Phần 16
Đường Hoàng Phổ rất vắng vẻ, là một khu kết hợp bày quầy bán hàng. Nửa đêm không có người đứng quầy, mà mỗi ngày đều có công nhân quét dọn, đường phố rất sạch sẽ, chỉ là mùi hôi thối vẫn lưu lại. Tôi tìm số 18, cuối cùng tìm được ở cuối ngã tư đường, tôi lập tức đi tới gõ cửa. Nhưng tôi gõ rất lâu vẫn không thấy có ai ra mở cửa. Lão thái bà kia không ở nhà?
Cuối cùng tôi không đợi được, dứt khoát một cước đạp cửa ra. Mà trong nháy mắt khi cửa văng ra, tôi rõ ràng nhìn thấy một đạo bóng đen hung hăng lao về phía tôi, đồng thời một tia sáng ở trước mắt tôi lóe lên một cái rồi biến mất… Có chuyện gì vậy?! Tôi giật mình, vội vàng lui lại. Nhưng tia sáng đã tới trước mắt tôi, qua ánh đèn đường mờ mờ, tôi kinh hãi phát hiện ra đó là một thanh khảm đao.
Mẹ kiếp! Tôi trợn tròn mắt, nếu thanh khảm đao rơi xuống, tôi hẳn phải chết không nghi ngờ a… Thấy khảm đao sắp rơi xuống trán tôi, mà tôi căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể duỗi hai cánh tay ngăn cản theo bản năng, hy vọng hai cánh tay có thể bảo vệ tính mạng của mình.
Tôi có thể cảm giác được rõ ràng, hai cánh tay bị một vật lạnh buốt chạm vào, tôi tuyệt vọng, thanh khảm đao mang theo kình phong quá mãnh liệt, rất có thể sẽ chặt đứt hai cánh tay tôi… Nhưng, khi tôi tuyệt vọng chờ đợi khảm đao chém sâu vào tay lại chợt nghe thấy một tiếng rít chói tai.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Một thanh trường kiếm màu xanh lam đang chặn khảm đao lại. Trên khảm đao thậm chí còn có máu chảy tí tách, nhìn thấy mà giật mình! Người cầm đao là bà lão bán lụa. Bà ta hai mắt trợn trừng, vằn vện tia máu, trong miệng đang lẩm bẩm. Lại nhìn bên cạnh, người cầm trường kiếm rõ ràng là Nhất Sơ, may mắn hắn xuất hiện kịp thời, nếu không tôi sẽ không được nhìn thấy mặt trời nữa.
Nhất Sơ hừ lạnh một tiếng “Còn muốn câu hồn, không tự lượng sức!” Nói xong, Nhất Sơ dùng sức nhấc, trường kiếm đẩy vào khảm đao làm bà ta bị đẩy ngã, sau đó Nhất Sơ cầm kiếm bổ về hướng bà lão. Lão thái bà sắc mặt trắng bệch, hét lên một tiếng, vội vàng lấy khảm đao cản trước mặt, miễn cưỡng chặn được một kiếm của Nhất Sơ.
Dù vậy, lão thái bà trong miệng vẫn lẩm bẩm, mặc dù không hiểu bà ta rốt cuộc đang niệm cái gì, nhưng thanh âm nhỏ bé đó tựa như tấn công vào đầu óc tôi. Đầu óc của tôi vang lên ông ông, như có vô số con muỗi đang bay lượn, âm thanh rất mãnh liệt, làm tôi sắp hôn mê.
“Đáng chết!” Nhất Sơ mắt lộ ra hàn quang, dùng sức ép trường kiếm xuống, lần này lão thái bà rốt cuộc không đỡ nổi, khảm đao rơi trên mặt đất, trường kiếm rơi lên yết hầu lão thái bà. Nhưng bà ta vẫn không ngừng lại, trong miệng vẫn lẩm bẩm. Nhất Sơ phẫn nộ, đâm trường kiếm vào miệng bà ta, nhưng cũng không đâm vào được, chỉ cạy răng bà ta không cho nguyền rủa nữa mà thôi.
Nhắc tới cũng lạ, thanh âm của bà ta vừa dừng lại, đầu óc của tôi lập tức trở lại rõ ràng, cảm giác đau đớn biến mất, nhưng cảm giác mơ mơ màng màng muốn hôn mê vẫn tồn tại. “Nhét vào miệng bà ta!” Nhất Sơ hét lớn. Cho dù là đồ đần cũng biết chuyện gì xảy ra, lão thái bà kia vừa mới dùng chú ngữ mê hoặc tôi. Cho nên tôi mới bị hồn phách bất ổn, đầu óc choáng váng, không có sức phản kháng. Nếu bà ta đọc tiếp, e là hồn phách của tôi sẽ bị lôi ra.
Tôi giận dữ, thật không ngờ người nhìn thiện lương vô hại như lão thái bà lại tâm địa ác độc đến thế. Tôi không nói hai lời, trực tiếp lấy một tấm vải chuẩn bị nhét vào miệng của bà ta. Nhưng lão thái bà lại rất quật cường, hung hăng liếc tôi rồi dùng sức lắc lư cái đầu, ý muốn thoát ra.
Nhất Sơ nói “Không được nhúc nhích, còn cử động ta đâm chết.” – “Chết.” Lão thái bà tuyệt vọng hô một tiếng, đột nhiên hơi ngửa đầu, Nhất Sơ không kịp thu kiếm, mũi kiếm xuyên qua yết hầu lão thái bà đâm ra sau gáy. Máu tươi như hoa hồng nở rộ, chảy quanh thân thể lão thái bà.
Tôi hít sâu một hơi, chôn chân tại chỗ, tay cầm miếng vải run rẩy không ngừng. Lão thái bà này rốt cuộc tại sao lại muốn chết, cũng không nói cho chúng tôi rõ chân tướng. Nhất Sơ bất đắc dĩ thở dài, thu kiếm lại, lau lên người bà lão rồi quay đầu nhìn tôi “Ngươi vẫn ổn chứ?” Tôi gật đầu, kinh sợ nhìn lão thái bà “Bà ta vì sao phải làm vậy?” Nhất Sơ lắc đầu nói không biết.
Bỗng nhiên, đầu óc của tôi lại đau đơn, thân thể mê man đứng không vững. Nhất Sơ sợ hãi, lập tức xem xét chung quanh. Tôi lập tức nắm Đào Hồn Hoa trong tay. Tôi biết hồn phách của tôi đang bất ổn, dường như có người muốn câu hồn tôi đi! Tôi không để ý nhiều, trực tiếp dùng dương khí mãnh liệt của Đào Hồn Hoa bảo vệ hồn phách. Uy lực của Đào Hồn Hoa rất mạnh, khi vừa mới tiếp nhận dương khí tôi rõ ràng cảm giác được hồn phách đã an định hơn rất nhiều, nhưng âm thanh ông ông vang trong đầu làm tôi đau tới run rẩy nhưng mãnh liệt như cũ.
Lúc này Nhất Sơ đã tìm được hung thủ, nổi giận gầm lên một tiếng “Dừng tay”, sau đó huơ kiếm đuổi theo. Tôi ngưng thần nhìn kỹ, thấy đó là người trốn ở lầu đối diện. Tia sáng lờ mờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh, Nhất Sơ đã phát hiện hắn, hắn cũng không thể câu hồn tôi nữa, mà quay người ẩn mình vào bóng đêm, không thấy tung tích.
Hồn phách của tôi lúc này mới dần ổn định, nhưng trong đầu vẫn đau dữ dội, tôi dứt khoát ngồi bên cạnh thi thể lão thái bà, chờ Nhất Sơ trở về. Không bao lâu sau Nhất Sơ đã trở lại. Từ nét thất vọng trên mặt hắn, tôi biết hắn không tìm được đối phương. Tôi vẫn còn sợ hãi nhìn Nhất Sơ “Đám người này thực sự quá lợi hại, có thể cường ngạnh câu hồn phách người khác ra ngoài…”
Nhất Sơ lại khinh thường lắc đầu “Thực ra ngươi đã sớm trúng phải Ly Hồn Chú. Ly Hồn Chú ăn mòn linh hồn của ngươi, chỉ cần thoáng chút là có thể câu hồn.” Tôi giật mình “Ta trúng Ly Hồn Chú từ lúc nào?” Nhất Sơ nói “Ngươi không phải đã chạm vào dải lụa đỏ sao? Dải lụa thật ra đã bị hạ chú, ngươi chạm vào Ly Hồn Chú tự nhiên sẽ tác dụng lên người ngươi. Ta nhìn ánh mắt của ngươi đã sớm nhìn ra.”
Tôi kinh hãi, khó trách trước đó Nhất Sơ nhìn chằm chằm vào mắt, hóa ra là đang nhìn Ly Hồn Chú. Nhất Sơ nói sở dĩ không nhắc nhở tôi là vì muốn tìm hiểu nguồn gốc, tìm kẻ muốn câu hồn tôi. Cho nên kế hoạch hôm nay là do Nhất Sơ cố ý sắp đặt. Nhất Sơ cùng tôi chia binh hai đường là muốn cho đối phương cơ hội. Sau đó tôi gọi điện hắn không nghe cũng là để tránh đánh cỏ động rắn.
Trên thực tế Nhất Sơ vẫn luôn lén lút đi theo tôi, đợi đến khi đối phương lộ diện, đồng thời uy hiếp tính mạng tôi thì hắn mới nhảy ra. Vừa rồi may mà tôi đạp cửa, nếu tôi không đá tung cửa, lão thái bà vẫn ở trong phòng mà niệm Ly Hồn Chú. Một khi Ly Hồn Chú phát tác, chỉ sợ tôi sẽ bị hồn phách ly thể. Cho dù Nhất Sơ có năng lực to bằng trời miễn cưỡng đem hồn phách của tôi cường ngạnh ép trở về thì tôi không điên cũng tàn phế.
Chuyện này không phải đùa giỡn, hơi không chú ý là mất mạng. Trong lòng tôi run sợ, bỗng nhiên nhớ Tiểu Nguyệt vô cùng. Ngẫm lại tôi xém chút đã cùng Tiểu Nguyệt âm dương cách biệt, nghĩ tới nàng mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, tôi đau lòng khôn xiết. Lần này tôi thật hối hận đã dính dáng tới âm vật. Cuộc sống như vậy không phải thứ tôi muốn.
Nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp, nếu tôi lùi bước, sợ rằng sẽ bị trời phạt, trời phạt tôi bất luận thế nào cũng không gánh được, đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều người tu đạo biết rõ trên núi có hổ vẫn xông lên. Giờ làm tôi nhức đầu nhất là hung thủ đã chạy mất, mà chúng tôi bây giờ lại gặp án mạng… Mặc dù có camera ghi lại làm chứng chúng tôi chỉ là phòng vệ chính đáng, nhưng lại chết người, chí ít cũng phải ngồi xí xổm trong đại lao mấy năm.
Tôi muốn gọi cho Phong Thân Na Na, hỏi cô ta có thể giấu diếm chuyện này hay không thì Nhất Sơ đã sớm gọi điện, tựa hồ là trò chuyện với một vị đại quan quyền thế, mới dăm ba câu đã dập máy. Tôi nghe được đối phương luôn mồm nói Nhất Sơ cứ yên tâm, sẽ không truy cứu trách nhiệm của hắn. Tôi đột nhiên cảm giác được tôi đã có chút xem nhẹ Nhất Sơ, hắn giao thiệp so với tôi còn rộng hơn nhiều.
“Đi thôi!” Nhất Sơ nói. Tôi chật vật từ dưới đất đứng lên, ôm đầu. Đầu vẫn còn đau, mỗi bước đều làm tôi đau đến phát điên. Nhất Sơ móc ra một viên thuốc, bảo tôi nuốt vào, tôi làm theo quả nhiên tốt hơn nhiều. Về sau tôi mới biết đó là thuốc an thần, ra bệnh viện lớn là mua được, cũng không phải là linh đan diệu dược gì.
Trên đường, tôi bất đắc dĩ hỏi Nhất Sơ chuyện này phải làm sao bây giờ? Chúng tôi lần này đả thảo kinh xà, đối phương nhất định sẽ trốn tới nơi bí mật hơn, muốn tìm được sẽ rất khó khăn. Nhất Sơ lại nói cứ tiếp tục ôm cây đợi thỏ là được, hắn biết tiếp theo cần phải làm gì. Tôi giật mình, vội hỏi Nhất Sơ có cách gì?
Nhất Sơ bỗng nhiên dừng lại, nhìn lướt qua bốn phía, hỏi tôi “Nơi này hẳn là ngươi vừa mới đi qua.” Tôi gật đầu nói “Ừm, đúng là vừa đi qua, vừa rồi ta đưa hồn phách trở về nhà, một trong số đó là ở đây. Đúng rồi, là một nhà ở bên kia.” Nhất Sơ gật đầu rồi cùng tôi đi tới đó. Cuối cùng Nhất Sơ đứng trước một căn nhà góc tây nam, chỉ lên một khối đá khảm trên tường. Trên tảng đá điêu khắc một hàng chữ Thái Sơn Thạch Cảm Đương.
Nhất Sơ nói “Vấn đề ở đây!” Ở trên vách tường khảm một khối ‘Thái Sơn Thạch Cảm Đương’, đây không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc, đó vốn là một phong tục dân gian Trung Quốc. Tương truyền Thạch Cảm Đương là một vị sơn thần ở Thái Sơn, pháp lực vô tận, ghét ác như thù, đem đá ở Thái Sơn có khắc chữ ‘Thái Sơn Thạch Cảm Đương’ khảm lên nhà có thể bảo đảm bình an, khu yêu trấn tà, cho nên ở rất nhiều nơi nông thôn đều sẽ làm vậy. Chính phủ cũng đã liệt nó vào di sản văn hóa phi vật chất.
Nhưng một khối Thái Sơn thạch nho nhỏ sao lại tạo ra nhiễu loạn lớn như thế? Tôi không hiểu gì cả…