Phần 169
Tiểu Nguyệt cười nói:
“Trương ca, trong lòng muội huynh vĩnh viễn là đẹp trai nhất.”
Tôi hỏi Lý mặt rỗ:
“Thế nào, ngươi có muốn đóng diễn viên quần chúng không?”
Lý mặt rỗ cười ha ha:
“Lên TV hóa ra lại tốt nha, cho ta lộ mặt nhiều một chút, khi Tiểu Manh đi học cũng sẽ có mặt mũi! Không phải ai cũng có cha được đóng phim truyền hình.”
“Đợi lát nữa ta sẽ nói với đạo diễn một tiếng.”
Tiểu Nguyệt gật đầu nói.
“Đúng rồi, buổi tối chúng ta ở đâu?”
Lý mặt rỗ hỏi.
“Buổi tối có xe buýt đưa đoàn làm phim về khách sạn, mọi người nếu muốn ở lại đây cũng được, ở đây toàn là phòng trống.”
Tiểu Nguyệt nói.
“Người dân vốn ở đây thì đi đâu?”
Lý mặt rỗ hỏi.
“Tạm thời dọn đi rồi a, đoàn làm phim đã thuê cả trấn! Ta thường xuyên đi khắp cả nước để đóng phim thì không vấn đề gì, chỉ xem hai người thôi.”
Tiểu Nguyệt cười nhìn tôi và Lý mặt rỗ nói. Tôi cảm thấy ngủ trên xe thì quá khổ, nếu trong trấn có giường có chăn thì ở lại đây một đêm cũng được. Tổ trưởng Từ dừng xe trước một kho thóc, đây tạm thời là kho đạo cụ, hắn gọi vài người tới giúp dọn đồ, đêm nay sẽ bắt đầu đẩy nhanh tốc độ làm đạo cụ.
Chúng tôi cũng không quấy rầy họ mà đi tìm đạo diễn, trên đường chúng tôi thấy một cái hồ cạn, xung quanh chăng dây cảnh giới, liền hỏi Tiểu Nguyệt:
“Nơi này có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là phát hiện ra mấy cái xác.”
Tiểu Nguyệt nói.
“A?”
Tôi chấn động.
“Không phải như huynh nghĩ, hai ngày trước cái ao này đột nhiên bị cạn, đáy hồ có mấy bộ xương khô đã chết nhiều năm, đoàn làm phim đã gọi cảnh sát tới, điều tra ra là tử thi mấy trăm năm trước, còn phát hiện một ít đồ vật.”
Tiểu Nguyệt nhanh chóng giải thích.
“Không lẽ là thi thể bọn trộm mộ?”
Lý mặt rỗ ở bên cạnh nói. Tôi dừng lại quan sát dãy núi gần đó, nơi này phong thuỷ không tồi, là phong thuỷ bảo địa, vì thế hỏi Tiểu Nguyệt:
“Người trong trấn này phần lớn mang họ gì?”
“Đều là họ Cao!”
Tiểu Nguyệt đáp. Chỉ trong nháy mắt tôi đã có kết luận, cư dân trấn này rất có thể là hậu nhân của người bảo vệ lăng mộ. Thời cổ đại những người bảo vệ lăng mộ sẽ được triều đình ưu đãi rất nhiều, tỷ như miễn thuế, các loại trợ cấp… cho nên dần dần hình thành một thị trấn.
Hồ nước đột nhiên khô cạn, đây tuyệt đối không phải là dấu hiệu tốt, tôi thầm nghĩ đừng xảy ra chuyện gì nữa, nếu không chúng tôi sẽ thật sự trở thành Conan, đi đến đâu cũng xảy ra chuyện. Tiểu Nguyệt đưa chúng tôi đi tìm đạo diễn, giới thiệu một chút, đương nhiên không nói đến thân phận thật sự của chúng tôi, chỉ nói là thương nhân đồ cổ.
Tiền thuê đồ đạo diễn đã sảng khoái đáp ứng, sau đó hỏi tôi:
“Trương lão bản buôn đồ cổ nhiều năm như vậy, có nghiên cứu về một ít đồ cổ kỳ lạ không?”
Tôi nghe ra hắn có ẩn ý, cau mày hỏi:
“Ngươi nói về phương diện nào?”
“Chính là loại có thể thay đổi thời vận con người.”
Đạo diễn thần bí nói. Đây còn không phải là âm vật sao? Tôi lập tức hứng thú:
“Phương diện này thật ra ta có chút nghiên cứu!”
“Vậy tốt quá.”
Hắn kích động nói:
“Có thể xem giúp ta một thứ không?”
Tôi đồng ý thì đạo diễn đưa chúng tôi vào một căn phòng nhỏ, tôi thấy trên bàn có một điện thờ nhưng lại không cúng thần tượng. Hắn lấy trong ngăn kéo ra một túi vải đỏ, mở ra thì thấy bên trong là một pho tượng Quan nhị gia vỡ vụn.
“Đây là một kiện đồ cổ năm đó sư phụ ta đưa cho, rất linh nghiệm, nhờ nó phù hộ, mấy bộ phim ta quay mấy năm nay đều không tồi, hai ngày trước đột nhiên nó vỡ vụn, ta lo lắng đó không phải là dấu hiệu tốt!”
Đạo diễn lo lắng nói.
(Thần tượng: Pho tượng điêu khắc hình thần tiên, hoặc người có công được phong chức tước, ví như tượng thành hoàng làng ở VN)
“Vỡ khi nào?”
Tôi hỏi.
“Khi nghi thức khai máy vừa xong, ta không dám nói cho mọi người, sợ mọi người lo lắng.”
Đạo diễn nói. Tôi cầm mảnh tượng lên đặt trong lòng bàn tay xem xét. Từ bề ngoài mà xem thì pho tượng này cũng không có bao nhiêu năm lịch sử, là chế phẩm công nghiệp hiện đại, đạo diễn coi nó như bảo bối, tôi nghĩ có phân nửa thuộc về tác dụng tâm lý. Nhưng Quan nhị gia vỡ vụn quả thật không phải là chuyện tốt, điều này cho thấy gần đây có tà vật cường đại, đến Võ thánh Quan Vũ cũng không trấn áp được.
“Gần đây đoàn làm phim có xảy ra việc gì lạ không?”
Tôi hỏi.
“Việc lạ…”
Đạo diễn nghĩ rồi nói:
“Việc lạ thì không có, nhưng lại có chút việc ngoài ý muốn, diễn viên nam chính hai ngày trước gặp tai nạn giao thông, bị gãy chân, không có cách nào đành phải cho diễn viên khác làm nam chính.”
“Sao ta không nghe nói tới?”
Tiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Lúc ấy Doãn tiểu thư không ở đây.”
“Những việc này đều xảy ra sau việc ở hồ nước?”
Tôi rất nhanh đã tìm được vấn đề mấu chốt.
“Đúng, đúng, chính là như vậy.”
Đạo diễn liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn tôi đã thay đổi, phảng phất như gặp một lão thần tiên liệu sự như thần.
Tôi nhíu mày, lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa tới nói:
“Thật không dám dấu, ta làm nghề này.”
Đạo diễn cầm danh thiếp lên nghi hoặc:
“Thỉnh giáo một chút, âm vật là cái gì?”
Tôi giải thích qua một lần, đạo diễn lập tức đại hỉ, nói tượng Quan nhị gia của hắn chính là một kiện âm vật, hy vọng tôi có thể sửa lại nó. Tôi dở khóc dở cười, đầu tiên là thứ này căn bản không phải là âm vật, thứ hai là tôi không biết tu sửa pho tượng. Nhưng tôi biết tác dụng tâm lý của nó rất lớn, đặc biệt là bộ phim vừa mới quay không lâu, càng không thể đả kích nhân tâm.
Vì thế tôi nói, tôi có thể làm pháp trận thỉnh nhị gia đến một pho tượng khác phù hộ hắn, làm vị đạo diễn vô cùng cảm kích. Sau khi cáo từ, Lý mặt rỗ châm chọc nói:
“Vị đạo diễn này thật khôi hài, lấy cái hàng vỉa hè làm bảo bối, còn coi như đồ cổ, vậy mấy thứ ở nhà ta đều là bảo vật quốc gia…”
“Sáng mai chúng ta đi dạo, mua chút đồ vật.”
Tôi nhàn nhạt nói.
“Trương gia tiểu ca, ngươi khách khí rồi, có yêu cầu gì thì ta đi mua là được.”
Lý mặt rỗ nói.
“Không, ta muốn thuận tiện hỏi thăm chút việc!”
Tôi nói.
Buổi tối chúng tôi vào một ngôi nhà lớn ăn cơm, đầu bếp của đoàn làm phim làm một bàn lớn đầy thức ăn, nhưng tôi và Lý mặt rỗ không thân với ai cả, đành phải ngồi gần Tiểu Nguyệt. Những người đang ngồi đều là nhân viên trong đoàn, diễn viên thì không có ai, một đám nam nhân uống chút rượu liền thổi phồng mình trước kia đã từng hợp tác với vị tai to mặt lớn nào, sau đó bắt đầu nói về tin trong giới giải trí, đều là những thông tin truyền tai giúp tôi hiểu biết thêm về một số đạo diễn và minh tinh.
“Giới giải trí quá kích thích.”
Tôi nói với Tiểu Nguyệt.
“Minh tinh cũng là người thường, con người không hoàn mỹ, sao có thể không có khuyết điểm? Hôm nay có ta ở đây cho nên bọn họ mới ngượng ngùng chỉ nói chút chuyện trong giới.”
Tiểu Nguyệt khẽ cười nói.
“Người thân yêu ơi, nàng có muốn vào WC không?”
Tôi trêu chọc nói.
“Huynh đi mà đi!”
Tiểu Nguyệt cười cười đấm tôi một cái. Cơm nước xong, một người trong đoàn đưa chúng tôi tìm một căn nhà có hai phòng ngủ, điều kiện khá tốt, buổi tối cũng không gì giải trí nên chúng tôi sớm tắt đèn đi ngủ.
Tôi và Lý mặt rỗ ngủ một phòng, hắn uống nhiều rượu, rất nhanh đã ngáy ầm ầm, làm tôi không thể ngủ được, lúc này Tiểu Nguyệt lại nhắn tin đến:
“Trương ca, mau tới đây!”
Tôi nhanh chóng mặc thêm quần áo vào phòng của nàng, Tiểu Nguyệt quấn chăn, sắc mặt trắng bệch, nói vừa rồi lúc ngủ cảm giác được có cái gì đó thổi lên mặt nàng, làm nàng sợ hãi tỉnh lại, sau đó nghe thấy tiếng bước chân biến mất ngoài cửa.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài chính là hồ nước, tám phần là có cái gì đó không hay, Tiểu Nguyệt ôm tôi nói:
“Muội rất sợ hãi, Trương ca, huynh ở lại với muội đi.”
“Được! Ta về phòng lấy chút đồ.”
Tôi nói. Tiểu Nguyệt không cho tôi đi, tôi bật đèn, thấy trên giá có một túi muối ăn đã bị đóng thành khối, tôi bóp nát ra rắc lên khung cửa và bệ cửa. Sau đó lại tìm được một cái đèn dầu hoả, lau qua khói bụi trên chụp đèn rồi bôi lên hai vai Tiểu Nguyệt và giữa chân mày của nàng.
Tôi nằm bên cạnh Tiểu Nguyệt, nàng yếu ớt hỏi:
“Như vậy là được sao?”
“Được rồi, cho dù có cô hồn dã quỷ cũng sẽ không vào được, nhưng…”
Tôi vừa định nói có lẽ nó sẽ đi tìm Lý mặt rỗ thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lão Lý:
“Mẹ kiếp, cứu mạng, có quỷ a!”