Phần 146
Trưởng thôn không nói nên lời, gấp đến độ đầy đầu mồ hôi, chỉ không ngừng lắc đầu. Còn làm như vậy, tôi đoán chừng một người cũng bị bức đến phát điên! Tôi lập tức đẩy mọi người ra la lớn:
“Mọi người bình tĩnh lại, để trưởng thôn nói rõ ràng đã.”
Lập tức có thôn dân bất mãn mà nói:
“Ngươi là ai a? Đây là việc riêng của thôn bọn ta, liên quan gì đến người ngoài như ngươi?”
“Hắn nói hắn là cái gì mà âm vật thương nhân…”
“Hừ, chớ có chọc hắn! Ta thấy hắn rất có bản lĩnh, nếu ngươi đắc tội hắn, sau này khẳng định sẽ không sống yên đâu.”
Lão Ngô khuyên thôn dân kia.
Tiếng nói vừa dứt, quả nhiên không ai nói gì nữa, tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt thập phần kính sợ. Tôi ra hiệu ý bảo mọi người ngồi xuống, lại bảo Lý mặt rỗ dọn ghế cho trưởng thôn.
“Trưởng thôn, Vô Diêm Thôn các ngươi những năm gần đây liên tiếp xảy ra chuyện lạ, tất cả đều là do ngôi mộ trong cấm địa mà ra! Muốn hoàn toàn giải quyết được phiền toái, không để bi kịch xảy ra, ngươi nhất định phải nói rõ chân tướng cho các thôn dân.”
Tôi chính nghĩa lẫm liệt nói.
Trưởng thôn nhìn tôi trầm mặc thật lâu, rốt cuộc thở dài một tiếng rồi nói:
“Tiểu tử, ngươi đoán không sai, năm đó ta quả thực đã đào trộm ngôi mộ kia. Mấy năm đó xảy ra thiên tai, ruộng đất không thu hoạch được gì, cả thôn đời sống khó khăn. Có một ngày ta đi họp ở thôn khác, khi nghe được hai người đến từ nơi khác bàn luận về việc trộm mộ, còn dựa vào nó mà phát tài. Ta liền nghĩ, nấm mồ phía sau thôn chúng ta có thể nào cất giấu bảo bối hay không? Sau khi hạ quyết tâm, ta nói là làm. Ngôi mộ đó ở cấm địa, ta không dám nói cho người khác, nên đã gọi con trai, định nhân lúc trời tối mà đào mộ, nhặt chút đồ đáng giá mà đổi lấy lương thực. Kết quả lúc đang bàn bạc lại bị Tiểu Mai nghe được, nó không hề sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy rất vui, liền lén đưa con gái lão Vương tới xem náo nhiệt. Ta và con trai đào suốt một đêm, sau đó đã cạy mở quan tài.”
“Bên trong có gì?”
“Khẳng định là vàng bạc châu báu, bằng không ngươi xem nhà trưởng thôn có thể nuôi nổi hai con lừa sao?”
Các thôn dân vừa hâm mộ lại ghen ghét mà nói. Trưởng thôn phảng phất như không nghe thấy, tiếp tục nói:
“Trong quan tài trừ một tấm gương đồng và một đám người chôn bồi táng ở ngoài thì chỉ có một bộ xương khô. Ta và con trai lần đầu tiên làm việc này, rất sợ hãi, cũng chỉ lấy mấy thứ. Ai biết lúc này Tiểu Mai đã cùng con gái lão Vương tiến tới. Nó thích tấm gương kia, nói thế nào cũng phải lấy, ta không khuyên được, nghĩ thầm dù sao cũng là thứ không đáng giá nên lấy ra cho Tiểu Mai…”
Không chờ hắn nói xong, Vương lão đầu đã phẫn nộ rít gào:
“Chuyện con ta là thế nào? Vì sao lại bị điên?”
Có một thôn dân nói:
“Còn phải nói? Khẳng định là trưởng thôn không muốn bị người khác biết mình trộm mộ cho nên đã hù dọa con ngươi, con gái ngươi lúc ấy còn nhỏ, sao chịu được nên phát điên…”
Vương lão đầu từ trên ghế đứng lên, rống giận nhào tới trưởng thôn:
“Ngươi là tên lang tâm cẩu phế, uổng cho ta mấy năm nay coi ngươi là người! Ngươi lại hại con ta thành như vậy.”
Hai người định lao vào đánh nhau. Các thôn dân vội vàng tiến lên can ngăn, tách bọn họ ra. Quần áo của trưởng thôn bị xé rách tứ tung, mũi cũng đã phun máu.
Có người khuyên Vương lão đầu:
“Vương thúc ngươi đừng vội tức giận, Tiểu Mai nhà trưởng thôn không phải cũng mất tích sao? Nói không chừng còn có ẩn tình.”
Vương lão đầu thở hổn hển, hung ác trừng mắt nhìn trưởng thôn, tựa hồ muốn nói, nếu trưởng thôn không đưa ra một lời giải thích hợp lý, hắn sẽ liều mạng. Trưởng thôn phảng phất như già đi mười tuổi, mỏi mệt nói:
“Kỳ thật Tiểu Mai nhà ta không mất tích.”
“Cái gì, thế người đâu?”
Các thôn dân kinh ngạc hỏi. Trưởng thôn dùng tay áo lau máu mũi, xoay người đi đến một gian phòng nói:
“Tiểu Mai, ra đây đi.”
Rất nhanh, một thân ảnh gầy đến mức chỉ còn da bọc xương đi ra, trong nháy mắt tất cả mọi người cực kỳ an tĩnh. Thậm chí tiếng hít thở cũng không nghe thấy. Người này dáng người cao gầy, tóc khô lại thưa thớt. Khủng bố nhất chính là gương mặt kia, dường như bị lửa đốt, đầy vết sẹo dữ tợn, khóe miệng còn thiếu mất một góc, tôi nhìn mà sởn tóc gáy. Trưởng thôn chỉ vào cô ta nói:
“Đây là Tiểu Mai nhà ta…”
Tất cả mọi người không thể tin được một màn này, có người thậm chí còn dụi mắt. Tôi cũng giật mình, nhưng đã lập tức phản ứng. Tiểu Mai vì từng soi gương, cho nên cũng bị lột da mặt!
Trưởng thôn nói:
“Lúc ấy ta và con trai đang lấp đất. Ai ngờ đúng lúc này, ta nghe thấy tiếng Tiểu Mai hét thảm, ta và con trai chạy tới nơi thì Tiểu Mai đã máu chảy đầm đìa chết ngất ở đó, con gái lão Vương lại mở to hai mắt, không chịu nói gì cả. Lúc ấy ta quá sợ hãi, cho rằng đã đắc tội quỷ thần, bị báo ứng trên người Tiểu Mai. Con trai ta nói tấm gương đồng kia có điều cổ quái, bảo ta mau chôn gương lại. Ta lén lút đưa Tiểu Mai về nhà, biết bộ dáng của nó khẳng định sẽ bị người khác coi là yêu quái, nên đã giấu nó đi. Tiểu Mai cũng đã bị kinh hãi, từ ngày đó trở đi không nói gì cả, như một cái xác không hồn.”
Mọi người nhìn nhau, cũng không nói gì. Vương thúc cũng ngây ngốc, trăm triệu không ngờ con gái mình phát điên còn kéo theo nhiều chuyện như vậy. Trưởng thôn hối hận nói:
“Từ khi mang đồ trộm được trong mộ đi bán, ta đã mua được rất nhiều lương thực. Mấy năm đó mọi người đều khó khăn, các ngươi đều tới nhà ta mượn gạo mượn mì, các ngươi cho rằng gạo và mì nhà ta là từ đâu mà có? Chính là dựa vào số tiền đó. Chưa đầy một năm, con trai ta lên núi vô ý ngã chết, bỏ lại ta lẻ loi hiu quạnh cùng sống với Tiểu Mai.”
Mọi người nhìn ánh mắt của trưởng thôn, rõ ràng đã hòa hoãn hơn nhiều.
“Lúc ấy ngươi xử lý tấm gương đồng kia như thế nào?”
Tôi nghiêm túc hỏi trưởng thôn. Trưởng thôn nghĩ nghĩ nói:
“Làm theo ý của con trai ta, đào hố chôn tại chỗ.”
Tôi không khỏi nhíu mày, cái gương kia làm sao lại trở về trong quan tài? Nghĩ đến động tác khi chết của Trương Khánh Hải, tôi đột nhiên rùng mình. Chẳng lẽ tấm gương đồng kia tự có ý thức? Mỗi khi nó lột bỏ một tấm da mặt thì sẽ tự mình trở về trong quan tài. Nếu thật sự như vậy thì âm vật lần này có chút khó giải quyết…
Trưởng thôn đánh giá tôi vài lần:
“Tiểu tử, ta đã nói xong, đến phiên ngươi.”
Hắn vừa nói vậy, mọi người lập tức nhìn tôi. Tôi nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
“Không lừa các ngươi, lần trước bốn người trẻ tuổi tới đây du lịch, ngoại trừ Triệu Võ Dương, ba người còn lại đều đã bị lột da mặt, nguyên nhân giống nhau, bọn họ từng soi qua tấm gương kia. Cho nên vấn đề đều tập trung ở trên tấm gương kia, muốn giải quyết những chuyện này, nhất định phải xử lý tấm gương kia.”
“Ngươi nói cái gì?”
Trưởng thôn khiếp sợ:
“Bọn họ trộm ngôi mộ kia?”