Phần 168
Tôi và Lý mặt rỗ bắt chuyến xe lửa lúc 3 giờ về tới Vũ Hán. Sau khi về Vũ Hán chuyện đầu tiên tôi làm là ra quán nhậu gọi một bàn đồ ăn phương Nam nhai ngấu nghiến, chúng tôi thật sự là không thích đồ ăn phương Bắc. Ngày hôm sau Tiểu Nguyệt tới tiệm đồ cổ gặp tôi, nàng nhìn tôi cười thần bí, nói có chuyện muốn tôi giúp, tôi cười hỏi nàng có phải là lại có người bạn nào không có mắt, thu thứ không nên thu phải không?
Nàng lắc đầu, nói lần trước công ty nàng đầu tư một bộ phim cổ trang, là một bộ phim võ hiệp, sắp phải quay nhưng đạo diễn là người nghiêm túc, cho rằng đạo cụ không đủ độ chân thực, nhất định đòi làm lại. Tổ trưởng tổ đạo cụ lập tức tới viện bảo tàng mời chuyên gia tới, nhưng đoàn làm phim mấy trăm người, dù không quay cũng có đủ các loại chi tiêu, tiền chi ra đều là của nhà sản xuất, thật sự không thể trì hoãn được nữa, làm sếp của Tiểu Nguyệt lo lắng như kiến bò chảo nóng. Nàng lập tức nghĩ tới tôi, hỏi tôi có đồ cổ triều Minh không cho mượn vài kiện dùng tạm?
Tôi nghĩ rồi nói:
“Đồ của triều Minh ta có một ít, nhưng thứ ta thu đều là âm vật. Đưa đến đoàn làm phim, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta chẳng phải là có lỗi sao?”
“Vậy làm sao bây giờ, đoàn làm phim mỗi ngày ăn ở phải hơn một vạn tệ, đó là còn chưa tính phí thuê trường quay.”
Tiểu Nguyệt ủy khuất nói:
“Tên đạo diễn thối này, thật đúng là phiền chết người…”
Tôi linh cơ chợt động nói:
“Đúng rồi, tìm Lý mặt rỗ, hắn hẳn là có không ít đồ cổ! Mà đoàn làm phim mượn đồ cổ của người ta có trả phí không?”
Tiểu Nguyệt gật đầu:
“Khẳng định là có, chuyện gì ra chuyện nấy, tuyệt đối không bạc đãi Lý mặt rỗ.”
Tôi lập tức gọi điện cho Lão Lý kể lại sự tình, vừa nghe nói có tiền hắn rất hưng phấn, đáp ứng ngay. Tôi và Tiểu Nguyệt ra ngoài ăn cơm, khi trở về Lý mặt rỗ đã ở ngoài cửa tiệm, tôi giúp hắn mang đồ vào, mấy cái rương toàn là kiếm thời Minh, lư hương, ngọc bội… tôi hỏi hắn sao trong nhà lại có nhiều đồ cổ như vậy?
“Đều là đồ đã thu lúc trước, vẫn để đó không bán, sau này không phải lại đi theo ngươi làm nghề này sao? Cho nên mấy thứ này cũng chỉ để ở tầng hầm thôi.”
Lý mặt rỗ giải thích.
“Ngày nào đó nếu ngươi không làm nghề này nữa, tùy tiện mở một hiệu đồ cổ, những thứ ngươi có cũng đủ cho ngươi ăn cả đời, rất tốt đấy.”
Tôi nói.
“Tốt cái gì, 99% đều là đồ dỏm, chỉ trách ta lúc trước không có mắt.”
Lý mặt rỗ lén nói với tôi.
Tiểu Nguyệt nhìn qua một chút, Lý mặt rỗ hỏi nàng có đủ không, không đủ hắn lại kéo mấy rương đến, Tiểu Nguyệt nói:
“Đủ rồi, kỳ thật cũng không phải là dùng để đóng phim, là để cho tổ đạo cụ làm một mô hình phỏng chế.”
“Đệ muội (em dâu), phí cho thuê tính thế nào?”
Lý mặt rỗ không hề hàm hồ hỏi thẳng.
“Việc này còn phải nói với đạo diễn, nhưng hắn đang quay phim trong núi, ta sẽ giúp ngươi đi một chuyến! Dù sao ta cũng là một giám chế, cách vài hôm lại phải đi qua đó một chuyến.”
Tiểu Nguyệt giải thích.
“Hay là chúng ta tự mình đến gặp đoàn làm phim bàn đi? Coi như mở rộng tầm mắt, ta đã xem qua không ít phim truyền hình, nhưng lại chưa từng đi xem đóng phim.”
Lý mặt rỗ nhìn tôi làm mặt quỷ. Tôi hiểu ý của hắn, một bộ phim truyền hình quay mất mấy tháng, lại ngăn cách với thế giới bên ngoài, hơn nữa đoàn làm phim nam nhiều nữ ít, Tiểu Nguyệt đi một mình tôi không yên tâm, vì thế phụ họa:
“Dù sao gần đây không có vụ làm ăn nào, đi xem cũng tốt.”
Tiểu Nguyệt nghịch ngợm nhìn tôi chớp chớp mắt:
“Trương ca, có phải huynh lo lắng muội bị người ta dùng những quy tắc bất thành văn ép không?”
“Không có không có!”
Tôi vội vàng xua tay:
“Sao ta lại nghĩ như thế, ta còn không yên tâm về nàng sao.”
“Yên tâm? Thì ra muội không có sức hấp dẫn như vậy.”
Tiểu Nguyệt bĩu môi nói.
“Ta tuyệt đối không có ý này!”
Tiểu Nguyệt lập tức gọi điện thoại cho đạo diễn, nhân lúc này, Lý mặt rỗ mặt mày hớn hở nói với tôi:
“Nghe nói mỹ nữ trong đoàn làm phim rất nhiều, vừa hay có thể đi nhìn cho đã mắt.”
Tôi khinh bỉ nhìn hắn một cái, tôi còn cho rằng hắn nghĩ cho Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt đặt vé máy bay, đoàn làm phim ở một trấn nhỏ tại Hàm Đan, Hà Bắc, nàng lại đặt xe đưa mấy thứ này đến sân bay. Tuy rằng đều là những thứ vớ vẩn không bán được, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là đồ vật đáng giá, Lý mặt rỗ liền đi cùng xe đó, tôi và Tiểu Nguyệt lên taxi, hẹn nhau gặp ở sân bay.
Làm xong thủ tục, chúng tôi lên chuyến bay lúc giữa trưa, đến 1 giờ chiều đã tới Hàm Đan, nhưng từ Hàm Đan tới trấn nhỏ đó lại tốn cả một buổi chiều. Tôi hỏi Tiểu Nguyệt:
“Đoàn làm phim vì sao không quay ở phim trường? Sao lại chọn nơi hẻo lánh như vậy?”
“Tới rồi sẽ biết, nơi đó có một cổ trấn đời Minh, cầu nhỏ nước chảy, cảnh vật vô cùng đẹp, chúng ta phí không ít công phu mới thuê được. Kỳ thật bộ phim võ hiệp này chia làm hai bộ phận quay, một bộ phận nhỏ ở đây, phần còn lại tới phim trường quay.”
“Đóng phim cũng rất vất vả!”
Tôi thở dài.
“Còn không phải sao, trước kia khi muội đóng phim một ngày chỉ được ngủ 4 5 tiếng đồng hồ, đi đứng còn không vững. Có khi mùa đông quay cảnh mùa hè, mùa hè lại quay cảnh mùa đông, huynh nghĩ xem mùa đông dưới 0 độ lại mặc áo đơn, hoặc là trời nóng thì áo bông là cái cảm giác gì.”
Tiểu Nguyệt kể khổ.
Lý mặt rỗ nói một câu:
“Vì sao phải quay loạn bậy, sao không thể mùa hè quay cảnh mùa hè, mùa đông quay cảnh mùa đông?”
“Một bộ phim quay mấy tháng là xong rồi, sao có thể thong dong mà quay cả năm, hiện giờ cạnh tranh rất kịch liệt, mọi người đều phải chạy đua với thời gian, bằng không một minh tinh sao có thể trong một năm quay 4 5 bộ phim được.”
Tiểu Nguyệt vừa nói tới đề tài này thì không dừng được, phổ cập cho chúng tôi một ít thường thức về phim truyền hình.
Nàng nói Trung Quốc là nước lớn về phim truyền hình, một năm sản xuất hơn 1 vạn tập phim, hàng ngàn hàng vạn người làm nghề đang cống hiến mồ hôi và trí tuệ, nhưng mỗi năm số phim được phát sóng cũng chỉ có vài bộ, số còn lại đại đa số khán giả có lẽ đến tên cũng chưa nghe nói tới. Thật sự rất khó để nói một bộ phim có ăn khách hay không, có rất nhiều ví dụ về việc tiền đầu tư bị ném đi, có đôi khi dù đầu tư lớn, đội ngũ hoành tráng, có đạo diễn lớn cũng chỉ khốn khổ hơn mà thôi.
5 giờ chiều, chúng tôi tới trấn nhỏ có đoàn làm phim, quả thật là một tòa cổ trấn đời Minh được bảo tồn hoàn hảo, thuần một kiến trúc ngói cổ, gần sông, dựa lưng vào núi cho người ta một loại cảm giác yên lặng cổ xưa, đạo diễn quả thực rất biết chọn địa điểm. Lối vào trấn có không ít ô tô, rất nhiều xe riêng, trên thân xe có tên công ty điện ảnh, trên cây treo biểu ngữ: “Trường quay phim truyền hình võ hiệp cổ trang Hiệp Khách Hành”, tôi thấy trên mặt đất có không ít vụn giấy pháo đỏ, Tiểu Nguyệt nói trước khi khai máy đều phải tế bái Quan nhị gia, đó vốn là tập tục của Hongkong, hiện giờ nội địa cũng học theo.
Chúng tôi xuống xe ở giao lộ, Tiểu Nguyệt gọi điện thoại không bao lâu sau có một chiếc xe SUV đi tới, trên xe có một nam nhân bước xuống, Tiểu Nguyệt giới thiệu đó là tổ trưởng Từ của tổ đạo cụ, tổ trưởng Từ nói vài câu tỏ vẻ cảm kích, chúng tôi giúp hắn đưa đồ lên xe, sau đó lên xe của hắn vào trấn. Xe đi chầm chậm trong trấn, chúng tôi thấy cần cẩu, Tiểu Nguyệt nói đó là dùng để treo dây thép, còn có mấy nhân viên lắp ráp treo máy quay khi cần dùng, bên cạnh có một nam nhân trung niên đeo kính râm đang thảo luận với những người khác.
“Người đeo kính râm chính là đạo diễn Trương!”
Tiểu Nguyệt nói.
“Chúng ta ở đây sẽ không làm phiền người ta chứ?”
Tôi hỏi.
“Nếu không mọi người đi báo danh làm diễn viên quần chúng đi? Làm diễn viên đặc biệt cũng được, chính là đóng vai gia đinh, tiểu nhị gì gì đó, không có nhiều lời thoại.”
Tiểu Nguyệt cười nói.
“Nhưng chúng ta chưa từng đóng phim.”
Tôi nói.
“Không cần kỹ thuật gì, chỉ là xuất hiện nhiều hơn diễn viên quần chúng mấy lần.”
Tiểu Nguyệt cười hì hì.
“Vậy nàng cảm thấy hình tượng này của ta có thể lên phim được sao?”
“Không việc gì, quá đẹp trai ngược lại sẽ hút ánh nhìn, đạo diễn không dám cho quay đâu.”
“Ai nha, lời này của nàng làm ta thương tâm!”
Tôi ôm ngực nói.