Phần 15
Nhất Sơ an ủi ta không cần lo lắng, Âm Thi đã được hắn dùng pháp quyết, nhất định không có vấn đề. Nghe vậy, tôi cũng an tâm hơn rất nhiều. Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Nhất Sơ vang lên, hắn nhìn thoáng qua, nói là khách hàng gọi tới. Thì ra thấy Nhất Sơ cả đêm không trở về, cho nên khách hàng lo lắng gọi điện thoại tới hỏi.
Nhất Sơ an ủi đối phương nói đã tìm được hồn phách, đều an toàn, nhưng ngoài ý muốn lại thu được hơn hai mươi hồn phách, hẳn đều là người ở khu cư xá, nhờ họ giúp đỡ chút hỏi thăm một chút, còn ai xuất hiện triệu chứng như vậy không? Đối phương nghe xong có chút không vui, nói tiền là ta bỏ ra, ngươi chỉ cần tận tâm tận lực bảo vệ cho con ta là được, cần gì quản chuyện người khác? Bọn họ xảy ra chuyện thì càng tốt, con ta thi đại học sẽ bớt đi rất nhiều đối thủ cạnh tranh.
Nhất Sơ lạnh lùng nói “Cấp nhân sở cấp, người khác cũng lo lắng sốt ruột giống ngươi, không cần phải cay nghiệt như thế chứ?” Đối phương vẫn ngang ngạnh, thậm chí uy hiếp Nhất Sơ nếu cứ xen vào việc của người khác, hắn sẽ không trả tiền nữa. Nhất Sơ là kẻ vì ba đấu gạo mà khom lưng sao? Dĩ nhiên không phải, cho nên hắn không chút do dự trực tiếp cúp điện thoại.
(Cấp nhân sở cấp: Ngươi gấp người khác cũng gấp – Dịch giả)
Đối phương gọi lại nhiều lần nhưng Nhất Sơ đều trực tiếp cúp máy. Đến khi đối phương gọi tới lần thứ mười, Nhất Sơ đã cường ngạnh ép đối phương phải đồng ý điều kiện, họ nói sẽ đi nghe ngóng hỏi thăm một chút. Cũng không phải tất cả mọi người đều giống với khách hàng này, có tiền có quyền thì có thể tìm Nhất Sơ. Đa số mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn con mình phát cuồng nổi điên, mà lại không thể làm gì.
Nhất Sơ bảo tôi kể lại tất cả manh mối cho hắn biết. Thế là tôi kể lại toàn bộ cho Nhất Sơ. Trong đó tôi nhấn mạnh người mua hai mươi bốn dải lụa nhất định là kẻ chủ mưu! Nhất Sơ cũng đồng ý gật đầu, nói nhất định phải tìm được người đó. Còn lão thái bà bán lụa cũng có thể không phải là người tốt lành gì. Nhất Sơ muốn đi gặp lão thái bà kia, tôi liền đồng ý, đưa hắn đi tìm.
Nhưng chúng tôi đi xung quanh khu cư xá tìm vài vòng vẫn không thấy, tôi tìm bảo vệ hỏi thăm một chút thì được biết lão thái bà từ hôm qua đã không thấy đâu. Nhất Sơ nhíu mày, lập tức hỏi người bảo vệ có biết lão thái bà kia không, có phải sinh sống ở gần đó không? Người bảo vệ lắc đầu, nói trước giờ chưa thấy lão thái bà kia, chỉ là mấy ngày nay bỗng xuất hiện ở đây bán lụa, nói là lụa đỏ có thể phù hộ học sinh thi đỗ.
Nhất Sơ nhíu mày vội hỏi tôi có tiếp xúc với dải lụa đỏ không? Tôi nói “Có, hôm qua còn cố ý chạy đến xem, sao vậy?” Nhất Sơ lập tức ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt của tôi, trong lòng tôi chột dạ, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Tôi nơm nớp lo sợ nhìn Nhất Sơ “Sao… Sao vậy? Có vấn đề gì?” Nhất Sơ cẩn thận nhìn tôi trong chốc lát, thần thái như có chút thất thần, nhưng hắn cuối cùng vẫn lắc đầu, nói “Không có vấn đề gì. Đi về trước đi, tối nay phải đưa những hồn phách thu thập được trở về gấp.”
Thấy Nhất Sơ không chịu nói, tôi cảm thấy hẳn không phải là vấn đề lớn, cũng không hỏi nhiều đi theo Nhất Sơ trở về. Sau khi trở về, Nhất Sơ đi qua đi lại trong phòng, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì. Tôi cảm thấy Nhất Sơ hẳn là đang tìm âm vật, liền nói hôm qua tôi cũng đã tìm, cũng hỏi Vũ nữ sĩ, nhưng nàng nói trong nhà không có đồ vật gì cổ xưa.
Nhất Sơ như có điều suy nghĩ gật đầu, cũng không tiếp tục tìm kiếm nữa, chỉ nằm trên ghế nghỉ ngơi. Lúc này Hiểu Tình đi ra, tôi lập tức hỏi cô bé có phải đã mua một dải lụa đỏ không. Hiểu Tình nói có, rất nhiều bạn học cũng mua, nói là có thể nâng cao hiệu quả học tập, đi thi đại học có thể đạt được thành tích tốt.
Trong lòng tôi bất đắc dĩ hồi lâu, bọn nhóc này nghĩ thế nào vậy, đi ký thác hạnh phúc bản thân vào một dải lụa đỏ. Tôi hỏi Hiểu Tình, bây giờ có thể tìm được dải lụa kia không? Hiểu Tình lắc đầu, nói “Không biết chuyện gì xảy ra mà dải lụa đó mấy ngày trước đã biến mất, cũng không biết đi đâu. Đúng rồi, dải lụa có liên quan đến chuyện của ta sao?”
Tôi lắc đầu nói “Không có việc gì, chuyện này ngươi không cần lo, chuyên tâm chuẩn bị thi đại học đi.” Hiểu Tình nhẹ gật đầu, lại liếc nhìn Nhất Sơ, bộ dáng muốn nói lại thôi, tôi biết Hiểu Tình hẳn là muốn xin số điện thoại của Nhất Sơ, nhưng lại ngại, cuối cùng vẫn không dám hỏi.
Nhất Sơ này thật đúng là mị lực vô hạn a. Trong thời đại tiểu thịt tươi đang hoành hành, Nhất Sơ không làm trong ngành giải trí thật sự là đáng tiếc. Màn đêm rất nhanh đã tới, tôi theo Nhất Sơ đi ra cửa. Lão Thử tiền bối lúc ban ngày đã sớm rời đi. Để trả thù lao cho Lão Thử tiền bối, Nhất Sơ đã tốn hai tấm trung đẳng linh phù, làm Lão Thử tiền bối vui mừng như điên, nói lần sau có phiền toái nữa cứ đến tìm hắn.
Tôi đi theo Nhất Sơ, cuối cùng tới trước cống thoát nước trong công viên. Nhất Sơ bấm pháp quyết về hướng cống thoát nước, ném một tấm phù chú màu đen, trong nắp cống truyền ra động tĩnh. Tựa như là có người đang đinh đinh gõ lên nắp cống, Nhất Sơ cắn răng một cái, trong miệng hô “Khai!”, Nắp cống lập tức bắn lên.
Theo đó một bóng người từ phía dưới bay lên, chính là thây ma cầm đèn lồng. Trên người thây ma quần áo bẩn thỉu, áo liệm dính đầy rác rưởi, xú khí xung thiên. Phấn trắng thoa hai má đã phát tím, tôi biết đây là triệu chứng thi biến, xem ra cho dù Nhất Sơ đã gia trì pháp lực mạnh mẽ, nhưng vẫn có chút không áp chế nổi nhiều hồn phách như vậy va chạm.
Nhất Sơ từ trong ngực móc ra linh đang (một loại khí cụ như cái chén – Dịch giả), nói thây ma không chịu được nhiều hồn phách như vậy va chạm. Hiện giờ hắn phải đem hồn phách phân tách ra, phong một ít trong linh đang. Tôi cùng hắn chia binh hai đường, đem những hồn phách này về nhà. Tôi lập tức gật đầu.
Nhất Sơ gọi cho khách hàng, bảo hắn tìm địa chỉ các gia đình nạn. Tôi lập tức lấy giấy bút ghi chép lại. Sau đó, chính là ‘Phân hồn’, tôi và Nhất Sơ một người một nửa. Nhất Sơ mỗi lần gọi một cái tên, sẽ có một bóng đen từ trong miệng Âm Thi bay ra, sau đó tiến vào linh đang. Mà linh đang mỗi lần như vậy sẽ phát ra âm thanh rất thanh thúy. Chia tách xong, tôi và Nhất Sơ liền tách ra, tôi theo địa chỉ đưa những hồn phách này về nhà.
Nhưng hồn phách mà Nhất Sơ phân cho tôi đa số vẫn còn rất mạnh mẽ, cứ để những hồn phách này dẫn đường tự mình trở lại nhục thân. Ngoài ra còn có một số hồn phách khá hư nhược, phải nhờ vào pháp lực cường hãn của Nhất Sơ chỉ dẫn trở về nhục thân. Vì pháp lực của tôi kém xa, cho nên Nhất Sơ liền chủ động nhận lấy số hồn phách đó.
Những hồn phách này đều là con nhà bình thường, những chỗ tôi đi qua đa số đều là các cư xá vắng vẻ ở trong thành phố. Những nơi này tương đối hỗn loạn, cô hồn dã quỷ tương đối nhiều, nhưng vì có Đào Hồn Hoa trong tay, cho nên cũng không có quỷ dám trêu chọc tôi, không lâu sau, tôi đã thành công đưa những hồn phách này về nhà. Sau đó tôi liền dựa theo địa chỉ Nhất Sơ đưa cho, tới đó cùng hắn tụ hợp.
Không ngờ trên nửa đường chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi mở máy ra thì thấy là lão thái bà bán lụa đỏ gọi tới. Lão thái bà này gọi cho tôi làm gì? Chẳng lẽ phát hiện ra người mua hai mươi bốn dải lụa đỏ rồi sao? Tôi vội muốn nghe máy. Nhưng nghĩ lại, Nhất Sơ hôm nay đã nói lão thái bà kia không bình thường, biết được tôi tiếp xúc với lụa đỏ, hắn đã nhìn chòng chọc vào con mắt của tôi, tôi lập tức sinh ra nghi vấn với lão thái bà kia, tuyệt không thể dễ dàng tin tưởng bà ta, nhất định phải lưu tâm nhãn (chú ý).
Thế là tôi hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo lại, nghe điện thoại. “Tiểu tử.” Lão thái bà thanh âm khàn khàn, chậm chạp, làm lòng tôi phát lạnh “Ngươi không phải bảo ta tìm người mua hai mươi bốn dải lụa đỏ sao? Hắn vừa mới đến chỗ ta, giờ đang ăn cơm ở đối diện nhà ta.” Tôi lập tức hỏi “Bà nói cho ta địa chỉ, ta đi qua luôn.” – “Được, được, được, số 18 đường Hoàng Phổ, nhớ mang tiền đến a, ngươi đã đồng ý với ta, tìm được người sẽ cho ta tiền.” – “Được.” Tôi lập tức đồng ý, cúp điện thoại xong lập tức gọi cho Nhất Sơ.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, liên tiếp gọi ba bốn lần đều không nghe máy. Tôi gấp gáp, không muốn bỏ qua manh mối trọng yếu như vậy, nếu chậm chân, người kia có thể sẽ rời đi. Cho nên nghĩ kỹ càng, tôi cuối cùng vẫn quyết định tới đó. Tôi nhắn cho Nhất Sơ một tin, bảo hắn thấy tin nhắn thì đến số 18 đường Hoàng Phổ tìm tôi. Nhắn xong, tôi lo lắng đi tới đó!