Phần 161
“Ai!”
Tiểu Lệ như đã nhìn ra tâm tư của tôi, thở dài nói khi Viên Đại Đầu phát hoả không cho ai vào, chỉ khóa mình trong phòng. Cô ta nhiều muốn lén vào dọn dẹp nhưng bị Viên Đại Đầu đánh đuổi, cuối cùng cũng đành mặc kệ.
“Vậy hiện giờ dọn dẹp đi, mở cửa sổ ra.”
Tôi không biết nên nói gì với cô ta, dặn dò vài câu rồi ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa Lý mặt rỗ đã điên cuồng hít thở không khí, nói:
“Căn phòng này thật là quá con mẹ nó sức chịu đựng.”
“Ta luôn cảm thấy chuyện này thật kỳ quặc, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Tôi nói với Lý mặt rỗ. Tiểu Lệ mất 2 tiếng mới dọn dẹp sạch sẽ phòng của Viên Đại Đầu, lại mở cửa sổ thông gió. Khi chúng tôi vào lại thì tuy rằng còn ẩn ẩn chút mùi hôi nhưng tốt xấu gì cũng có chỗ để đặt chân. Tôi lấy ra một lá An Thần Phù dán lên trán Viên Đại Đầu, như vậy có thể phòng ngừa hắn đột nhiên nổi điên.
Ngay sau đó tôi mở mí mắt hắn ra dùng kính lúp soi, vừa nhìn tôi đã kinh hãi không thôi, con ngươi của hắn đã bắt đầu tản mát, mí mắt mọc đầy chấm màu đỏ nâu, một ít đã sinh mủ. Như vậy thì chưa đầy hai ngày nữa Viên Đại Đầu sẽ chết không thể nghi ngờ! Nghĩ vậy, tôi mau chóng bảo Tiểu Lệ đi mua đồ đại bổ, sau đó cùng Lý mặt rỗ rải tro liễu toàn bộ sàn nhà.
Đây là thứ tốt để chiêu âm, phàm là có quỷ hồn xuất hiện thì nhất định sẽ lưu lại dấu chân. Một số quỷ hồn lợi hại sẽ dùng âm phong thổi tan tro trên mặt đất, cho nên tôi mới bảo Lý mặt rỗ trộn thêm máu chó đen, như vậy trong tro có âm dương điều hòa, có thể tạo được hiệu quả mà tôi muốn, không bị âm phong lay động. Một lát sau, Tiểu Lệ bưng một chén canh nhân sâm Trường Bạch rót vào miệng Viên Đại Đầu, sau đó hỏi tôi tiếp theo nên làm gì?
“Chờ.”
Tôi cũng có chút thấp thỏm nói. Đồng thời đưa linh phù cho Lý mặt rỗ và Tiểu Lệ, nói với bọn họ khi trong phòng có động tĩnh thì cùng tôi đi vào, gặp tình huống gì thì cứ trực tiếp lấy linh phù ra. Linh phù là tôi vẽ ra, uy lực tuy không so được với Nhất Sơ vẽ ra nhưng cũng có thể dùng được. Lý mặt rỗ nhận lấy linh phù rồi tiện tay cất vào trong túi, sau đó hoàn toàn không để trong lòng ngồi vào phòng khách xem TV, ánh mắt còn cố ý liếc lên ngực Tiểu Lệ. Tôi thầm nghĩ xong việc lần này phải dẫn hắn về gặp Như Tuyết, nếu không tiểu tử này sẽ phạm sai lầm mất!
Tiểu Lệ cẩn thận gấp lá linh phù, hỏi tôi chuẩn bị bắt đầu từ đâu, cô ta cũng nhìn ra việc tôi rải tro liễu kỳ thật không có tác dụng gì.
“Trước nay chúng ta giải quyết âm vật, đều là phải biết rõ lai lịch âm vật trước, sau đó mới hốt thuốc đúng bệnh, hoặc là siêu độ, hoặc là hàng phục.”
Tôi kiên nhẫn giải thích:
“Đặc biệt là tình huống của Viên Đại Đầu, rõ ràng không phải là bị một âm linh quấn lấy, càng cần phải tìm hiểu cho rõ ràng.”
Cô ta cái hiểu cái không gật đầu, rốt cuộc cũng không nói gì.
Lý mặt rỗ đang xem TV nhưng cảm thấy không có gì hay nên tắt đi, chúng tôi ngồi trong phòng khách không ai nói gì, lẳng lặng chờ đợi đêm khuya buông xuống. Toàn bộ đại sảnh chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, đến 12 giờ tôi đi tắt đèn, chăm chú nhìn về phía phòng của Viên Đại Đầu. Sương đen trên cửa càng lúc càng đậm, thậm chí đã che kín cửa phòng, nhìn dáng vẻ thì thứ đó sắp xuất hiện. Lý mặt rỗ buồn ngủ ngáp hỏi tôi tình hình thế nào rồi, nếu không có gì thì hắn đi ngủ.
“Đừng nói gì cả, nhanh…”
Tôi nhỏ giọng nói, sau đó hỏi Tiểu Lệ trong nhà có đồ ăn cay không, tỷ như hành tây, tỏi gì gì đó. Bởi vì tôi luôn cảm giác việc Viên Đại Đầu đại tiểu tiện trong phòng nhất định có liên quan với âm linh. Mà hành tây, tỏi lại có thể trừ tà, đặc biệt là đối phó với mấy thứ dơ bẩn, có lẽ sẽ có hiệu quả bất ngờ. Tiểu Lệ sửng sốt nói có, tôi bảo cô ta mau chóng lấy một ít lại đây.
“Mỗi người lấy một ít, chuẩn bị trước thì không cần lo lắng.”
Nói xong tôi cầm một củ hành tây bỏ vào túi, xoay người nhìn chăm chú vào cửa phòng, lại ngạc nhiên phát hiện ra sương đen đã biến mất. Cùng lúc đó, trong phòng truyền đến tiếng loẹt quẹt như có người đi lại.
“Tới!”
Tôi hạ giọng, Lý mặt rỗ và Tiểu Lệ trở nên khẩn trương vô cùng. Quả nhiên, không tới một phút, trong phòng truyền đến giọng một nam nhân mềm mại:
“Hy Nhã, sao nàng lại tới?”
Thanh âm có âm điệu vùng Đông Bắc, còn có chút khẩu khí của phỉ tặc, Tiểu Lệ nói đó tuyệt không phải là giọng của Viên Đại Đầu.
“Phu xướng phụ tùy, ngài ở đâu ta ở đó.”
Một giọng nữ tử xuất hiện, nội tâm tôi nhảy lên, nghĩ thầm mình đã đoán trúng. Nhưng nhìn phản ứng của Lý mặt rỗ và Tiểu Lệ, bọn họ dường như không nghe được thanh âm nữ nhân này. Dừng lại một chút, Viên Đại Đầu mở miệng:
“Ta đã không phải là ta trước kia, để tiếng xấu muôn đời, trở thành tên cẩu Hán gian mỗi người đều thóa mạ, nàng tội gì phải khổ sở thế này?”
“Không khổ, từ khi ngài chuộc ta ở Bát Đại Hồ Đồng ra, trái tim ta đã là của ngài, ta mặc kệ ngài là Hán gian hay là thổ phỉ, vẫn là người mà ta yêu nhất.”
Nữ nhân bướng bỉnh nói, trong thanh âm có niềm hạnh phúc.
Nghe hai người nói lời sến sẩm, tôi suy đoán âm linh bám vào Viên Đại Đầu hẳn là một tên Hán gian bán nước ở thời kỳ kháng chiến, mà nữ nhân kia lại là kỹ nữ ở Bát Đại Hồ Đồng Bắc Kinh, được Hán gian chuộc ra, sau đó hai người nảy sinh tình cảm. Nghĩ vậy, tôi ra hiệu với Lý mặt rỗ, bảo hắn cùng tôi lên lầu. Đi đến cạnh cửa, tôi cẩn thận đẩy cửa phòng ra một chút, chuẩn bị yên lặng đi vào. Ai ngờ vừa đẩy cửa, trong phòng đã có một đạo âm phong mãnh liệt bắn ra.
Tôi chỉ cảm thấy âm phong ẩn chứa một cỗ hấp lực cường đại, hút tôi và Lý mặt rỗ vào trong phòng, sau đó cửa phòng bịch một tiếng đóng lại. Tôi kinh ngạc nhìn về phía giường, chỉ thấy Viên Đại Đầu ngồi ở mép giường, trên mặt tràn đầy lửa giận nhìn tôi. Bộ mặt hắn dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi như muốn xé nát tôi. Có một bóng dáng màu đỏ mơ hồ vẫn đang quỳ gối ở mép giường, liếc mắt đưa tình nhìn chăm chú vào Viên Đại Đầu, dường như không phát hiện ra chúng tôi.
“Cút đi!”
Viên Đại Đầu mở miệng, rít gào như một con hổ, nào có dáng vẻ ôn nhu.
Theo một tiếng rống của hắn, bóng dáng bên mép giường rốt cuộc đã kịp phản ứng, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía chúng tôi. Thấy bóng dáng này, tôi nhịn không được mở to hai mắt, cô ta là một mỹ nữ, mặc một thân sườn xám màu đỏ, trên mặt trơn như chảy nước ra ngoài, một đôi mắt to thần thái sáng láng. Đừng nói cô ta sống ở thời kháng chiến, dù là ở hiện tại cũng là một nữ thần.
Nhưng tiếp theo thì không hấp dẫn như vậy, sau khi thấy chúng tôi, nữ nhân trong nháy mắt đã già đi, nếp nhăn xuất hiện với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Ngay sau đó đôi mắt cô ta nhô lên, đầu lưỡi thè ra, giống như quỷ thắt cổ, trên cổ còn xuất hiện một đường lằn màu xanh tím.
“Mẹ nó, chạy mau!”
Tôi bỗng nhiên xoay người về phía Lý mặt rỗ rống lên một câu, sau đó lao ra ngoài. Nữ quỷ áo đỏ chính là đại hung chi vật, không ngờ lại còn là một con quỷ treo cổ.
Tôi tự nhủ mình không phải là đối thủ, chỉ có thể chạy đến dưới lầu. Nhưng điều làm tôi khiếp sợ chính là, sương đen đã tan đi nay lại xuất hiện, lại lần nữa che kín cửa phòng. Càng kỳ quái hơn là tôi không những không nhìn thấy cửa phòng ở đâu, muốn sờ bằng tay cũng không tới. Lúc này, Lý mặt rỗ đột nhiên nôn khan một tiếng, ngay sau đó thì trợn trắng mắt. Tôi vừa định hỏi hắn có chuyện gì, lại thấy trong sương đen tản mát ra mùi hôi thối nồng đậm. Tựa như là mùi đậu hũ thối, lại có chút giống mùi thi thể phân huỷ.
Tôi không biết hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy mùi này vừa hít vào trong mũi, đại não đã thiếu oxy, cả người nhịn không được mà run lên. Tôi cố nén lại nỗi thống khổ, cố sức lấy hành tây trong túi ra, đưa lên dùng sức cắn một miếng rồi nhanh chóng nhấm nuốt. Quả nhiên, vị cay trong miệng phát ra, trong nháy mắt ý thức của tôi đã tỉnh táo lại, cả người khôi phục bình thường. Nhìn bên cạnh thấy Lý mặt rỗ đã nằm trên mặt đất, tôi mau chóng bóc một khối hành tây nhét vào trong miệng hắn, bảo hắn nhai. Cũng may ý thức của Lý mặt rỗ vẫn còn, nghe tôi nói xong cũng đã khôi phục lại.
Sau khi đứng dậy tôi hướng về phía cửa phòng phun ra mấy hơi, hơi thở của tôi tràn đầy mùi hành tây, sương đen như gặp khắc tinh bị tan đi. Tuy rằng tôi dừng lại thì sương đen lại khôi phục, nhưng tốt xấu gì cũng tìm được biện pháp giải quyết. Lý mặt rỗ cũng thấy uy lực của hành tây, mau chóng học theo tôi thổi hơi hồng hộc. Chúng tôi thận trọng từng bước, chậm rãi bước tới, rốt cuộc tôi đã nắm được tay nắm cửa trước khi sương đen tụ lại.
Đang chuẩn bị mở cửa, phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng Tiểu Lệ cầu cứu. Tôi lén lấy ra một lá linh phù, tùy thời chuẩn bị đánh ra, cẩn thận xoay người thì phát hiện Viên Đại Đầu đã bắt được Tiểu Lệ, còn bóp cổ cô ta. Hắn cười nhạo nhìn tôi, nói:
“Ngươi chạy đi, ngươi chạy ta sẽ bóp chết cô ta.”
Đầu tôi to ra, nhìn Viên Đại Đầu hung thần ác sát, tuyệt đối không phải là nói giỡn. Tôi bất đắc dĩ buông tay nắm cửa ra, lạnh lùng hỏi hắn muốn làm gì.
“Muốn làm gì?”
Viên Đại Đầu liên tục cười lạnh, chỉ vào tay tôi sau lưng nói:
“Mau, vứt thứ trong tay đi!”
Lòng tôi đột nhiên trầm xuống, ném linh phù đi khác gì tự sát. Nhưng vừa thấy ánh mắt bất lực của Tiểu Lệ, tôi đành phải nghe theo hắn, chậm rãi buông tay. Nhưng đúng lúc này, tôi chỉ cảm thấy gương mặt bị người khác hung hăng tát một cái, sau đó cả người lay động. Nhìn lại thì kẻ đánh tôi là Lý mặt rỗ, hắn không nói gì, kéo tôi chạy xuống dưới lầu. Chạy đến dưới lầu mới buông tay, tôi nghi hoặc hỏi hắn sao lại làm thế?
“Ngươi nhìn xem đây là ai?”
Lý mặt rỗ chỉ vào Tiểu Lệ ngồi trên ghế sô pha nói. Nhìn thấy Tiểu Lệ, tôi bỗng nhiên nhận ra, cô ta căn bản không bị Viên Đại Đầu bắt cóc.
“Ta vừa rồi làm sao vậy?”
Nhớ lại vừa rồi, tôi giật mình hỏi.