Phần 170
Lý mặt rỗ vọt vào phòng, thấy tôi và Tiểu Nguyệt nằm trên giường, tức muốn hộc máu mà mắng:
“Trương gia tiểu ca, ngươi quá không biết nghĩa khí, mình thì ôm đại mỹ nhân ngủ, để ta một mình ở phòng kia!”
“Sao vậy?”
Tôi hỏi. Lý mặt rỗ nói vừa rồi có một bàn tay lạnh băng băng sờ lên mặt hắn, hắn đột nhiên mở mắt ra thì thấy một người mặc quần áo tơ lụa thời cổ đại, sắc mặt trắng bệch ghé lên giường, thiếu chút nữa đã làm hắn ngất xỉu, hắn té ngã lộn nhào mà bỏ chạy đến phòng này. Tôi chú ý thấy hắn đến giày cũng chưa xỏ, cũng đủ chật vật.
“Quần áo tơ lụa thời cổ đại?”
Tôi lập tức hiểu rõ, đột nhiên rất muốn mắng chửi, căn phòng này không sạch sẽ, đoàn làm phim không ai dám ở mới nhường cho chúng tôi. Tôi nói với Lý mặt rỗ, con quỷ này có thể là mấy bộ xương khô trong hồ nước. Bản thân hồ nước âm tính rất mạnh, khiến bọn chúng bị nhốt mấy trăm năm không thể đầu thai, oán khí vô cùng cường đại, cho nên sau khi hồ cạn bọn chúng mới quấy phá khắp nơi.
“Vậy đêm nay làm sao bây giờ?”
Lý mặt rỗ hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta không thể chỉ ở trong phòng ngủ, đi ra ngoài xem, tìm biện pháp siêu độ bọn chúng!”
Tôi nói xong liền cùng Lý mặt rỗ về phòng mặc quần áo, bảo Tiểu Nguyệt đợi lát nữa qua đó tìm chúng tôi, bởi vì nghĩ là đi chơi, trên người tôi chỉ có Thiên Lang Tiên và mấy lá phù. Tôi chuẩn bị chút đồ vật ngay tại chỗ, Lý mặt rỗ khẩn trương mà đi theo tôi, tôi tìm trong bếp được một cái nồi sắt lớn, dùng dao cạo đáy nồi lấy vụn tro rồi dùng giấy bọc lại cất vào trong túi.
Dưới mái hiên treo mấy xâu tỏi và ớt khô, tôi lấy một xâu đưa cho Lý mặt rỗ, lại tìm được một con dao chẻ củi, có còn hơn không, tôi cầm nó trên tay. Lý mặt rỗ trêu chọc tôi nói:
“Thái quân, trong phòng còn có một cô nương xinh đẹp như hoa đang hong khô chờ ráo nước.”
“Tiểu Nguyệt sao còn chưa tới?”
Tôi nhìn vào trong phòng, đèn tắt, Tiểu Nguyệt vẫn chưa ra, trong lòng lập tức nhảy lên. Tôi vọt vào phòng ngủ, phát hiện vừa rồi chúng tôi không để ý đã đá bay lớp muối trên mặt đất, cửa sổ mở ra, Tiểu Nguyệt không nói tiếng nào đi về phía hồ nước, dường như bị quỷ mê hoặc.
Tôi gọi vài tiếng, nàng vẫn không để ý tới tôi. Tôi nhảy ra khỏi cửa sổ chuẩn bị cứu nàng, một đôi tay vô hình lạnh như băng đột nhiên sờ lên mặt tôi, lông tóc trên người tôi dựng đứng, lập tức giận dữ.
“Đây là các ngươi do tự chuốc lấy! Lý mặt rỗ, cho ta bình nước khoáng!”
Lý mặt rỗ nhanh chóng lấy ra một bình nước khoáng, từ cửa sổ đưa tới. Trước đó tôi đã bảo hắn lấy ớt và tỏi, bóp nát pha vào nước, tôi lắc lắc, nhấp một ngụm trong miệng rồi phun giữa không trung!
Trong phút chốc, giữa làn nước có một bóng người như bị thiêu đốt, phát ra tiếng kêu thê lương bay vào rừng cây rồi biến mất. Lý mặt rỗ nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm nói:
“Trương gia tiểu ca lợi hại, lần đầu tiên ta biết được ớt có công hiệu này!”
Tôi hiện giờ không rảnh mà giải thích, lại phun một ngụm lên dao chẻ củi. Ngậm nước ớt làm miệng tôi cay như bị thiêu cháy. Tôi và Lý mặt rỗ đuổi tới hồ nước, thấy Tiểu Nguyệt đang ngồi xổm dưới hồ, dùng tay bới trong lớp bùn, gương mặt vô cảm.
Chúng tôi chạy tới đáy hồ đã khô cạn, Lý mặt rỗ đột nhiên nhìn tôi chỉ chỉ bốn phía, chỉ thấy trên bùn có dấu chân. Nhìn kỹ thì có hai người mặc quần áo cổ đại đang đi tới đi lui, cúi đầu như đang tìm cái gì đó. Tôi đưa bình nước khoáng cho Lý mặt rỗ, lấy trong ngực ra Thiên Lang Tiên, vung về hướng đó, hai quỷ hồn lập tức bỏ chạy. Tôi chân thấp chân cao đến bên cạnh Tiểu Nguyệt, dùng dao chẻ củi phủi vài cái trước sau người nàng.
Tiểu Nguyệt đột nhiên tỉnh lại, kinh ngạc hỏi:
“Trương ca, vì sao ta lại ở đây đào bùn?”
“Nàng trúng tà.”
Tôi sắc mặt ngưng trọng nói.
“Cái gì?”
Tiểu Nguyệt trừng lớn hai mắt. Lúc này Lý mặt rỗ theo tới nói:
“Hồ nước này quá tà môn, ngày mai nói với đạo diễn, gọi người lấp lại!”
“Nếu lấp lại thì những cô hồn dã quỷ đó sẽ không còn chỗ sống, còn không quấy phá khắp nơi ư? Các ngươi nhìn phía sau đi.”
Tôi chỉ tay về phía sau Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt.
Hai người nhìn lại, ba con dã quỷ đang lang thang không có mục tiêu mà đi tới đi lui, hai người bọn họ không nhìn thấy quỷ hồn, nhưng có thể thấy trên mặt đất đột nhiên xuất hiện dấu chân, dấu chân rất nông, rất nhanh đã biến mất… Hai con dã quỷ đi tới đi lui đụng vào nhau, lao vào đánh lộn, trên vũng bùn tạo ra mấy dấu vết hỗn loạn, Lý mặt rỗ hỏi:
“Tình huống này là sao a?”
“Bọn chúng đang tìm cái gì đó, phải nói là tranh đoạt thứ gì đó, ta đoán ba tên trộm mộ này năm đó là vì tranh đoạt một vật bồi táng mà ám toán lẫn nhau, cuối cùng chết ở đây.”
Tôi nói.
“Bảo bối gì đáng giá mà làm bọn chúng tìm kiếm lâu như vậy, đã chết vẫn còn tìm kiếm, thật đáng buồn!”
Lý mặt rỗ cảm khái nói. Tôi sờ lên mặt, sao con quỷ kia lại muốn sờ lên mặt người ta? Chẳng lẽ là lặp lại động tác trước khi chết, cố gắng chạm vào thứ gì đó trên mặt thi thể? Tôi nhìn thoáng qua ngọn núi lớn phía sau, trong lòng đại khái đã có kết luận, chỉ là còn không dám chắc.
“Trở về thôi!”
Tôi xua xua tay nói.
Đây chỉ là ba con tiểu quỷ, thậm chí không đáng để tôi lãng phí Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù, tôi đốt tỏi ớt thành tro, lại rắc lên chút muối tinh, đốt đến khi tôi sặc khói đến nước mắt chảy ròng ròng mới dùng tro rải thành vòng khắp bốn phía ngôi nhà. Tuy rằng đã thực hiện các biện pháp bảo vệ nhưng Tiểu Nguyệt vẫn là không dám ngủ một mình, nhất định bắt tôi phải ngủ cùng. Lý mặt rỗ cũng không dám ở một mình, tôi liền đưa dao bổ củi cho hắn, bảo hắn để dưới gối, bảo đảm sẽ không có việc gì, kỳ thật chỉ là lừa hắn.
Hôm sau tôi tỉnh lại ngồi trong sân ngây ngốc, Tiểu Nguyệt sau khi tỉnh dậy nói với tôi:
“Không phải huynh muốn đi huyện thành hỏi thăm sự tình sao?”
“Nàng nói rằng sau khi phát hiện hài cốt và đồ vật dưới hồ nước, đoàn làm phim đã báo cảnh sát. Khi cảnh sát mang đồ vật đi có chụp ảnh lại không?”
Tôi hỏi.
“Cái này muội không rõ lắm, nếu không để muội hỏi thăm đoàn làm phim?”
Tiểu Nguyệt hỏi. Tôi nói…
“Thôi bỏ đi”
Tôi đang suy nghĩ, nếu những thứ đó bị cảnh sát lấy đi thì tôi nghĩ gì cũng vô ích.
Đến 8 giờ, chúng tôi cùng đoàn làm phim ăn cơm sáng, sau đó tới huyện thành, vừa tới cửa trấn, một chiếc xe màu đen tiến vào dừng lại ở ven đường, tám phần là xe riêng của diễn viên nào đó. Cửa xe mở ra, một nam nhân cao gầy nhảy xuống, mặc áo sơ mi màu hồng phấn và quần jean bó sát, cổ áo cài kính râm. Từ cách ăn mặc đến nhất cử nhất động đều cho người ta một loại cảm giác nữ tính.
“Di, đây không phải là ai đó sao?”
Lý mặt rỗ vỗ trán, kinh hỉ mà nói:
“Dịch Tỷ, từng đóng rất nhiều phim truyền hình.”
“Hắn là nam chính của bộ phim này.”
Tiểu Nguyệt nói. Dịch Tỷ cười với chúng tôi đi tới, tôi ngửi thấy trên người hắn có mùi nước hoa, hắn giơ ngón tay như hoa lan lên chào hỏi:
“Hello, Doãn tỷ tỷ đã lâu không gặp, người ta rất nhớ ngươi a.”
“Đã lâu không gặp, ngươi gần đây đang bận gì vậy?”
Tiểu Nguyệt hỏi.
“Bận vô cùng! Hai vị này là…”
Dịch Tỷ nói. Tiểu Nguyệt lập tức giới thiệu tôi và Lý mặt rỗ, vừa nghe nói tôi là hôn phu của Tiểu Nguyệt, Dịch Tỷ lập tức lộ ra vẻ chán ghét:
“Doãn tỷ tỷ, ngươi nói ngươi điều kiện tốt như vậy, tìm ai mà không được? Sao lại cố tình tìm một tên thương nhân đồ cổ đầy mùi tiền, ngươi thiếu chút tiền ấy sao?”
Tôi nổi trận lôi đình, mặc kệ có phải minh tinh hay không, gặp mặt đã nói lời khó nghe, người này thật vô giáo dục.
Vì thế tôi đáp lễ một câu:
“Ngươi hiểu ta được bao nhiêu, cứ nói lung tung như vậy, không cảm thấy không lễ phép sao?”
“Ai nha!”
Hắn duỗi tay vỗ vai tôi:
“Trương tiên sinh, ta đùa quá trớn, đừng để trong lòng, ngươi có giấy bút không? Ta ký tên cho ngươi để nhận lỗi được không?”
Gương mặt tôi run rẩy, đây là loại người gì a, tự coi mình quá tốt đẹp rồi! Tiểu Nguyệt nhanh chóng nói:
“Chúng ta còn phải đi huyện thành xử lý chút việc, cáo từ trước.”
“Được được, vào đoàn làm phim lại gặp.”
Trước khi đi, Dịch Tỷ còn đá lông nheo với Tiểu Nguyệt, cứ nghĩ rằng tôi không nhìn thấy, kỳ thật tôi đã thấy tất cả.