ngươi biết không? Mấy năm nay ta tiếp xúc với không ít những thứ ngưu quỷ xà thần, trong đó nhiều nhất chính là oán khí. Người trước khi chết nếu mang theo một cỗ oán khí không thể ma diệt, vậy sau khi chết nhất định sẽ biến thành oán linh. Các ngươi sở dĩ trở thành như vậy, tuy có chút liên quan với Trương Khánh Hải, nhưng cũng không lớn, nguyên nhân chính yếu vẫn là do các ngươi. Tỷ như ngươi, không có dũng khí, làm gì cũng đều lo trước lo sau, không có ai bên cạnh thì không hạ được quyết tâm. Ngươi nói ngươi thích đi du lịch, nhưng kỳ thật vẫn luôn đi theo bước chân người khác? Ngươi có bao giờ tự mình đi ra ngoài, ngắm phong cảnh mà mình thích chưa?”
Triệu Võ Dương rõ ràng có chút ngây dại.
“Lại nói Tiết Bằng, hắn có kết cục hôm nay hoàn toàn là vì tham tài, tiền tài bất nghĩa là không thể kiếm, nếu hắn dám động lòng với vật bồi táng của người khác, vậy sẽ không có kết quả tốt! Còn Tiêu Tư Tư, tuy rằng không biết cô ta vì sao lại bị như vậy, nhưng khẳng định là có nguyên nhân. Các ngươi mỗi người đều có nhược điểm của chính mình, mà nhược điểm này lại bị Trương Khánh Hải nắm rõ, hắn lợi dụng một chút đã có thể hoàn thành kế hoạch của chính mình!”
Có lẽ là tôi nói nặng lời nên Triệu Võ Dương vẫn luôn trầm mặc.
Thậm chí tôi cảm thấy, chính mình có phải đã phê bình quá mức rồi không? Tôi cũng có điểm xấu, có tư cách gì mà phê bình người khác? Tôi có chút ngượng ngùng mà nhìn bốn phía xung quanh, làm ra vẻ ngắm phong cảnh. Nửa đường thấy một người trẻ tuổi cầm cuốc, hiển nhiên là muốn ra đồng làm việc. Tôi vội vàng cười hì hì đi tới:
“Đại ca, hỏi thăm ngài chuyện này, ngài biết gần đây có chỗ nào phong cảnh đẹp không? Ta muốn chụp vài bức ảnh.”
Vừa nói, vừa lấy một bao thuốc cung kính đưa qua.