Phần 180
Chúng tôi vào trong phòng thấy Dịch Tỷ đã ngồi dậy, hai mắt vô thần nói muốn uống nước. Tôi cầm một chai nước khoáng đưa cho hắn, uống được mấy ngụm, hắn nhìn mọi người, đột nhiên ôm lấy Tiểu Nguyệt khóc lớn:
“Doãn tỷ tỷ, ta phải làm sao bây giờ a, giấc mộng làm diễn viên của ta diễn viên đã bị huỷ hoại.”
Tôi vẫn chưa nhìn kỹ tin tức trên mạng, lấy điện thoại ra xem kỹ lại, sáng nay có tin nặc danh gửi cho các kênh truyền thông, còn có ảnh chụp Dịch Tỷ thân mật với nam giới, quả thực rất khó coi. Dù hắn thích nam nhân hay nữ nhân thì đời sống cá nhân này của hắn cũng có chút lộn xộn. Những bức ảnh đó không thể là chụp trong một ngày, hẳn là có người thu thập và cất giữ từ lâu, cố ý bôi xấu hắn.
Trong đầu tôi lập tức nghĩ tới một người, liền hỏi:
“Hôm nay Tiểu Tống có chỗ nào không đúng không?”
“Tiểu Tống? Buổi sáng hắn nói có việc phải đi…”
Nói được một nửa, Dịch Tỷ sắc mặt đại biến:
“Hỗn đản, là hắn hại ta! Ta phải làm thịt hắn!”
Thân thể hắn còn yếu, giãy giụa một chút đã không đứng nổi phải ngồi xuống. Hắn vừa mới bình tĩnh lại, tôi lo lắng hắn lại có chuyện gì liền nói:
“Ngươi cứ bình tĩnh đã, tấm mặt nạ này không phải ta bảo Tiểu Tống giữ sao? Sao ngươi lại đeo nó?”
“Ta không biết, ta ngủ trưa trên xe, lúc tỉnh lại đã không thấy hắn đâu, mặt nạ để trong một cái túi trên ghế. Sau đó công ty quản lý gọi điện báo cho ta trên mạng đã xuất hiện rất nhiều tin xấu về ta, ta vừa nghe đầu óc đã không còn tỉnh táo…”
Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói:
“Sau đó ta nghe thấy trong đoàn làm phim có nhiều người vừa nói vừa cười mà nói về ta, ta hận không chịu được, liền đeo mặt nạ lên, những chuyện sau đó thì không nhớ.”
Đây hiển nhiên là cố ý sắp đặt, tôi nói với Dịch Tỷ:
“Ngươi trước tiên cứ ở đây nghỉ ngơi, chúng ta giúp ngươi đi tìm Tiểu Tống về đối chất được không?”
Dịch Tỷ đáp ứng, tôi và Tiểu Nguyệt, Lý mặt rỗ đi đến cửa trấn, bởi vì sự việc buổi chiều nên người của đoàn làm phim đều trốn ở đó, họ vẫn như chim sợ cành cong luôn sợ sệt. Tôi hỏi đạo diễn người đại diện của Dịch Tỷ đã đi đâu? Hắn nói không biết.
“Không phải ta bảo các ngươi an ủi hắn sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại nói xấu sau lưng hắn?”
Tôi cả giận nói.
Đạo diễn vẻ mặt vô tội:
“Ta cả buổi trưa đều quay phim, đoàn làm phim mấy trăm người, ta lại không thể quản miệng của tất cả mọi người.”
Tôi nói thôi bỏ đi, đến chỗ Dịch Tỷ dừng xe, cửa xe không đóng, trên ghế có một phong thư, trên đó viết tên Dịch Tỷ. Tôi đang muốn mở ra, Tiểu Nguyệt ngăn lại:
“Như vậy không tốt lắm? Vạn nhất hắn biết huynh phản bội lòng tin của hắn, không phải càng phát hỏa sao.”
“Vạn nhất trong thư có thông tin gì thì sao? Để ta xem xem.”
Tôi nói.
Tôi mở thư ra, đó là một thư từ chức, ngoài ra còn liệt kê mỗi lần Dịch Tỷ ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, mỗi lần đều là do Tiểu Tống thu dọn cục diện rắc rối, cùng với tình cảm rối rắm của hai người. Tiểu Tống đối với Dịch Tỷ cũng là vì yêu sinh hận, cuối cùng nghĩ ra một chiêu này để hủy hoại hắn. Thử nghĩ nếu hôm nay Dịch Tỷ giết người, cảnh sát sẽ không quản cái gì mà âm vật quấy phá, sẽ bắt hắn hoặc ngồi tù hoặc vào bệnh viện tâm thần, đừng nói là về sau tiếp tục làm ngôi sao, cho dù sống cuộc sống của người bình thường cũng không thể, huống hồ Dịch Tỷ trước giờ đều sống sung sướng, loại chênh lệch này quả thực còn thống khổ hơn cái chết.
May mà chúng tôi kịp thời ra tay, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Cuộc sống riêng của Tiểu Dịch cũng quá vô kỷ luật.”
Tiểu Nguyệt nhíu mày nói:
“Nhưng Tiểu Tống làm vậy cũng có chút quá mức.”
Cứ như vậy để hắn chạy thoát, tôi cảm thấy có chút canh cánh trong lòng. Khi chúng tôi trở về, cũng không nhắc tới chuyện phong thư với Dịch Tỷ, chỉ nói Tiểu Tống đã chính miệng thừa nhận là hắn làm, hơn nữa đã từ chức, Dịch Tỷ oán hận nói:
“Thường ngày ta đối với hắn tốt như vậy, không thể tưởng được hắn dám đâm một đao sau lưng ta!”
Hắn ôm đầu:
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, về sau ta phải làm gì đây!”
Tiểu Nguyệt an ủi hắn:
“Kỳ thật ta cảm thấy cũng không có gì ghê gớm, chỉ là ngươi vẫn luôn trốn tránh, đừng lo nghĩ quá, rất nhiều ngôi sao vẫn luôn thoải mái thừa nhận, ngược lại còn nổi tiếng hơn trước, không bằng cứ như vậy đi?”
Dịch Tỷ thở dài một tiếng:
“Chúng ta làm nghề này, cuộc sống quá vất vả.”
Tôi nói:
“Về sau ngươi phải chú ý đến cuộc sống riêng, người nổi tiếng đều có công chúng dõi theo, người thường tùy tiện cũng chẳng sao, nhưng người nổi tiếng lại không giống vậy, ngươi có được ánh hào quang như vậy nhất định phải có chỗ hy sinh, ngươi nói đúng không?”
Dịch Tỷ nước mắt lưng tròng nhìn tôi, vươn tay đặt lên vai tôi:
“Trương lão bản, cảm ơn ngươi đã giúp ta, ngươi có thể ở lại bên cạnh ta không?”
“Ách, cái này…”
Tôi nhìn Tiểu Nguyệt, nàng đang cố sức nín cười. Tôi nói:
“Ta còn chút việc phải xử lý, ta đi trước.”
Chuyện này cuối cùng cũng qua đi, chúng tôi ở cùng đoàn làm phim mấy ngày, Dịch Tỷ rất nhanh đã hồi phục, mất đi sự trợ giúp của mặt nạ, hắn diễn không còn chuẩn với nhân vật, nhưng tiểu tử này cũng rất cố gắng, lén lút nghiền ngẫm lời thoại và nhân vật, dần dần đã tìm được cảm giác. Một người có tự tin vốn là chuyện tốt, nhưng nếu tự tin quá mức sẽ biến thành tự luyến, tự phụ, không chấp nhận được việc người khác phê bình, không chấp nhận được sự nghi ngờ của người khác, dần dần khép kín, cuối cùng đi đến cảnh xa lánh chúng bạn mới hối tiếc không kịp.
Tôi tin rằng qua chuyện này, Dịch Tỷ nhất định sẽ học được một bài học, sẽ không đi vào loại cực đoan này nữa! Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, tên tiểu tử làm thế thân cho Lan Lăng Vương tìm tôi, nói tôi không có chữ tín, rõ ràng đã đáp ứng cho hắn một kiện âm vật có thể phát tài, xong việc lại ngó lơ hắn. Lúc này tôi mới nhớ tới lời hứa ngày đó, nói với hắn hiện giờ tôi không mang theo, khi trở về sẽ gửi cho hắn, bảo hắn cho tôi cách liên lạc.
Sau khi về Vũ Hán, tôi lên mạng thấy có người vạch trần sự việc của Dịch Tỷ ra ánh sáng, rất nhanh đã có người tiết lộ, tất cả đều là do Tiểu Tống giở trò quỷ. Vì thế chuyện này lại dậy sóng, có người trêu chọc nói hiện giờ muốn tìm người đại diện sẽ không dám tìm người họ Tống, nhưng điều châm chọc chính là, Tiểu Tống càng bị chửi mắng lại càng nổi danh, có không ít người muốn thuê hắn, hắn lập trang blog phơi bày chuyện xấu của Dịch Tỷ, còn lên talk show, trong lúc nhất thời đã nổi tiếng đến mức hô mưa gọi gió. Năm nay, người càng không biết xấu hổ lại càng nổi tiếng, tôi cảm thấy thế nào hắn cũng phải nhận trừng phạt!
Nửa năm trước tôi thu được một cái túi tiền âm dương, là một thứ khá kỳ lạ, chia làm hai nửa, một cái tốt, một cái không tốt, người cầm túi tiền không tốt sẽ không ngừng hao tiền tốn của, người cầm túi tiền tốt lại không ngừng có tiền tài chảy vào, nếu hai cái túi tiền này ở trong tay một người thì lại không có hiệu quả gì. Còn có một điều càng kỳ lạ hơn là, nếu một túi tiền không bị vứt đi, vậy cái túi còn lại làm thế nào cũng không vứt đi được.
Vì thế tôi gửi cái túi tiền tốt cho tên tiểu tử kia, còn cái túi không tốt, tôi viết một tờ giấy ghi…
“Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa”
Nhét vào trong, nhờ Tiểu Nguyệt nghe ngóng nơi Tiểu Tống làm việc mà gửi cho hắn. Tôi hy vọng hắn có thể nhớ kỹ, sau này đừng làm loại chuyện đâm dao sau lưng này nữa, bất luận là lý do gì, việc đó đều khiến người khác khinh thường!