Phần 177
Tôi gật đầu:
“Có thể, nhưng theo quy củ nghề này của chúng ta, sau khi sự thành mặt nạ sẽ là của ta.”
Tiểu Tống liên tục xua tay:
“Được được, loại đồ vật tà môn này, bây giờ ngươi lấy đi cũng được.”
Lúc này Dịch Tỷ đã tỉnh lại, bởi vì bị mặt nạ chi phối nên thần trí hắn không rõ, la to:
“Tiểu Tống, đừng để ý đến bọn bịp bợm giang hồ đó, ai dám chửi bới ta, ta sẽ cho hắn chết! Cho hắn chết!”
Mọi người đều hoảng sợ, Tiểu Tống khó xử nói:
“Trương tiên sinh, vậy…”
Dịch Tỷ hiện giờ vẫn giữ được ý thức của mình, chỉ là rất hung bạo, tôi giao mặt nạ cho Tiểu Tống:
“Ngươi cứ bảo quản vật này cho tốt, nhưng đừng để hắn chạm vào! Sau khi trở về ngươi an ủi hắn, ngày mai ta sẽ chuẩn bị thi pháp.”
“Đến lúc đó chúng ta cũng phải tới sao?”
Tiểu Tống hỏi.
“Đương nhiên!”
Tôi nói.
“Vậy được, ta đưa hắn về khách sạn.”
Tiểu Tống liên tục nói lời cảm tạ. Tôi bảo nhân viên đoàn làm phim cởi trói cho Dịch Tỷ, vừa cởi trói hắn đã chạy tới, giương nanh múa vuốt nói muốn đánh tôi, tuy bị mọi người giữ lại nhưng vẫn liều mạng mà đá gạch sỏi về phía tôi, còn nhổ nước miếng, tựa như một đứa trẻ hư đốn.
Tôi biết không tỏ vẻ trúng chiêu hắn sẽ không thôi, bèn chọn thời điểm bày ra diễn xuất tinh vi.
“A!”
Tôi che ngực ngã trên mặt đất:
“Tim ta đau quá, mau cứu ta.”
Dịch Tỷ cuồng tiếu:
“Bọn bịp bợm giang hồ, biết thiếu gia lợi hại chưa?”
Tiểu Tống kéo hắn rời đi, tôi còn nằm trên mặt đất lăn lộn rên rỉ, Tiểu Nguyệt phì cười nói:
“Trương ca, bọn họ đã đi rồi.”
“Ách, sao nàng không sợ, ta diễn không giống sao?”
Tôi kinh ngạc hỏi.
“Tạm được.”
Tiểu Nguyệt ngượng ngùng nói.
Tôi bị đả kích, quả nhiên không phải là người ăn chén cơm này thì làm không tốt được. Tôi gọi điện cho Lão Lý, năm phút sau hắn chạy tới, cười hì hì hỏi:
“Thu phục được chưa?”
“Ngươi còn mặt mũi hỏi, thỏ cũng không chạy nhanh bằng ngươi!”
Tôi hận không thể đá hắn một cước:
“Ngày mai giúp ta chuẩn bị chút đồ vật, ta muốn một túi đựng vụn than có vạn người dẫm lên, một lọ máu quạ đen, một bộ y phục nữ nhân cổ đại.”
Lý mặt rỗ khó xử nói:
“Một chốc một lát bảo ta đi đâu tìm y phục nữ nhân cổ đại?”
Tổ trưởng Từ vẫn luôn ở bên cạnh, nghe thấy thì chen vào nói:
“Ta có, nhưng các ngươi dùng xong phải trả lại.”
Tôi hỏi:
“Ta có thể mua một bộ không? Bởi vì có thể sẽ bị hỏng.”
Tổ trưởng Từ do dự một chút nói:
“Thôi bỏ đi, để ta tặng ngươi một bộ, coi như là vì bộ phim này được thuận lợi.”
Tôi cảm tạ hắn, Lý mặt rỗ lại nói thầm:
“Vụn than vạn người dẫm lên, bảo ta đi đâu tìm?”
“Đến mấy công xưởng đốt than đá tìm xem, nơi đó lượng người qua lại mỗi ngày có hơn một vạn, khẳng định có thể tìm được.”
Tôi nói.
“Được!”
Lý mặt rỗ gật đầu.
Tổ trưởng Từ lúc này lại hỏi:
“Trương tiên sinh, ngươi định xử lý âm linh Lan Lăng Vương như thế nào?”
“Hiện giờ không tiện nói.”
Tôi thần bí nói.
“Đến lúc đó ta có thể tới xem một chút không?”
Tổ trưởng Từ tò mò hỏi.
“Có thể!”
Thời gian cũng không còn sớm, tôi bảo mọi người mau trở về nghỉ ngơi, chúng tôi cũng về phòng ngủ. Sáng sớm hôm sau, đoàn làm phim lại bắt đầu quay, nhưng hôm nay Dịch Tỷ trạng thái không tốt, không nhớ lời thoại, còn luôn thất thần, một cảnh đơn giản mà phải quay vài lần.
Lý mặt rỗ lên huyện thành tìm mua đồ vật, tôi bảo Tiểu Nguyệt lên núi cùng đi xem phong thuỷ. Trong núi đầy cây dẻ, hạt dẻ non trên cây giống như nhím biển, chúng tôi đi đến giữa sườn núi, quay đầu nhìn lại, toàn bộ cổ trấn thu vào trong đáy mắt, bố cục phong thuỷ rất không tồi, xem ra là có bàn tay của cao nhân. Tiểu Nguyệt đi bộ mệt mỏi, hỏi tôi rốt cuộc muốn tìm cái gì.
“Tìm mộ Lan Lăng Vương.”
Tôi nói.
“Huynh cảm thấy mộ của ở hắn trên núi?”
Tiểu Nguyệt lập tức kích động.
“Có khả năng này.”
Sau đó tôi phát hiện một ngôi miếu nát, tường đã đổ, bốn phía có vài cây bách và cây dương, hiển nhiên là lăng của một ngôi mộ lớn. Dưới lớp lá rụng tôi phát hiện một phiến đá, trên đó có khắc một hàng chữ:
“Bắc Tề Lan Lăng Quận Vương Cao Trường Cung”
Tôi kinh hỉ hô lên, Tiểu Nguyệt chạy tới nói:
“Muội nhớ rõ trong lịch sử Lan Lăng Vương là do Hoàng thượng ban chết, không thể ngờ được mộ táng rất chỉn chu…”
“Không phải táng lúc ấy!”
Tôi nhíu mày nói.
“Vì sao?”
– “Nàng xem, nơi này viết “Bắc Tề”, bọn họ sẽ không gọi chính mình là Bắc Tề, mà là người đời sau gọi như vậy, cho nên ta đoán là do người đời sau an táng.” Tôi giải thích. Lan Lăng Vương là người ưu tú tới cực điểm, không chỉ có tướng mạo xuất chúng mà còn có tài văn chương, lại có thể mang binh đánh giặc, như một vị thần ở Bắc Tề. Hoàng đế đối với hắn khó tránh khỏi có điều nghi kỵ.
Một lần tổ chức yến hội, hoàng đế vừa mời rượu vừa nói với Lan Lăng Vương:
“Huynh đệ, xung phong hãm trận quá nguy hiểm, về sau ngươi không cần tự mình lên chiến trường, trẫm sợ ngươi gặp chuyện.”
Lan Lăng Vương đáp một câu:
“Đều là việc nhà mình, không thể nghĩ nhiều như vậy.”
Lan Lăng Vương chính là hoàng tộc Bắc Tề, lại là đường huynh (anh họ nội) của hoàng đế, cho nên mới nói như vậy. Nhưng hoàng đế nghe được lại cảm thấy không thoải mái, ai một nhà với ngươi, tiểu tử ngươi có phải muốn soán vị đoạt quyền không? Vì thế đã ban một ly rượu độc cho Lan Lăng Vương, Lan Lăng Vương khi chết mới 32 tuổi.
Sau khi Lan Lăng Vương chết, tướng sĩ Bắc Tề thất thanh khóc rống, khóc vì chiến thần không còn, quốc gia tất vong. Quả nhiên, bốn năm sau Bắc Tề bị hoàng đế Bắc Chu là Vũ Văn Ung diệt, hoàng tộc bị chém sạch không còn một ai. Nghe nói Vũ Văn Ung và Lan Lăng Vương trên chiến trường là hai đối thủ thưởng thức lẫn nhau, có ý anh hùng trọng anh hùng. Rất nhiều tiểu thuyết, phim ảnh đã miêu tả hai người đến mức tình ý bắn ra bốn phía.
Thậm chí có dã sử ghi lại, Vũ Văn Ung sau khi công phá kinh đô Bắc Tề thì chuyện đầu tiên làm chính là đeo mặt nạ của Lan Lăng Vương để tưởng nhớ bằng hữu đã chết! Hoàng đế Bắc Tề lại cho rằng Lan Lăng Vương oan hồn bất tán trở về báo thù, sợ tới mức hồn phi phách tán. Vì thế tôi nói với Tiểu Nguyệt, rất có thể là Vũ Văn Ung an táng Lan Lăng Vương, sau đó lại cho tộc nhân của Lan Lăng Vương một con đường sống, để bọn họ lưu lại nơi này làm người canh mộ.
“Trương ca, chúng ta phải vào ngôi mộ này sao?”
Tiểu Nguyệt hỏi.
“Không cần, ta mang chút đất đi là được.”
Nói xong, tôi cởi áo khoác ra, tìm mái ngói đào đất bọc lại trong áo. Trên đường xuống núi, tôi không ngừng rải đất trong mộ ra ngoài, cuối cùng còn dư lại một nắm, tôi gói lại để dành, sau này sẽ có ích. Âm linh Lan Lăng Vương là do tấm mặt nạ này đưa tới, nếu tôi muốn đưa âm linh trở về, vậy đương nhiên biện pháp giải quyết hoàn mỹ nhất là cùng đưa mặt nạ trở về theo, nhưng tôi dù sao cũng là âm vật thương nhân a.
Tôi và Tiểu Nguyệt trở lại đoàn làm phim, đạo diễn như nắng hạn mong mưa mà chạy tới nói:
“Trương tiên sinh, ngươi chạy đi đâu vậy? Hôm nay trong đoàn như trời long đất lở vậy.”
Tôi hỏi:
“Lại xảy ra chuyện gì sao?”
Đạo diễn nói không có, nhưng hôm nay tính tình Dịch Tỷ càng thêm cuồng nộ, còn đánh một nhân viên trang điểm, mọi người nào dám trêu chọc hắn, đành phải khuyên bảo, cả một buổi sáng cũng không quay được mấy cảnh.
“Hắn đâu?”
Tôi hỏi.
“Cơm nước xong về trên xe nghỉ ngơi rồi, buổi chiều ta sẽ cho quay các nhân vật khác trước!”
Đạo diễn vẻ mặt đau khổ nói.
Khi tôi và Tiểu Nguyệt ăn cơm xong, Lý mặt rỗ cũng trở về, mệt đến đầu đầy mồ hôi, hắn đặt một cái túi nilon trước mặt tôi:
“Thế nào, ta làm việc nhanh nhẹn không? Đồ ngươi cần ta đã tìm được.”
Tôi khen hắn một câu, nói:
“Buổi chiều không có việc gì, giúp ta nặn người đất đi!”
“Nặn người đất, nặn người đất gì cơ?”
Lý mặt rỗ vẻ mặt kinh ngạc.
“Lát nữa sẽ biết.”
Tôi cười nói.
Tôi lấy một thùng nước giếng đem vào phòng, trộn đất mộ thành bùn, đổ thêm chút máu quạ đen, lại đốt chút tiền giấy trộn vào. Thấy tôi lấm lem bùn đất, Lý mặt rỗ trêu ghẹo nói:
“Trương gia tiểu ca, chơi rất vui a, có cảm giác trở về thời thơ ấu không?”
“Nói hươu nói vượn, khi còn nhỏ ta đâu có nghịch bùn, mỗi ngày ông nội đều bảo ta ở nhà đọc sách. Được rồi, hai người rửa tay đi, lại đây giúp ta nặn tượng đất!”
Tôi nói với Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt.
Đất mộ chỉ có một thùng, tôi bảo bọn họ không cần nặn quá lớn, tùy tiện nặn người nhỏ ngựa nhỏ là được, không cần quá giống, chỉ cần hơi giống là được. Mặt khác, nặn xong ngàn vạn lần không được đặt dưới ánh nắng, phải đặt trong phòng cho khô. Tiểu Nguyệt nặn rất nghiêm túc, cũng rất đẹp, Lý mặt rỗ nặn thật sự quá xấu, cứ như tác phẩm nghệ thuật trừu tượng, chúng tôi tốn cả nửa ngày, mệt đến đau cả lưng mới làm được hơn một trăm bức tượng.
“Đã 4 giờ rồi, còn nhiều như vậy, Trương ca!”
Tiểu Nguyệt một trận buồn rầu. Tôi dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán:
“Nàng đi tìm tổ trưởng Từ, bảo hắn đưa mấy tên tiểu tử tổ đạo cụ đến đây trợ giúp.”
Tôi thầm nghĩ người của tổ đạo cụ tay nghề nhất định rất tốt, Tiểu Nguyệt ừ một tiếng đi ra ngoài. Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận xôn xao, nàng vội vã chạy về:
“Trương ca, không xong, bên ngoài có chuyện lớn!”