Phần 154
“Lúc đó hắn lại nổi điên, hùng hùng hổ hổ nói phải về nhà, ta không ngăn được hắn đành phải đi theo, ai ngờ hắn lại đi vào khu mộ địa! Ta không dám đi cùng, lại sợ hắn xảy ra chuyện, đành phải ở cửa thôn chờ, kết quả là gặp các ngươi.”
Nói đến đây bà ta thịch một tiếng quỳ xuống, lại dập đầu, cầu xin tôi cứu Tống Trung. Xem ra bà ta đã ý thức được, muốn giả chết căn bản là vô ích.
“Đại tẩu đứng lên đã, gọi Tống Trung ra đây, ta phải nhìn thấy hắn mới biết được nên cứu như thế nào.”
Tôi nói.
“Được được…”
Bà ta gật đầu, sau đó đến trước tủ gọi…
“Lão Tống ngươi mau ra đây, có cao nhân tới cứu ngươi.”
Nói xong bà ta mở cửa tủ, nhìn vào trong tủ thì thét một tiếng chói tai. Tôi mau chóng tới, phát hiện vách tường sau tủ đã bị đào ra, bên ngoài là một mảnh ruộng. Tôi hỏi bà ta đây là sao? Bà ta lại ấp a ấp úng.
“Mau nói, hắn bị quỷ nhập, chậm nữa thì thần tiên cũng không cứu được!”
Tôi lạnh giọng hỏi, bởi vì tôi đã cảm nhận được một tia âm khí mỏng manh, cho nên Tống Trung khẳng định không phải là tự mình chạy trốn, mà là bị âm linh khống chế.
Bà ta thấy tôi phát hỏa, lúc này mới đỏ mặt nói ra chân tướng. Thì ra cánh tủ này làm ra để bà ta và Tống Trung yêu đương vụng trộm, nên mới sắp đặt ở đây. Mỗi tối Tống Trung có thể từ sau tủ lén lút tiến vào, thần không biết quỷ không hay, không ngờ lần này lại có phiền toái. Tôi chỉ vào bà ta không biết nên nói gì, cắn răng chui vào lỗ hổng sau cánh tủ, đi ra mảnh ruộng tìm kiếm. Bà chủ đi theo, tôi móc ra la bàn đi theo tia âm khí kia, một đường đuổi theo nhưng lại lần nữa đi vào con đường nhỏ thông với khu mộ địa.
“Không xong!”
Tôi mắng to một tiếng tiến vào khu mộ địa, lại phát hiện âm khí xung quanh không biết từ lúc nào đã càng ngày càng nặng, kim la bàn xoay tít. Tôi lại nhìn kỹ hoàn cảnh bốn phía, thế nhưng phát hiện trước mắt không phải là khu mộ địa, mà là cỏ dại cao vút, phải biết rằng đã ăn quả đắng một lần, lần này tôi rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không đi nhầm đường. Chẳng lẽ là ảo cảnh? Nghĩ vậy tôi dùng sức vẫy Thiên Lang Tiên, mấy roi vung qua mà hoàn cảnh xung quanh vẫn không thay đổi.
Lúc này tôi nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, bà chủ la lớn:
“Cao nhân, cao nhân, ngươi đâu rồi.”
Thanh âm rất rõ ràng, cách tôi cùng lắm không tới 20 mét, sao tôi không thấy đâu cả? Tôi quay đầu nhìn, làm gì có bóng dáng ai? Nhưng thanh âm như xa như gần, rồi lại biến mất, tựa như ẩn thân đi qua bên cạnh tôi. Tôi đột nhiên ý thức được vấn đề ở đâu, dùng sức cắn lên chóp lưỡi, phun máu tươi lên Thiên Lang Tiên, sau đó thi triển Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết, ra sức múa may khắp bốn hướng.
Hoàn cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, tất cả trước mắt trở nên quen thuộc. Tôi nhìn về phía trước, chỉ thấy một bóng đen đang sờ soạng mà đi lên phía trước, không phải bà chủ thì là ai? Phía trước không xa là khu mộ địa, Tống Trung ngồi ở đó cúi đầu không biết đang làm gì. Tống Trung đã bị âm linh nhập xác, bà chủ dám tới gần hắn, đây không phải là đi tìm chết sao? Tôi thầm hô một tiếng không xong, mau chóng đuổi theo, Tống Trung tựa hồ phát hiện ra tôi, bỗng nhiên đứng lên, đưa tay bóp cổ bà chủ.
“Đừng tới đây, nếu không ta sẽ giết cô ta!”
Hắn đỏ mắt nhìn tôi hô, nghe thanh âm rõ ràng là của một lão giả tang thương mà không phải là Tống Trung.
“Ngươi buông ra, có chuyện gì từ từ nói.”
Tôi lui lại hai bước, sau đó buông Thiên Lang Tiên, nhìn Tống Trung đang mặt mày dữ tợn mà cẩn thận nói. Bà ta không thể tin được nhìn Tống Trung, không biết tình nhân sao lại muốn hại mình.
“Đừng ngạc nhiên, hắn hiện giờ đã không phải là Tống Trung!”
Tôi lớn tiếng ý bảo bà chủ đừng lên tiếng, rồi sau đó hỏi:
“Nói đi! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Đã gặp với nhiều âm linh như vậy, nhưng đây mới là lần đầu gặp được một âm linh cò kè mặc cả.
“Lão phu không muốn hại người vô tội, ngươi đừng nhúng tay vào việc này, hiện giờ rời đi vẫn còn kịp.”
Lúc Tống Trung nói chuyện căn bản không nhìn tôi, mà thỉnh thoảng nhìn lại một ngôi mộ phía sau, tựa hồ không để tôi vào mắt.
Tôi nhân cơ hội chậm rãi bước về phía trước, chuẩn bị mạnh mẽ cứu con tin, không ngờ hắn rất cảnh giác, không chờ tôi tới gần đã quay đầu đột nhiên trừng mắt nhìn tôi một cái, đồng thời ra sức bóp lên cổ con tin. Bà chủ mặt đỏ bừng, đầu lưỡi cũng đã thè ra. Tôi không dám trái ý Tống Trung, đành phải lui ra xa, nói với hắn có gì trong lòng có thể nói ra, không biết chừng tôi có thể giúp được hắn.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Nhất Sơ không muốn nhúng tay vào chuyện này, âm linh này tuy rằng oán khí ngút trời nhưng vẫn có thể giữ lý trí, không tổn thương người vô tội. Hắn khi còn sống nhất định là một vị hảo hán nghĩa bạc vân thiên, chỉ là hàm oan khuất mà chết mới hóa thành âm linh. Vốn tưởng rằng tôi có thể đả động hắn, ai ngờ Tống Trung nghe xong lại ha ha cuồng tiếu, chỉ vào tôi hùng hổ mắng:
“Tiểu tử thối đừng tính kế với ta, ta không muốn hại người vô tội, đừng ép ta.”
“Tiền bối, sinh mệnh mỗi người đều quý giá, ngươi đã có tấm lòng từ bi, vì sao không thể khoan thứ cho người khác?”
Tôi bắt lấy nhược điểm của âm linh, tận tình khuyên bảo, thật hy vọng có Lý mặt rỗ ở đây, dùng cái mồm của hắn khẳng định có thể khuyên nhủ âm linh này. Nghe xong, Tống Trung hơi sửng sốt, khóe mắt chảy xuống vài giọt lệ, nhìn bầu trời đen tối lẩm bẩm:
“Ha ha, ta cả đời vì nước vì dân, ai khoan thứ cho ta đây?”
Thông thường, âm linh có thể chủ động mở miệng nói về quá khứ của mình thì sẽ có cơ hội rất lớn để siêu độ. Tôi không ngờ sự tình đơn giản như vậy, kiềm chế nội tâm mừng như điên, bất động thanh sắc nhìn hắn. Tống Trung ánh mắt thâm thúy tựa hồ nhìn thấu tôi, tôi không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng hắn, một lát sau hắn hơi gật đầu. Đang lúc có thể để hắn mở miệng, phía sau đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, trực tiếp đánh gục hắn trên mặt đất.
Tống Trung đột nhiên không kịp phòng thủ mà té ngã trên đất, hai tay không tự chủ mà buông lỏng con tin. Tôi thầm kêu một tiếng không xong, lúc này âm linh nếu bị công kích, khẳng định sẽ nổi tính hung bạo, trả thù người bên cạnh. Quả nhiên, sau khi ngã xuống đất, hai mắt Tống Trung đỏ quạch một mảnh, hắn cắn răng muốn bóp chết bà chủ. Bà chủ trong lúc nhất thời sợ hãi choáng váng, nhưng lại không biết tránh né như thế nào.
Sự tình tới nước này, tôi không thể làm người hiền lành được nữa, chỉ có thể vung Thiên Lang Tiên hung hăng quất lên người Tống Trung. Tống Trung hét thảm một tiếng, té ngã xuống đám cỏ hoang trùng trùng. Tôi nhân cơ hội kéo bà chủ lên, đẩy bà ta đến chỗ an toàn, thân ảnh lúc nãy đánh lén Tống Trung đã xông tới đè hắn lại. Gia hỏa này mặc quần da màu đen, toàn thân mặc một bộ áo mưa lớn, trên mặt đeo mặt nạ, hiển nhiên không muốn lộ ra gương mặt thật.
Bị âm linh nhập thể nên Tống Trung sức lực kinh người, bạo rống một tiếng rồi hất bay nam nhân nọ, sau đó như mãnh hổ sổ lồng, cưỡi lên người kia vung quyền tung một trận mưa đấm. Tôi nhanh chóng tiến lên, cùng nam nhân nọ đè Tống Trung lại.
“Còn thất thần làm gì, mau tới đây giúp a!”
Tôi hướng về phía bà chủ đang ngây ngốc hô một tiếng, bà ta lúc này mới phục hồi tinh thần, giúp đè lên hai chân Tống Trung.
Chúng tôi hợp lực trói chặt Tống Trung, đưa về quầy bán quà vặt, dùng xích sắt trói kín trên giường. Lúc này đã quá nửa đêm, Tống Trung xem như thoát được một kiếp, âm linh trên người rời đi, hắn cũng đã ngủ. Tôi nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nhớ tới nam nhân nọ. Tuy rằng hắn phá đám, nhưng tóm lại vẫn là giúp tôi chế phục Tống Trung, tôi muốn nói lời cảm tạ, lại phát hiện hắn đã rời đi.
“Cao nhân, lão Tống không còn nguy hiểm nữa chứ?”
Bà chủ đưa một bát mì nóng hôi hổi cho tôi, mặt đầy lo lắng hỏi.