Phần 144
Đối phương vui mừng cầm lấy bao thuốc, đã nhận thì tự nhiên là dễ làm việc. Hắn nghĩ nghĩ, chỉ vào phía Tây Bắc nói:
“Ta là người thô lỗ, không biết cảnh đẹp mà các ngươi nói là ý gì? Nhưng rừng cây bên kia có vẻ cũng rất đẹp.”
Tôi thuận thế hỏi:
“Đại ca, đó là chút việc nhỏ, sao giờ ngươi mới ra đồng làm việc a?”
Người trẻ tuổi nghe tôi hỏi, theo bản năng lộ ra sự bực bội:
“Còn không phải do nhà Lão Ngô sao, con gái hắn mất tích, toàn thôn phải đi tìm hết cả ngày.”
Tôi giả bộ giật mình:
“Tìm được rồi sao? Không xảy ra chuyện gì chứ.”
“Tìm được rồi.”
Người trẻ tuổi cho bao thuốc vào túi:
“Cái thôn này thật là không thể ở được, ta cũng đã cân nhắc đến việc chuyển nhà. Ngươi nói một tiểu nha đầu mười mấy tuổi nửa đêm không ngủ lại chạy ra mộ đào đất làm gì? May mà con bé tuổi còn nhỏ sức lực không đủ, đào được một nửa liền mệt đến ngất xỉu, nếu không đã xảy ra chuyện lớn.”
Nói tới đây, hắn như bỗng nhiên nhận ra điều gì, khẩn trương nhìn bốn phía, thấy không có ai mới cẩn thận dặn dò tôi:
“Ngươi đừng nói bậy với người khác a, đây là bí mật trong thôn.”
Nói xong, hắn khiêng cái cuốc hài lòng mà bỏ đi. Chờ hắn đi xa, Triệu Võ Dương mới nói:
“Mộ? Chẳng lẽ là nấm mộ hoang ở cấm địa?”
“Đó cũng không phải là nấm mộ hoang, ngươi không nghe người ta nói sao? Đó là hoàng hậu nước Tề, xú nữ đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử Chung Vô Diệm.”
Tôi quyết định tìm thời cơ, kiến thức qua một chút vị xú nương nương trong truyền thuyết này.
Khi tôi và Triệu Võ Dương trở lại thôn, Lý mặt rỗ đang nói chuyện câu được câu không với cô gái điên điên khùng khùng. Xem ra hiểu biết của tôi đối với Lý mặt rỗ quả nhiên không sai, gia hỏa này trong xương cốt đã lộ ra vài phần tiềm chất của bệnh nhân tâm thần, cùng cô nàng điên khùng vừa nói vừa cười, như là gặp được lão hữu nhiều năm xa cách.
Cô nương kia nhìn thấy tôi và Triệu Võ Dương trở về, rõ ràng có chút bất an, ôm vai trốn vào trong một góc, không chịu đi ra. Lý mặt rỗ hề hề mà nói:
“Ngươi nói các ngươi xấu đến mức nào, một cô nàng điên khùng nhìn thấy các ngươi còn bị dọa thành như vậy. Nhìn lại ta đi, anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, thật là…”
Hắn vừa nói vừa muốn lấy cái gương trong túi ra. Tôi vội vàng đè hắn lại:
“Ngươi là Ngô Ngạn Tổ thứ hai, được rồi chứ? Nếu soi thấy gương mặt xấu xí của ngươi, sợ ngươi không chịu nổi sẽ nôn ra a.”
Kỳ thật là tôi sợ cái gương sẽ kích thích cô nương điên khùng, chủ nhà mà nhìn thấy sẽ trực tiếp đá chúng tôi ra đường. Trở về phòng, Lý mặt rỗ nhỏ giọng hỏi tôi:
“Có manh mối gì không?”
Tôi gật đầu, nhìn về phía Triệu Võ Dương:
“Ngươi có thể tìm được khu cấm địa không?”
Triệu Võ Dương lắc đầu nói:
“Không thể. Lúc ấy lòng ta rất loạn, bản đồ lại ở trong tay Trương Khánh Hải, vẫn luôn là hắn dẫn đường, ta không nhớ rõ…”
Việc này xem ra có chút khó khăn. Lý mặt rỗ nói:
“Nếu không ta giả bệnh, bảo Vương lão đầu vẽ cho các ngươi một tấm bản đồ, thế nào?”
Tôi lập tức phủ quyết:
“Bọn họ không phải kẻ ngốc. Loại kế sách này dùng một lần còn được, lần thứ hai bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ.”
Lý mặt rỗ tiếp tục kiến nghị:
“Nếu không chúng ta lấy chút đồ vật ra hối lộ, tìm người đưa chúng ta đi?”
“Càng không thể, ngươi không thấy sao? Các thôn dân vô cùng đoàn kết, thậm chí có khả năng đã có quy ước gì đó. Cho nên vừa rồi người trẻ tuổi kia nói chuyện với chúng ta mới sợ người khác nghe được, có lẽ nếu tiết lộ cơ mật sẽ bị trừng phạt!”
Tôi thở dài, có chút khó xử nói:
“Hơn nữa thôn dân tuy rằng không nhiều lắm, nhưng một nhà có việc, tất cả mọi người đều sẽ tới giúp, thật sự có chút kỳ quái.”
Triệu Võ Dương có chút khẩn trương:
“Vậy làm sao bây giờ?”
Tôi an ủi hắn hai câu, nói với Lý mặt rỗ:
“Ngươi và hắn ở lại đây, ta đi ra ngoài một chuyến.”
Lý mặt rỗ lo lắng đi theo:
“Ngươi cẩn thận một chút, nếu quyết định ra tay, nhất định phải trở về gọi ta đi cùng.”
Hắn biết nghĩa khí như vậy, tôi có chút cảm động. Lý mặt rỗ lại nói tiếp:
“Nếu ngươi gặp bất trắc thì cũng người có đến nhặt xác.”
Mẹ kiếp, trù ta à? Tôi nhấc một chân lên, Lý mặt rỗ sợ hãi chạy vào phòng. Tôi một mình đi ra khỏi thôn, đi lang thang trong thôn không có mục tiêu, đi hai vòng, bỗng nhiên đầu thôn có một nhà có tiếng la khóc. Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì? Tôi theo thanh âm bước đến, phát hiện tường vây nhà đó cũng không cao, lập tức trèo lên nhìn vào trong. Chỉ thấy trong sân có một bà lão lớn tuổi đang ôm một nha đầu 12, 13 tuổi, nha đầu tóc rối tung, hai mắt trợn trừng, dường như là bị quỷ nhập, giãy giụa muốn bò ra ngoài.
“Con ơi, con sao vậy? Nếu con xảy ra chuyện gì, ta sống thế nào đây?”
Bà lão khóc lớn.
“Im!”
Tiểu nha đầu bỗng nhiên ra hiệu đừng làm ồn:
“Nàng đang gọi ta! Ta phải mau tới đó, nàng đang gọi ta.”
Bà lão sợ tới mức quên cả khóc:
“Ai gọi?”
“Người trong nấm mồ.”
Tiểu nha đầu mắt trợn ngược cười nói:
“Nàng nói ta xinh đẹp, muốn gương mặt của ta.”
Bà lão lại gào khóc:
“Ông nó mau đến xem, con gái hình như là bị trúng tà…”
Nghe tiếng, một lão hán chạy ra, bên hông còn cắm một cái tẩu hút thuốc:
“Chuyện gì vậy?”
Bà lão chỉ vào tiểu nha đầu nói:
“Nó mê sảng.”
Tiểu nha đầu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào lão hán nói:
“Là thật đó, người trong nấm mồ đang gọi ta! Ngươi nghe xem, nàng còn đang nói chuyện đó.”
Lão hán sợ hãi mặt trắng bệch:
“Hôm qua vẫn còn ổn, đây là sao?”
“Khẳng định là trúng tà, nếu không sao nó lại vô duyên vô cớ đi đào mộ?”
Bà lão khóc vô cùng thương tâm. Lão hán thở dài:
“Không phải đâu, mau đi tìm trưởng thôn.”
Nói xong, hắn cố hết sức bế tiểu nha đầu lên, cùng bà lão đi ra khỏi cửa.
Xem ra tiểu nha đầu này chính là con gái nhà Lão Ngô đi lạc, cô bé nhất định là đã bị oán khí của Chung Vô Diệm mê hoặc, cho nên mới đi đào mộ. Tôi vội vàng đuổi theo họ. Nhà của trưởng thôn cũng giống như các nhà khác, chỉ là sân rộng hơn một chút, trong nhà có thêm hai gian phòng, trong sân có chuồng gia súc nuôi hai con lừa. Nghe thấy tiếng hai vợ chồng Lão Ngô khóc lóc, rất nhanh từ trong phòng có một lão nhân râu bạc đi ra, hắn nhìn tiểu nha đầu trong lòng Lão Ngô, cau mày hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Con gái ta khả năng đã xảy ra chuyện, sau khi tối qua đi lạc, hôm nay trở về thì nói mê! Trưởng thôn mau cứu con gái ta a, ta già như vậy mới có một đứa con, chính là đứa con gái này.”
Lão Ngô sợ hãi mà nói. Tiểu nha đầu nhìn trưởng thôn cười hắc hắc, bộ dáng giống cô gái điên khùng như đúc. Trưởng thôn trầm mặc thật lâu, lúc này mới nghiêm nghị phất tay:
“Đưa vào trong núi thôi!”