Phần 158
Lý mặt rỗ lúc này cũng từ dưới giường chui ra, nhưng lại không dám đối mặt với con dao lóc xương của nam nhân kia. Cũng may hành lang có tiếng bước chân, hẳn là người tuần tra trong bệnh viện! Nhìn bóng dáng người kia, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, chỉ cảm thấy thân ảnh này rất quen thuộc, rồi lại cảm thấy kỳ quái. Tôi nhìn Lý mặt rỗ một cái, sau đó đột nhiên vung Thiên Lang Tiên, muốn quấn lấy tay đối phương, để Lý mặt rỗ nhào lên chế phục hắn. Không ngờ Thiên Lang Tiên vừa đánh lên người, hắn đã kêu thảm một tiếng té ngã, đồng thời trong không khí tản mát ra mùi thi xú nồng đậm.
Tôi mau chóng tiến lên, gỡ áo mưa ra, thình lình phát hiện hắn là Tống Trung! Đầu và thi thể của hắn bị người khác dùng kim châm nối lại với nhau, trên ngực dán một lá linh phù màu lam. Hiển nhiên thi thể Tống Trung đã bị người khác khống chế, nhưng hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ là muốn hãm hại chúng tôi? Nghĩ vậy tôi đột nhiên ý thức được sự việc không ổn, mau chóng khoác áo mưa lại cho hắn, sau đó chuẩn bị cùng Lý mặt rỗ đưa Tống Trung ra ngoài.
Kết quả chưa ra khỏi bệnh viện, đã thấy xung quanh ánh đèn lập loè.
“Không xong rồi, đây là muốn đẩy chúng ta vào hố lửa a! Camera đã ghi lại hắn vào trong phòng bệnh, sau đó thì hắn chết, chúng ta có miệng cũng không thể nói rõ được.”
Lý mặt rỗ hoảng loạn hỏi tôi phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc lần này người tiếp xúc với chúng tôi chỉ có Dư Hoa, mà hắn thì đang hôn mê. Lúc lâm nguy, tôi linh cơ chợt động, cầm lấy điện thoại của Dư Hoa, tìm một số điện thoại có ghi chú là lãnh đạo rồi gọi tới. Tôi nghĩ, nếu là lãnh đạo viện bảo tàng Thẩm Dương, khẳng định sẽ biết tôi và Lý mặt rỗ.
Quả nhiên, vị lãnh đạo này nghe tôi nói xong thì trung khí mười phần nói:
“Tiểu tử yên tâm đi! Chúng ta sẽ không nghi oan người tốt, cũng tuyệt không buông tha kẻ xấu.”
Điện thoại vừa ngắt không lâu, dưới lầu xe cảnh sát rút đi. Tôi nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn Dư Hoa, bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại, bảo hắn suy đoán xem rốt cuộc là ai đang giả thần giả quỷ? Rốt cuộc tôi không hiểu biết gì đối với người của viện bảo tàng.
Không ngờ Dư Hoa còn chưa tỉnh lại, tôi đã nhận được điện thoại của vợ Tống Trung. Cô ta nói Tống Trung báo mộng cho cô ta, nói ở dưới sàn nhà ở đại sảnh viện bảo tàng có giấu tài liệu, những tài liệu này nhất định phải giao cho Dư Hoa.
“Tài liệu?”
Tôi nghĩ tới rất nhiều thứ. Nếu sau khi chết Tống Trung vẫn không thể bỏ qua mớ tài liệu mà hắn cất giấu thì mớ tài liệu đó có lẽ chính là nguyên nhân hắn phải chết. Có lẽ, kẻ giết bọn họ đúng là một nhân vật lớn của viện bảo tàng. Kẻ đó lúc này khẳng định cũng đang toàn lực tìm kiếm tài liệu, thời gian cấp bách tôi không thể nói rõ với Lý mặt rỗ, dặn hắn bảo vệ Dư Hoa rồi một mình rời đi.
Khi tới cửa viện bảo tàng Thẩm Dương, tôi phát hiện nhân viên trực ban lúc trước rời đi đã trở lại. Bọn họ nào có dáng vẻ lười biếng? Tất cả đều cảnh giác, sẵn sàng ứng biến. Xem ra tôi nghĩ không sai, vấn đề nhất định là ở nội bộ. Cửa chính không vào được, tôi đành phải từ tường vây phía sau mà vào, không ngờ bên trong cũng có người gác, tôi đành phải dụ hắn đi nơi khác. Có thể là nhân viên này không dám tới gần chỗ xảy ra việc quỷ ám, cho nên tôi dễ dàng tới được đại sảnh nơi có danh sách vũ khí.
Xung quanh vẫn im ắng, thậm chí không có cả động tĩnh của âm linh. Đây không phải là điều tốt. Nhưng tôi không nghĩ nhiều, lớn gan bật đèn ở đại sảnh, sau đó quỳ rạp trên mặt đất gõ từng viên gạch trên sàn nhà. Tống Trung nói tài liệu giấu dưới sàn nhà, tôi nghĩ ở đây khẳng định sẽ có một viên gạch rỗng. Nhưng tôi tất cả gạch trên sàn lại không thấy gì cả.
“Chẳng lẽ là vợ Tống Trung nghe lầm?”
Tôi nghĩ thầm, mau chóng gọi lại cho cô ta, kết quả chuông reo rất lâu vẫn không có ai nghe máy.
Lúc này, ánh đèn trên đầu tôi phụt một tiếng tắt ngấm, trước mắt tôi biến thành màu đen. Không đợi tôi kịp phản ứng, xung quanh nổi lên âm phong, âm khí cường đại đã hình thành một lốc xoáy cao hai mét, trong khoảnh khắc đã vây quanh người tôi. Tôi vội vàng múa Thiên Lang Tiên phòng thủ, sau đó lui về phía sau vài bước, giờ phút này tôi không mang theo đồ nghề gì, trong tay chỉ có Thiên Lang Tiên, cũng không biết có thể chống đỡ được không?
Bị tôi ngăn cản, lốc xoáy dần dần hóa thành một đạo hắc ảnh, chậm rãi hiện lên trước mặt tôi. Tôi tập trung nhìn lại, hắc ảnh cao lớn cường tráng, sắc mặt dữ tợn, mặc một thân trang phục tướng quân Quốc Dân Đảng, không phải Dương Vũ Đình thì là ai? Không đợi hắn mở miệng, tôi vội vàng cúi đầu khom người vái một vái, cung kính hô một tiếng Dương tướng quân. Đây không phải là để xin tha, mà là xuất phát từ nội tâm tôn kính.
Vốn dĩ Dương Vũ Đình định ra tay với tôi, sau khi nghe xong tựa hồ vô cùng vui vẻ, lệ khí lập tức giảm đi rất nhiều. Xem ra hắn không phải là loại cứng mềm đều không ăn, tôi nhẹ nhàng thở ra nói:
“Dương tướng quân ngài có tâm nguyện gì, cứ việc nói cho ta, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp ngài hoàn thành.”
“Ngươi có thể giúp ta được gì? Có thể giúp ta thực hiện khát vọng sao?”
Dương Vũ Đình đỏ mắt hỏi.
“Học Lương vẫn là đứa trẻ nít, ta toàn tâm toàn ý phụ tá hắn, giúp hắn kế thừa gia nghiệp đại soái. Không ngờ rằng hắn lại vì một nữ gián điệp Nhật Bản thổi nhẹ bên gối đã hạ sát thủ với ta! Đứa nhỏ này thật là không thể cứu được nữa, hắn như vậy sao có thể thủ vững Đông Bắc? Sao có thể không làm đại soái trên trời linh thiêng phải thất vọng đây.”
Thanh quan khó quản việc gia đình, huống chi đã qua gần một thế kỷ. Việc Trương Học Lương giết Dương Vũ Đình, đến nay vẫn chưa có định luận của lịch sử. Nhưng đại đa số chuyên gia đều biết, Dương Vũ Đình không nên bị giết, giết Dương Vũ Đình chẳng khác nào hổ tự nhổ nanh, từ đó người Nhật không còn sợ quân Đông Bắc. Tôi yên lặng nghe lời bi thống của hắn, phát hiện hắn cũng không nói về bản thân, chỉ là ai thán về quốc gia hưng vong. Xem ra hắn tuy đã chết nhưng vẫn quyến luyến không quên dân tộc Trung Hoa!
Tôi xoa mặt, cẩn thận khuyên nhủ:
“Dương tướng quân ngài yên tâm đi! Hiện giờ người Nhật Bản sớm bị đuổi đi, Trung Quốc cũng không còn là Trung Quốc trước kia, hiện giờ Trung Quốc phồn vinh phú cường, đã xếp hàng đầu trên thế giới, rốt cuộc đã không còn ai dám khi dễ chúng ta!”
“Đúng vậy, hiện giờ so với lúc trước đã tốt hơn nhiều.”
“Vậy ngài…”
Tôi chưa nói hết lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Nếu hắn cũng cảm thấy quốc gia hiện giờ phát triển không tồi, vì sao còn phải làm ra chuyện này.
“Đúng vậy, tại sao ta lại xuất hiện?”
Dương Vũ Đình đột nhiên có chút không thể hiểu được, hỏi tôi có biết hắn đã làm gì không. Nhìn bộ dạng ngây ngô của hắn, tôi kể lại tất cả cho hắn. Hắn nghe xong thì nổi giận đùng đùng nói chính mình căn bản không hề giết người, thậm chí nghe tin Tống Trung đã chết, còn nổi trận lôi đình, nói hắn sao có thể giết đồng hương? Lúc này tôi mới nhớ ra, Tống Trung là người của Xà Sơn Câu thôn, Dương Vũ Đình cũng là người ở đó. Khó trách ngôi mộ ở đó oán khí ngút trời, hóa ra cũng có phần mộ của Dương Vũ Đình.
“Xem ra ta đoán không sai, mấy gã bảo vệ đó đều bị người khác giết chết, sau đó vu oan cho ngài.”
Tôi nói. Kẻ phía sau màn hạ độc thủ chính là muốn mượn chuyện quỷ ám để giết chết năm kẻ phát hiện ra bí mật của mình. Sau đó lại để tôi đến xử lý, thay hắn thu phục Dương Vũ Đình. Như vậy, Dương Vũ Đình thật sự là bị oan ức! Nghĩ vậy, tôi liền hỏi Dương Vũ Đình có biết mấy gã bảo vệ trước kia có giấu thứ gì ở đại sảnh hay không?
Rốt cuộc thì hắn cũng là âm linh, ở đại sảnh dù chỉ là gió thổi cỏ lay cũng không tránh được ánh mắt của hắn. Nếu Tống Trung thật sự giấu tài liệu ở đây thì khẳng định sẽ bị Dương Vũ Đình phát hiện. Không ngờ Dương Vũ Đình nghĩ nghĩ rồi lắc đầu. Đây là sao? Tôi lại gọi điện cho vợ Tống Trung, lần này rất nhanh đã có người bắt máy. Nhưng không chờ tôi mở miệng thì vợ Tống Trung đã khóc lóc. Cô ta vừa khóc vừa nói:
“Cao nhân, thực xin lỗi! Là ta bị ép, vừa rồi có người vào nhà ta, bắt ta lừa ngươi vào viện bảo tàng, nếu ta không làm theo, bọn họ sẽ giết con ta, ô ô ô…”
“Mẹ nó!”
Tôi nghe xong nhịn không được mắng, sự tình đã rõ ràng, ở đây căn bản là không có tài liệu gì cả. Hung thủ lừa tôi đến đây có mục đích gì? Là muốn cho Dương Vũ Đình và tôi đồng quy vu tận, hay là muốn dụ tôi đi để hắn dễ dàng giết chết Dư Hoa?