Phần 153
Nghĩ đến đây tôi gọi Lý mặt rỗ lại, bảo hắn trước tiên không cần tới nhà người bảo vệ đó, tới mộ phần xem đã rồi nói. Lý mặt rỗ hỏi tôi làm thế nào để biết mộ phần ở đâu, Dư Hoa miễn cưỡng cười cười, nói có thể đi dọc theo hướng tiền giấy để tìm mộ phần. Tôi nhìn hắn giơ ngón tay cái lên, ý kiến này của Dư Hoa thật không sai. Chúng tôi dọc theo dấu vết tiền giấy trên mặt đất rất dễ dàng tìm tới được khu mộ địa, đây cũng giống với đa số những vùng nông thôn khác, mộ địa của Xà Sơn Câu thôn cũng chôn rất nhiều ngôi mộ.
Trên mộ phần mọc đầy lá ngải cứu, nhưng lại không có ngôi mộ mới mà chúng tôi muốn tìm.
“Chẳng lẽ không chôn ở đây?”
Lý mặt rỗ chép miệng nói:
“Vậy tiền giấy sao lại kéo đến đây.”
Tôi không để ý đến hắn, nghiêm túc quan sát khu mộ địa, phát hiện đây không những không có mộ mới, mà mộ cũ lại tản mát ra oán khí xung thiên. Thậm chí Thiên Lang Tiên trong tay tôi còn đang ẩn ước run rẩy, đây là dấu hiệu cho thấy gần đây có rất nhiều quỷ hồn!
Tôi mau chóng kéo Lý mặt rỗ và Dư Hoa trở về, nghĩ thầm đừng nên chính sự chưa hoàn thành đã lại đưa tới một đám cô hồn dã quỷ. Lúc gần về thôn, tôi đột nhiên phát hiện có người đang chính diện đi tới, nhìn dáng vẻ cũng muốn đi tới khu mộ địa, vì con đường này chỉ dẫn tới nơi đó mà thôi. Tôi mau chóng tới chào, hỏi đối phương có biết người chết hôm nay được an táng ở đâu không? Nhưng đối phương cũng không ngẩng đầu, vẫn duy trì tư thế cúi đầu, chỉ vươn tay hướng về khu mộ địa chỉ chỉ, sau đó lướt qua chúng tôi tiếp tục đi.
Xem ý tứ của hắn thì người kia thật sự được an táng ở khu mộ địa, nhưng sao chúng tôi không tìm được? Lại nhìn tư thế của người này vô cùng kỳ quái, thân thể nhẹ nhàng lướt trên mặt đất như là bị quỷ hồn mượn xác. Tôi càng thêm cảm giác được sơn thôn này không đơn giản, chuẩn bị bảo Lý mặt rỗ và Dư Hoa đêm nay phải ngủ lại trong thôn, chờ trời sáng lại hỏi thăm thôn dân khác. Vừa quay đầu đã phát hiện hai mắt Dư Hoa trừng lớn còn to hơn bóng bàn, há hốc miệng, mặt hoảng sợ nhìn về người vừa rồi đi qua.
Tôi đột nhiên sinh ra một tia dự cảm xấu, hỏi hắn sao vậy? Dư Hoa run rẩy nói:
“Hắn… Hắn chính là người bảo vệ đó.”
“Mẹ kiếp, đây là sao?”
Lý mặt rỗ chấn động. Tôi lắc đầu ý bảo Lý mặt rỗ đừng nói gì cả, sau đó nhìn Dư Hoa:
“Vừa rồi người kia tuy rằng cổ quái, nhưng tuyệt đối là người sống, ngươi có phải nhìn lầm rồi không?”
“Không thể, tuyệt đối là hắn!”
Dư Hoa kiên định nói, còn lấy điện thoại ra bật ảnh chụp người bảo vệ kia cho tôi xem. Tuy rằng vừa rồi tôi không thấy rõ mặt đối phương, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua ảnh chụp đã xác định đối phương chính là người bảo vệ kia, bởi vì cái mũi ưng quá rõ ràng.
“Có thể nào là hắn biết chính mình sắp phải chết, cho nên cố ý giả chết để tránh một kiếp này không.”
Lý mặt rỗ nhỏ giọng hỏi, tôi nói có thể, cứ bám theo đã rồi nói. Dư Hoa có chút sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu. Lúc này toàn bộ sơn thôn đều bị mây đen che kín, gió lạnh thổi qua mang theo từng trận hàn ý. Chúng tôi lặng lẽ đi theo người bảo vệ, muốn xem hắn rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì?
Hắn dường như phát hiện ra chúng tôi đang theo dõi, hoặc là từ lúc bắt đầu đã biết, trước sau vẫn duy trì bước chân không nhanh không chậm, tới chỗ ngoặt còn cố tình dừng lại như đang đợi chúng tôi.
“Xem ra hắn muốn nói cho chúng ta biết cái gì đó.”
Dư Hoa chà xát hai bàn tay, nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía trước nói.
“Có lẽ không sai.”
Tôi đứng thẳng người sải bước đuổi theo, bởi vì đã không còn yếu tố lén lút. Nhưng khi tôi bắt đầu chạy, người kia đột nhiên quay đầu lại rồi sau đó nhanh chóng chạy trốn. Rất nhanh hắn biến mất trong bóng đêm, hoàn toàn không có ý muốn chờ chúng tôi.
Lý mặt rỗ hùng hùng hổ hổ định đuổi lên phía trước, tôi ngăn hắn lại:
“Ngươi không cảm thấy có gì không đúng sao?”
“Sao vậy?”
Lý mặt rỗ hỏi. Tôi chỉ xung quanh nói:
“Ngươi biết rõ nơi đây sao?”
Lý mặt rỗ nhìn bốn phía, trong nháy mắt đã trợn mắt há hốc mồm:
“Mẹ kiếp, chúng ta không phải là đi từ trong khu mộ địa ra sao? Sao trước mắt không có phần mộ mà toàn là cỏ dại.”
Không sai, bất tri bất giác chúng tôi đã bị người kia đưa tới một nơi chưa từng đến, xung quanh có vẻ xa lạ.
“Không thể đi về phía trước rồi, mau trở về!”
Tôi có chút hoảng hốt gọi mọi người rời đi, mặc kệ người kia có mục đích gì, dẫn chúng tôi tới đây tuyệt đối không có chuyện gì tốt! Có lẽ ngay từ đầu hắn đã cố ý chờ chúng tôi, muốn dẫn chúng tôi tới đây. Lúc trở về tôi không ngừng quan sát hoàn cảnh bốn phía, chờ đến khi phát hiện ra con đường nhỏ quen thuộc khi nãy mới nhẹ nhàng thở ra. Chúng tôi lập tức đi về cửa thôn, lúc gần đến Lý mặt rỗ đột nhiên túm chặt tôi, nghi hoặc chỉ vào một cây đại thụ cách đó không xa, tò mò hỏi:
“Trương gia tiểu ca, ngươi xem đó là cái gì?”
Tôi đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy sau gốc cây loáng thoáng có một đạo bóng đen đang rung rung, nhìn có vẻ là có người đang trốn ở đó.
“Là ai?”
Tôi lớn tiếng kêu lên, liên tiếp hô vài tiếng cũng không ai đáp lời, cái bóng đó chỉ rung lên mạnh hơn. Nửa đêm trốn ở đây khẳng định không phải người tốt, nghĩ vậy tôi lập tức lớn gan tiến đến, lại phát hiện người ngồi xổm sau cây đại thụ là bà chủ quầy bán quà vặt. Thấy bị phát hiện, bà ta sắc mặt rất khó coi, căn bản không để ý tới chúng tôi, đi về phía quầy bán quà vặt.
Dư Hoa và Lý mặt rỗ muốn đuổi theo đã bị tôi ngăn lại.
“Nếu người ta không muốn nói thì chúng ta đi thôi!”
Tôi nói xong không màng hai người bọn họ đang kinh ngạc, cố ý lên xe trước mặt bà ta, nổ máy rời khỏi. Sau khi cách xa thôn tôi mới tắt máy, Lý mặt rỗ liền hỏi tôi có phải đã phát hiện được cái gì rồi không? Tôi nói:
“Bà ta khẳng định có điều cổ quái! Nếu chúng ta không rời đi, chỉ sợ sẽ không phát hiện được gì. Hiện giờ chúng ta giả vờ rời đi, khẳng định sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Nói xong tôi đưa chìa khóa cho Lý mặt rỗ, bảo hắn lái xe về thành phố mua một ít muối tinh, một con gà trống và mấy con lươn, thuận tiện tìm mấy cái khóa đồng thời cổ. Lý mặt rỗ đối với mấy chuyện này đã sớm rõ ràng, nhận chìa khóa rồi cùng Dư Hoa rời đi. Lúc ra khỏi thôn, tôi đã cẩn thận quan sát cả tòa thôn trang. Lúc này vì sợ bị phát hiện, tôi chọn con đường nhỏ bên cạnh sườn núi tiếp cận thôn trang, dọc đường luôn cảm thấy sau lưng có người đi theo, nhưng khi quay đầu lại thì cảm giác đó lại biến mất.
Tôi thở dài, nghĩ thầm phỏng chừng là đã lâu không thu phục âm vật, lá gan đã nhỏ lại. Rốt cuộc thì có Thiên Lang Tiên ở trong tay, nếu thực sự có nguy hiểm nó sẽ xuất hiện dị tượng. Lúc tới gần nhà bà chủ bán quà vặt, tôi phát hiện bên trong còn sáng đèn, lập tức kích động. Tôi nhẹ nhàng trèo qua tường đất, rón rén dựa vào nhà. Nương theo ánh đèn, tôi phát hiện trong phòng có hai bóng người, một là bà chủ, một chính là người bảo vệ!
Tôi đã biết người bảo vệ vẫn còn sống, cho nên cũng không băn khoăn, đi tới gõ cửa. Khi bà chủ ra mở cửa, tôi cũng thèm để ý đến bà ta, trực tiếp vào nhà tìm người bảo vệ, muốn hỏi hắn rốt cuộc đang làm cái quỷ gì. Nhưng khi vào nhà tôi mới phát hiện trong phòng trống rỗng, nào có bóng dáng ai.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lúc này bà chủ tới trước mặt tôi, trên người chỉ khoác một cái áo đơn, rất có phong vị bà thím trung niên, buổi tối trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, hiển nhiên gã bảo vệ và bà ta có quan hệ ngoài luồng.
“Ngươi và Tống Trung quan hệ rất tốt a? Hẳn là ngươi không hy vọng hắn đã chết.”
Tôi cười nói. Tống Trung chính là gã bảo vệ kia, lúc trước tôi đã xem rất kỹ tài liệu về hắn.
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Ánh mắt bà ta lóe lên, nhưng vẫn không hé miệng. Tôi nhìn đồng hồ, đã sắp 12 giờ. Nếu không tìm được Tống Trung, một khi qua ngày hôm sau, hắn thật sự sẽ chết, nhưng tôi lại không thể điều tra nhà người khác, nhất thời vô cùng sầu não.
“Mau cút đi cho ta! Ngươi không đi ta sẽ gọi người tới.”
Thấy tôi do dự, bà chủ đột nhiên mắng lớn, cầm lấy một cây chổi định đuổi tôi ra ngoài. Nhưng bà ta lại hạ giọng, điều này khiến tôi hiểu được, bà ta và Tống Trung khẳng định là lén lút.
“Nếu ta đoán không sai, Tống Trung hẳn là giả chết, chuyện của các ngươi mọi người cũng không biết?”
Tôi lạnh lùng cười nói, nói xong tôi nhìn chằm chằm vào mắt bà ta.
Quả nhiên bà ta yếu thế, nói mình là quả phụ, nếu truyền ra sẽ không có mặt mũi gặp ai. Xem ý tứ này, hiển nhiên là muốn biến tôi thành người xấu. Tôi nhẫn nại nói ra ý định của mình, bà ta vẫn nửa tin nửa ngờ, cuối cùng mới thở dài nói với tôi. Thì ra Tống Trung tuy rằng đã phát điên nhưng không phải là điên cả ngày, mà là trong ngày vẫn có mấy giờ tỉnh táo. Thấy mấy người bảo vệ trước đó đã lần lượt chết thảm, hắn hiểu mình bị quỷ ám, cho nên lúc tỉnh táo dã sắp xếp người nhà làm lễ tang cho mình. Tống Trung cho rằng, hắn giả chết thì thứ đó sẽ bỏ qua cho mình, chỉ là không ngờ lại bị chúng tôi vạch trần.
“Vừa rồi Tống Trung đi tới khu mộ địa là thế nào? Vì sao ngươi phải trốn ở sau gốc cây?”
Tôi nhìn bà chủ trực tiếp hỏi.