Phần 151
Tiểu nha đầu bị nữ nhân trong gương thao túng, hung tợn nhìn chúng tôi nhe răng trợn mắt. Lý mặt rỗ vội vén tay áo:
“Sư bà nó, trước tiên xử lý cô gái này…”
Tôi lắc đầu:
“Tấm gương mới là mấu chốt, dù chế phục được tiểu nha đầu mà không trị được tấm gương cũng là vô dụng. Vạn nhất nó thừa dịp chúng ta chế phục tiểu nha đầu mà chạy thì không xong.”
Lý mặt rỗ lòng nóng như lửa đốt hỏi:
“Vậy nên làm sao bây giờ a?”
Tôi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên linh cơ chợt động:
“Đúng rồi, cái gương nhỏ ngươi có mang theo người không?”
“Đương nhiên.”
Lý mặt rỗ không hề nghĩ ngợi mà trả lời:
“Nam nhân chú trọng bề ngoài như ta, tùy thời tùy chỗ đều phải sửa sang lại kiểu tóc một chút.”
Hắn vừa nói, vừa lấy ra cái gương nhỏ. Tôi nói với Lý mặt rỗ và Triệu Võ Dương:
“Các ngươi hợp lực chế trụ tiểu nha đầu, ta đối phó gương đồng.”
Lý mặt rỗ ừ một tiếng, cùng Triệu Võ Dương nhào về phía tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu vội vàng giơ gương lên đón đỡ, tôi thừa dịp khe hở này, lấy gương của Lý mặt rỗ nhắm vào gương đồng mà chiếu tới. Cứ như vậy, hình ảnh trong gương đồng phản xạ, Hạ Nghênh Xuân nhìn thấy chính mình trong gương, giật mình mà thét to:
“Đây là ai… Đây là ai! Đây không phải là ta! Không phải là ta!”
Gương đồng tối sầm lại, Hạ Nghênh Xuân đã bị chính mình dọa chạy. Chờ khi Triệu Võ Dương cõng tiểu nha đầu lên, tôi và Lý mặt rỗ cầm gương đồng trở lại Vô Diêm Thôn, lúc này trời đã sáng.
Lăn lộn cả một đêm, mọi người đã mệt mỏi vô cùng. Nhưng tôi biết, nếu không sớm giải quyết gương đồng, trước sau gì cũng là một phiền toái lớn. Tôi nói với trưởng thôn:
“Lập đàn tế, bảo thôn dân làm bốn người gỗ bốn tượng đất, càng xấu càng tốt.”
Trưởng thôn vội vàng ra lệnh cho thôn dân. Tôi lại lén kéo hắn qua một bên, rỉ tai nhỏ giọng nói vài câu. Trưởng thôn ban đầu không đồng ý, về sau lại bị tôi bức tới nóng nảy, rốt cuộc phải cố sức mà gật đầu. Đàn tế được bày trong sân nhà Vương thúc.
Khi đến chính ngọ, ánh mặt trời cực thịnh! Tôi dùng vải đỏ bao lấy gương đồng đặt lên đàn tế. Ngoài trừ gà vịt thịt cá là tế phẩm, đàn tế còn bày bốn người gỗ bốn tượng đất, xấu đến vô tiền khoáng hậu, làm tôi không muốn ăn cơm. Tôi quyết định siêu độ Hạ Nghênh Xuân, nhưng nghi thức lại không phải do tôi phụ trách, mà là do Tiểu Mai nhà trưởng thôn. Khi Tiểu Mai xuất hiện ở sân nhà Vương thúc, đám người trong thôn kéo tới xem náo nhiệt phát ra những tiếng kinh hô.
“Trời ạ, đây là Tiểu Mai a? Khi còn nhỏ cũng là một tiểu mỹ nhân, sao lại biến thành như vậy?”
“Quá đáng sợ, như vậy mà còn không biết xấu hổ đi ra ngoài, dọa người khác sợ hãi thì làm sao bây giờ?”
Mặt trưởng thôn đỏ bừng, xấu hổ giao Tiểu Mai cho tôi. Tiểu Mai tuy rằng có chút ngây ngốc, nhưng rất nghe lời, nghe theo lời tôi, đầu tiên là kính ba ly hoàng tửu, rồi xối máu gà lên bàn. Giữa tấm vải đỏ bắt đầu rung động, làm cả đàn tế phát ra tiếng vang. Đám người im lặng, ngạc nhiên mà nhìn một màn trước mắt! Tôi đi đến phía sau tấm gương, nhanh chóng kéo ra tấm vải đỏ, gương đồng dưới ánh nắng phản xạ ra ánh sáng lóa mắt. Khi hình ảnh gương mặt xấu xí của Tiểu Mai bị lột da phản chiếu trong gương, gương đồng rõ ràng đã yên lặng trở lại.
Nhưng Tiểu Mai lại có chút khẩn trương, cô ta chỉ vào chính mình trong gương đồng, tựa hồ không thể tin được tất cả trước mắt. Từ khi xảy ra chuyện, đã vài mươi năm cô ta không soi gương. Cho nên cô ta cũng biết, tiểu cô nương xinh đẹp lúc trước đã biến thành bộ dáng này. Bởi vì không nói được, cô ta sốt ruột mà khoa tay múa chân. Trưởng thôn lệ rơi đầy mặt đi lên trước, ôm chặt lấy Tiểu Mai, an ủi cô ta:
“Không sao, con ngoan, đừng sợ, cha ở đây, cha vĩnh viễn ở đây!”
Tiểu Mai chảy nước mắt. Nhìn thấy cảnh này, các thôn dân cũng cảm động.
Tôi tiến lên một bước, lớn tiếng nói:
“Tiểu Mai thật đáng thương, hôm nay cô ấy hoàn toàn có thể không tới, nhưng là vì toàn bộ Vô Diêm Thôn, vì siêu độ âm linh trong gương, cô ấy vẫn tới! Cho nên hy vọng mọi người đừng vì vẻ ngoài mà bài xích cô ấy, cô ấy vẫn là Tiểu Mai đáng yêu trong ấn tượng của các ngươi.”
Nghe tôi nói như vậy, có bác gái mềm lòng đã rơi nước mắt:
“Cũng không phải ư, đó chính là Tiểu Mai, ta đã nhìn nha đầu này lớn lên…”
“Trưởng thôn, về sau không cần nhốt Tiểu Mai trong phòng nữa, bảo nó đi ra ngoài nhiều một chút, nói không chừng dần dần sẽ có thể nói chuyện đó!”
Mọi người nhao nhao lên, làm cảm động trưởng thôn và Tiểu Mai, hai người ôm đầu khóc rống.
Tôi quay đầu, nhìn thẳng tấm gương đồng kia. Tôi muốn nói cho Hạ Nghênh Xuân, trên đời này có bóng tối, có tàn nhẫn, có sa đọa, nhưng cũng có hy vọng, có thân tình, có tương lai… Ngươi không thể vì da mặt bị lột bỏ mà muốn lột bỏ da mặt của mọi người! Dù ngươi có lột da mặt của Tiểu Mai, cô ấy vẫn sẽ có người quan tâm và thương cô ấy. Ngươi không phải là Tiểu Mai, Tiểu Mai cũng không phải là ngươi. Chuyện ngươi gặp phải, vĩnh viễn sẽ không xảy ra với Tiểu Mai! Có lẽ Hạ Nghênh Xuân cũng bị cảm động, lúc tôi nhìn tấm gương đồng có thể thấy được nó biến thành màu đen, trở nên ảm đạm vô quang, toàn thân đầy màu xanh đồng. Tôi biết, nàng đi rồi…
Vào lúc ban đêm, các thôn dân tụ tập ở sân nhà Vương thúc, bày mấy bàn tiệc rượu, mọi người cụng ly liên tục, quả thực so với lễ cưới còn vui vẻ hơn. Oán khí trên không bao phủ Vô Diêm Thôn rốt cuộc đã biến mất. Có lẽ là do uống say, ngày hôm sau khi rời giường đã gần trưa, tôi gọi Lý mặt rỗ, lại phát hiện không thấy Triệu Võ Dương đâu, thậm chí ba lô của hắn cũng đã biến mất. Đi ra ngoài hỏi thăm mới biết, gia hỏa này đã đi từ sáng sớm. Đi một mình. Hắn nói với Vương thúc muốn đi xem phong cảnh ven đường, sau đó lại trở về thành phố.
Tôi thấy vui cho hắn, tiểu tử này cuối cùng đã có chút can đảm, có thể đơn thương độc mã lang bạt. Lúc cùng Lý mặt rỗ rời đi, con gái Vương thúc tựa hồ không muốn chúng tôi rời đi, vẫn luôn hướng về phía Lý mặt rỗ mà ê ê a a, không biết đang nói cái gì. Lý mặt rỗ nghĩ nghĩ, nhịn đau đưa cái gương nhỏ mà hắn yêu quý cho cô ta. Vương thúc và trưởng thôn đưa tôi đến đầu thôn, tôi có chút không yên tâm nói với bọn họ:
“Tấm gương kia chôn ở ngôi mộ hoang là được, về sau đến lễ tết, phái vài người tới tế bái biểu đạt tâm ý.”
Trưởng thôn gật đầu, cảm kích mà nói:
“Yên tâm đi.”
Trở về Vũ Hán, tôi tiếp tục cuộc sống mơ mơ màng màng, một tối nọ thấy một bộ truyện tranh kinh dị mới nhất, trong đó cũng nói về một tấm gương có thể lột da mặt người khác. Câu chuyện tuy rằng ly kỳ nhưng lại rất vớ vẩn, vẽ cũng không đáng sợ lắm. Đến cuối cùng, tôi mới kinh ngạc phát hiện, tác giả lại là Trương Khánh Hải. Không ngờ gia hỏa này trước khi chết đã vẽ một cuốn truyện tranh, còn phát hành trên mạng, tôi đúng là dở khóc dở cười.
Lời bình luận bên dưới có rất nhiều. Có người nói mình cũng không xinh đẹp, rất hận những người có vẻ đẹp bên ngoài. Cũng có người nói, hiện giờ phẫu thuật thẩm mỹ rất phát triển, nếu không hài lòng thì đi Hàn Quốc chỉnh sửa một chút là được. Tôi lại cảm thấy, diện mạo hoàn toàn là lễ vật mà ông trời ban cho ngươi. Đẹp thì sống kiểu đẹp, xấu thì sống kiểu xấu, quan trọng là sống vui vẻ. Vui vẻ quan trọng hơn tất cả. Nếu để ý đến xấu đẹp quá mức, có lẽ sẽ mất đi rất nhiều niềm vui trong cuộc sống. Tôi duỗi lưng, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đang sáng lên, một ngày mới tới rồi!