Phần 157
Chạng vạng, Dư Hoa đúng giờ đến khách sạn đón chúng tôi. Tôi và Lý mặt rỗ mang theo đồ đạc cùng hắn vào viện bảo tàng. Viện bảo tàng Thẩm Dương là viện bảo tàng lớn thứ hai ở Trung Quốc, chỉ sau Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh, bên trong có vô số hiện vật lịch sử, rực rỡ muôn màu, lộng lẫy sinh quang. Theo đạo lý thì sau giờ hành chính sẽ có người trực ban, vì ở đây nơi nơi đều là quốc bảo. Nhưng Dư Hoa vì để cho tiện chúng tôi đã triệt thoái toàn bộ nhân viên trực ban. Nhất thời, toàn bộ đại sảnh chỉ có ba người chúng tôi.
Theo bóng đêm buông dần, tia nắng cuối cùng cũng đã biến mất, toàn bộ đại sảnh tối om, yên tĩnh đến dọa người. Lý mặt rỗ không tự chủ được run lên, tôi biết hắn không phải là sợ âm linh xuất hiện, mà là sợ Dư Hoa. Kỳ thật tôi cũng sợ, Dư Hoa mỉm cười nhìn thế nào cũng giống như là cười nụ giấu đao.
“Sao vậy?”
Dư Hoa thấy tôi và Lý mặt rỗ đều đang quan sát hắn, có chút không hiểu được hỏi. Tôi lắc đầu nói không có gì, sau đó nhìn chăm chú vào đại sảnh trống trải.
Nơi này có rất nhiều đồ vật có linh tính, tôi bảo hai người bọn họ tắt tiếng điện thoại, chúng tôi ngồi dưới đất, không khí có chút quỷ dị. Tới gần 12 giờ đêm, trong phòng đột nhiên có một trận âm phong, nhiệt độ xung quanh giảm xuống. Tôi bỗng nhiên đứng dậy, nói với Lý mặt rỗ mơ màng sắp ngủ và Dư Hoa:
“Thứ đó tới!”
Âm phong tới mau đi cũng mau, ngoại trừ lưu lại một tia huyết tinh khí nhàn nhạt, còn lại như chưa có gì xảy ra. Dư Hoa nhìn bốn phía, thấy không có gì dị thường liền hỏi tôi có chuyện gì?
Tôi ra hiệu bảo hắn đừng lên tiếng, sau đó nhìn đại sảnh chu môi lên. Một lát sau, trong phòng triển lãm truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, như có người ở đó dạo bước. Tôi nín thở, cầm chặt Thiên Lang Tiên không chớp mắt nhìn lại. Theo tiếng bước chân càng lúc càng rõ, tôi rốt cuộc đã nhìn thấy có một tờ giấy ố vàng ở giữa không trung lay động! Mỗi khi tiếng bước chân vang lên, tờ giấy ở giữa không trung lại chuyển động một chút. Dù không có gió, nó vẫn dừng lại giữa không trung, không hề có dấu hiệu rơi xuống đất.
“Trương gia tiểu ca, có lên không?”
Lý mặt rỗ hạ giọng hỏi. Tôi lắc đầu rồi nhìn lại, không ngờ vừa dứt lời, tờ giấy kia phảng phất như đã phát hiện ra chúng tôi, bay tới đây. Lúc này tôi mới thấy rõ đó thật ra là một bản danh sách, bên trên viết rất nhiều chữ. Đáng tiếc xung quanh tối om, căn bản không biết trên đó rốt cuộc viết cái gì. Lý mặt rỗ mắng một tiếng…
“Không quản được nhiều như vậy.”
Sau đó mở điện thoại ra bật đèn flash, chiếu tới tờ giấy kia. Tôi kinh ngạc phát hiện trên giấy có máu đang chảy ra!
Đầu tiên là huyết châu tinh mịn toát ra, rất nhanh tờ giấy đã bị máu nhuộm đỏ. Máu tựa như nước mắt chảy từ trên giấy xuống, cuối cùng tí tách rỏ trên mặt đất. Cùng lúc đó, thanh âm phẫn nộ của Dương Vũ Đình từ trên giấy truyền đến:
“Nếu các ngươi đến tìm chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, vết máu đột nhiên biến mất, rồi sau đó tờ danh sách phiêu phù rơi trên mặt đất. Tôi chạy tới nhặt thì thấy, đây là một bản danh sách vũ khí. Trong đầu nhớ lại, rất nhanh đã biết lai lịch của bản danh sách này.
Năm đó tổng thống của Trung Hoa Dân Quốc vay nước Nhật số tiền 4000 vạn đồng Đại Dương mua súng ống đạn dược, kết quả vừa vận chuyển đến đảo Tần Hoàng đã bị một kẻ thần bí dựa vào một bản danh sách nhận hàng lừa đi. Kẻ lừa đi súng ống đạn dược chính là Dương Vũ Đình! Dương Vũ Đình từ đó được đại soái Trương Tác Lâm tín nhiệm, thăng chức rất nhanh, trở thành một viên hổ tướng trong quân Đông Bắc. Có thể nói Dương Vũ Đình sở dĩ phất lên, toàn là dựa vào bản danh sách này, cũng khó trách hắn sau khi chết sẽ có một tia âm hồn bám vào bản danh sách đó.
Chỉ là tôi không rõ, hắn đã chết nhiều năm như vậy vẫn không hề có động tĩnh, vì sao hiện giờ đột nhiên lại phát cuồng? Có thể nào là có người kích thích hắn không? Nghĩ vậy tôi theo bản năng nhìn Dư Hoa, lúc này mới phát hiện Dư Hoa đã biến mất. Không chỉ có hắn, ngay cả Lý mặt rỗ cũng không thấy đâu, hai người dưới mí mắt tôi biến mất, tôi cũng không hề nhận ra. Mẹ nó, khẳng định là âm linh của Dương Vũ Đình dương đông kích tây! Hắn dùng bản danh sách hấp dẫn lực chú ý của tôi, sau đó bắt hai người kia đi.
Nhưng hắn rốt cuộc chỉ là một âm linh, sao có thể lặng yên không một tiếng động bắt đi hai người sống? Trước sau chỉ một phút, Lý mặt rỗ và Dư Hoa hẳn là ở gần đó, tôi lập tức lấy đèn pin tìm kiếm khắp nơi. Quả nhiên đã thấy Dư Hoa đang kéo Lý mặt rỗ chậm rãi đi ra phía ngoài. Dư Hoa lúc này hai mắt đỏ bừng, cả người tản mát ra oán khí cường đại. Không cần phải nói, hắn đã bị quỷ nhập. Theo lý thì Dư Hoa bị quỷ nhập là tốt nhất, tôi có thể nhân cơ hội thu phục âm linh sau đó lại đối phó hắn.
Nhưng nghĩ lại, sự tình hẳn là sẽ không đơn giản như vậy. Dư Hoa nếu thật sự hợp tác với Dương Vũ Đình, vậy sao Dương Vũ Đình lại nhập vào hắn đây? Cho nên, tôi và Lý mặt rỗ rất có thể đã nghi oan cho Dư Hoa. Nhưng nếu hung thủ không phải là hắn, thì là ai? Khi tôi đang suy tư thì Dư Hoa đã kéo Lý mặt rỗ ra khỏi viện bảo tàng, nhân viên trực ban bên ngoài giờ phút này cũng không xuất hiện, không biết đã đi đâu. Tôi chỉ có một mình rất khó cứu Lý mặt rỗ, lại nói âm linh kia tựa hồ cũng không vội vàng muốn hại Lão Lý, mà muốn kéo hắn tới nơi nào đó.
Tôi đi theo phía sau, không ngờ bọn họ đi tới bên đường sắt, nằm ngang trên đường ray. Lòng tôi nhảy lên, Dương Vũ Đình này thật tàn nhẫn. Khi xe lửa tới gần, Dư Hoa và Lý mặt rỗ sẽ bị bánh xe cán thành hai đoạn. Lúc này tiếng còi xe lửa vang lên, tôi hoảng loạn nhìn qua, cách đó không xa một đoàn xe lửa đang phi như bay mà đến.
“Mẹ nó, liều thôi.”
Tôi cắn răng xông lên đường ray, múa Thiên Lang Tiên vụt tới người Dương Vũ Đình, mỗi rôi vụt xuống hắn đều phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nhưng hắn không hề né tránh, cũng không định buông tha Lý mặt rỗ.
Xe lửa càng lúc càng gần, tôi thu hồi Thiên Lang Tiên, hét lớn một tiếng rồi nhào tới. Dương Vũ Đình hiển nhiên không đoán được tôi sẽ liều mình như vậy mà sửng sốt một chút. Tôi nhân cơ hội dùng sức đẩy tới, đẩy Lý mặt rỗ ra ngoài đường ray. Cùng lúc đó xe lửa gào thét vụt qua, có tiếng Dư Hoa tru lên thê lương. Sau xe lửa đi qua, tôi lau mồ hôi trên mặt, mau chóng kiểm tra Lý mặt rỗ, thấy hắn không việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.
Lý mặt rỗ sắc mặt trắng bệch nói:
“Trương gia tiểu ca, lần này thật nguy con mẹ nó hiểm!”
Nói xong Lý mặt rỗ cởi quần ra, tôi lúc này mới phát hiện hắn đã bĩnh ra quần, may mà xung quanh không có ai, nếu không Lý mặt rỗ đã làm trò cười cho thiên hạ. Lúc này tôi nhìn Dư Hoa, hắn lại không may mắn như chúng tôi, hai chân từ đầu gối trở xuống đã bị cắt đứt, máu tươi chảy đầy đường ray, cả người ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy. Nhìn Dương Vũ Đình rời khỏi thân thể hắn, tôi không nghĩ nhiều, mau chóng cùng Lý mặt rỗ đưa hắn vào bệnh viện.
Khi bác sĩ đẩy Dư Hoa vào phòng phẫu thuật, tôi và Lý mặt rỗ ở hành lang mà phiền não. Lý mặt rỗ cũng ý thức được chúng tôi có thể đã nghi oan cho Dư Hoa, hỏi tôi tiếp theo nên làm sao?
“Đến viện bảo tàng, Dương Vũ Đình khẳng định đã trở về đó.”
Tôi suy nghĩ rồi chém đinh chặt sắt nói. Vì sao những nhân viên trực ban đó lại rời đi, bọn họ nhận được mệnh lệnh của ai? Tuy rằng Dương Vũ Đình bắt cóc Lý mặt rỗ tới đường ray, nhưng tôi biết, chủ yếu là hắn muốn giết Dư Hoa! Dư Hoa tàn phế, năm người bảo vệ đã chết, nhân viên trực ban rời đi, những việc này liên hệ với nhau, hiển nhiên chứng minh trong viện bảo tàng có người khác đang giở trò!
Hắn mượn tay âm linh mưu sát Dư Hoa không thành, lúc này nhất định sẽ trốn trong bóng tối bổ một đao. Cho nên tôi gióng trống khua chiêng cùng Lý mặt rỗ rời khỏi bệnh viện, nhưng chỉ đảo một vòng rồi lại lén lút trở lại bệnh viện. Dư Hoa ở phòng bệnh cho một người, vừa lúc tiện cho chúng tôi trốn ở dưới giường. Từng giây từng phút trôi qua, y tá trực ban ngồi trên ghế không ngừng ngủ gật, sau đó lại cẩn thận nhìn về phía hành lang rồi lặng lẽ rời đi. Hiển nhiên là lén về phòng ngủ, tôi thở dài, ngay cả thiên sứ áo trắng cũng lười biếng, có gì gọi là phục vụ nhiệt tình vì dân đâu.
“Trương gia tiểu ca, ngươi nói hung thủ có tới đây không?”
Lý mặt rỗ có chút không chắc chắn hỏi. Tôi nói nhất định sẽ đến, trừ phi hung thủ là Dư Hoa. Vừa dứt lời, hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đứt quãng, hiển nhiên là có người tới. Tôi và Lý mặt rỗ nhìn nhau, cả hai nắm chặt tay. Rất nhanh cửa phòng mở ra, đi vào quả nhiên là nam nhân đeo mặt nạ mặc áo mưa kia.
Khi thấy phòng bệnh chỉ có một mình Dư Hoa, hắn đột nhiên lấy trong ngực ra một con dao lóc xương sáng loáng, giơ lên đâm vào ngực Dư Hoa. Dù đã dự đoán được hắn sẽ đến, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn hành hung giết người trong bệnh viện, tôi vẫn bị chấn động! Trước khi hắn đâm xuống, tôi đột nhiên đá một cước, trực tiếp đạp hắn té ngã. Người nọ lui về phía sau vài bước, nhìn thấy tôi thì sửng sốt một chút rồi mau chóng chạy ra ngoài.