Phần 183
Vì lầu 1 khách sạn đã bị thiêu sạch sẽ, đã sớm cắt điện, cho nên buổi tối phải dùng nến. Lý mặt rỗ hiểu rằng tôi đang triệu hoán âm linh, liền hỏi tôi có cần thổi tắt nến không?
“Không cần thiết, âm khí mạnh như vậy sao lại sợ một chút ánh nến?”
Nghĩ đến tình cảm lúc ban ngày ở lầu 6, tôi lập tức lắc đầu nói. Mọi người tránh vào một góc, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hố, đặc biệt là Đầu Trọc ánh mắt rất sợ hãi còn mang theo chút tò mò.
Sau 1 phút, âm linh vẫn không có dấu hiệu xuất hiện, mọi người đã có chút không kiên nhẫn. Tôi nghĩ có thể là thứ này không có hứng thú với máu dơi, liền chuẩn bị bảo mọi người đi về, đêm mai lại tính. Không ngờ đúng lúc này, ánh nến vốn rất vững vàng đột nhiên rung lên! Ngay sau đó một cơn cuồng phong từ dưới hố thổi ra mang theo từng giọt máu lạnh lẽo, nhiệt độ chung quanh cũng giảm mạnh! Tôi biết thứ kia sắp xuất hiện, vội vàng nhìn tấm gương trong bếp, muốn nhìn rõ ràng bộ dáng của nó. Không ngờ cơn gió này tới mau đi cũng mau, chỉ mười mấy giây đã lại một mảnh tĩnh mịch.
“Trương gia tiểu ca, thứ kia có tới không?”
Lý mặt rỗ từ trong góc đi ra, khó hiểu hỏi. Tôi lắc đầu nói không biết, bởi vì trong gương căn bản là không xuất hiện hình ảnh gì. Lúc này Đầu Trọc đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, chỉ vào hố sâu nói…
“Sao có thể?!”
Tôi nhìn theo hắn ngón tay hắn, chỉ thấy phía trước máu dơi đã biến mất, chỉ lưu lại dấu vết nhàn nhạt. Tôi sửng sốt, sải bước đi lên thì thấy đất trong hố đã bị đông cứng!
“Mẹ kiếp, như vậy cũng quá khoa trương đi?”
Lý mặt rỗ đi theo phía sau tôi, kinh ngạc há to miệng.
Đến bây giờ âm linh vẫn không xuống tay với chúng tôi, nhưng dựa vào âm khí cường đại của nó cũng đủ trấn áp chúng tôi, điều này cho thấy nó không phải là ác linh. Cho nên trước khi biết rõ chân tướng, tôi không thể tùy tiện công kích để tránh chọc giận đối phương. Tôi bảo Đầu Trọc mua chút đồ cúng để bên cạnh hố, cái gì bánh ngàn tầng, thẻ hương, trái cây đều được, đã cứng không được, cũng chỉ có thể mềm.
Đêm đó Đầu Trọc theo lời tôi, mua đồ bày thành một ngọn núi nhỏ bên cạnh hố. Vốn dĩ tôi chuẩn bị bảo đám đồ tể trở về, bởi vì bọn họ lưu lại cũng vô dụng. Đầu Trọc lại kiên trì để bọn họ ở lại, nói nhiều người thêm vững tâm. Tôi cũng không nói gì nữa, mọi người đều quấn chăn, trốn trong góc quan sát hố mà không dám ngủ! Sau nửa đêm mọi người đều đã mệt nhọc, ngủ gà gật, ý thức của tôi cũng dần dần mơ hồ, nhưng trực giác nói với tôi đêm nay thứ đó sẽ lại xuất hiện, cho nên nhất định phải kiên trì đến lúc nó xuất hiện. Nhưng cơn buồn ngủ không ngừng đánh tới, cuối cùng tôi đã không thể chiến thắng chính mình, vớ lấy một cái chăn, chui vào trong ngủ.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có tiếng loẹt quẹt, tựa như có người đang bước đi. Ban đầu tôi tưởng là ai đi WC, cũng không chú ý, nhưng âm thanh đó lại kéo dài không dứt, vây quanh chúng tôi. Tôi không ngủ yên được, theo bản năng chửi ầm lên:
“Có chuyện gì, có để cho người ta ngủ không?”
Nhưng vừa nói xong tôi đã tỉnh ngủ, nhìn thoáng qua hai bên, mọi người đều đang ngủ căn bản không có ai bước đi cả, tôi lập tức kịp phản ứng, âm thanh phát ra vừa rồi chính là của âm linh!
Đám Lý mặt rỗ cũng đều ngồi dậy, hỏi tôi sao vậy. Tôi hỏi bọn hắn có nghe thấy tiếng bước chân không, bọn họ đều lắc đầu. Chẳng lẽ là thần kinh của tôi quá nhạy cảm, sinh ra ảo giác? Tôi vòng qua mọi người, đi đến trước gương muốn nhìn xem lớp tro có lưu lại dấu vết hay không? Nếu tiếng bước chân vừa rồi quả thực có tồn tại, trên gương không thể không có dấu vết. Khi tôi đi đến trước tấm gương, lại phát hiện lớp tro đã rơi ra chung quanh chân tường tạo thành một tầng dày.
“Đây là chuyện gì?”
Thấy một màn này, Lý mặt rỗ nơm nớp lo sợ hỏi tôi. Hắn và mấy người kia không giống nhau, chỉ một ánh mắt đã biết tôi nghĩ gì.
Hắn vừa nói vừa vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên mặt gương, kết quả ngón tay mới vừa chạm phải, gần 10 mét vuông kính đã rầm một tiếng vỡ nát! Tấm kính đã biến thành vô số mảnh nhỏ rơi rụng đầy đất. Những người còn lại nghe thấy động tĩnh thì chạy tới, sắc mặt nháy mắt đã trở nên tái nhợt.
“Mọi người đi về trước đi!”
Tôi nhìn mảnh vỡ thủy tinh sửng sốt cả nửa ngày mới lấy lại tinh thần, hữu khí vô lực phất tay nói. Tôi cảm thấy lúc trước mình đã suy nghĩ quá đơn giản, có thể nói tất cả hành động của tôi đều ở trong sự khống chế của âm linh.
Ở trong mắt nó, tôi phỏng chừng chỉ như một tên hề đang nhảy nhót. Đầu Trọc cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng, không để đám đồ tể lưu lại nữa. Rất nhanh, đám đồ tể đã lục tục rời đi, chỉ còn lại một gã râu quai nón, hắn nhìn mảnh kính đầy đất, lại nhìn nhìn tôi. Ánh mắt hắn lóe lên, tựa hồ có gì muốn nói.
“Cao Nhị Hổ, có gì thì mau nói, đừng dông dài như đàn bà.”
Đầu Trọc ở bên cạnh thúc giục. Cao Nhị Hổ hít sâu một hơi, mới nói cho chúng tôi mấy ngày trước nhà hắn cũng xuất hiện hiện tượng gương vỡ như thế này.
“Cái gì?”
Đồng tử tôi co lại nhìn hắn.
“Trước đó vài ngày trong nhà ta đột nhiên có chút không đúng, nửa đêm khi ta và vợ đang ngủ luôn cảm thấy bị lạnh mà tỉnh ngủ, sau khi tỉnh lại cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.”
Cao Nhị Hổ nhớ lại. Đầu Trọc còn muốn nói cái gì, tôi mau chóng liếc hắn ý bảo không được ngắt lời Cao Nhị Hổ.
“Sau đó khi vợ ta tắm rửa, không cẩn thận đụng phải gương rửa mặt, không ngờ tấm gương vỡ nát. Ban đầu ta tưởng là dùng lâu rồi thì hỏng, hiện giờ xem ra nhà ta tám phần là cũng có quỷ!”
Nói xong, Cao Nhị Hổ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nghe hắn nói xong, tôi cảm thấy âm linh quấy phá Cao Nhị Hổ rất có thể có liên quan đến âm linh quấy phá Đầu Trọc, dù sao trước mắt cũng không có manh mối, tôi quyết định đến nhà Cao Nhị Hổ nhìn xem, coi như là giúp hắn. Đầu Trọc nghe tôi nói vậy, sắc mặt có chút khẩn trương nói:
“Trương lão bản, ngươi cũng không thể cứ như vậy mà mặc kệ ta a.”
Hóa ra hắn cho rằng tôi muốn mượn cớ trốn đi, tôi cười vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
“Ngươi yên tâm! Nếu đã nhận vụ này ta khẳng định sẽ quản đến cùng.”
Hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đi cùng chúng tôi ra ngoài.
Đêm đó chúng tôi theo Cao Nhị Hổ về nhà, nhà hắn tuy rằng ở nông thôn, nhưng cách khách sạn của Đầu Trọc cũng không xa. Do thuộc khu vực khác nên kinh tế cũng kém phát triển hơn, nhà hắn chỉ là một căn nhà nát bằng gỗ nên Cao Nhị Hổ mới liều mạng bán thịt heo, phấn đấu để sau này chuyển lên thành phố. Vừa vào nhà Cao Nhị Hổ, tôi đã phát hiện trong sân có một cái chậu to. Cao Nhị Hổ nói đó là dùng để đun nhựa đường và cạo lông heo.
Lúc này mới 2 – 3 giờ sáng, ánh trăng mờ mờ, gió thổi không lớn không nhỏ, gió làm mấy cái móc sắt treo thịt heo rung động, phát ra thanh âm chói tai. Lý mặt rỗ nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi:
“Sao ta lại cảm thấy nhà ngươi có chút âm trầm, Nhị Hổ chẳng lẽ ngươi không sợ sao?”
“Sao mà không sợ?”
Cao Nhị Hổ còn căng thẳng hơn Lý mặt rỗ.
“Suỵt!”
Lúc này, Đầu Trọc vẫn luôn im lặng bỗng nhiên bảo chúng tôi đừng lên tiếng, sau đó hắn tiến đến bên cạnh tôi, cẩn thận nói:
“Trương lão bản, ta cảm thấy thứ quấy phá trong khách sạn của ta trốn ở đây.”
“Sao ngươi biết?”
Tôi hỏi. Đầu Trọc khẳng định sẽ không nói dối, hắn đã nói như vậy khẳng định là đã phát hiện ra điều gì.
“Cảm giác!”
Đầu Trọc cắn răng nói, thì ra từ khi hắn trang trí khách sạn vẫn luôn ở văn phòng trên lầu 6, ban đầu tất cả đều bình thường, không ngờ cách khai trương mấy ngày, buổi tối đều rất lạnh. Hắn còn tưởng mình thân thể hư nhược, đã mua rất nhiều nhân sâm về tẩm bổ, nhưng vẫn thấy rét lạnh đến tận xương.
Vốn hắn đã quên mất chuyện này, đến khi Cao Nhị Hổ nói ra hắn mới chợt nhớ tới, trong lòng vô cùng sợ hãi! Nhưng hắn vẫn không cho rằng mình và Cao Nhị Hổ gặp phải cùng một âm linh. Đến khi vào trong sân, hắn lập tức cảm nhận được loại hơi thở âm lãnh này giống với hàn khí âm lãnh ở khách sạn mới dám nói âm linh trốn ở đây. Đầu Trọc nói xong thì xoa đầu, tự nhủ bản thân cũng không làm chuyện gì xấu, sao lại bị âm linh quấy phá?
Nhưng tôi cảm thấy âm linh trước sau quấn lấy Cao Nhị Hổ và Đầu Trọc, rõ ràng không phải là ngẫu nhiên. Nghĩ vậy tôi đánh giá cẩn thận phòng ốc, phát hiện bên phải có điểm không bình thường. Tôi mau chóng nhắm mắt lại, niệm Đạo Đức Kinh để tĩnh tâm lại, sau đó đi tới vị trí đó cảm nhận, phát hiện ở đó tản ra âm khí cuồn cuộn không ngừng. Xem ra vấn đề là ở đó, tôi mở mắt ra nhìn về phía Cao Nhị Hổ, hỏi hắn từ khi gương trong nhà vỡ vụn còn có chuyện gì lạ hay không? Hắn cẩn thận nhớ lại rồi lắc đầu.
“Nửa đêm bị lạnh mà tỉnh ngủ cũng không bị nữa?”
Tôi không thể tưởng tượng được mà hỏi. Âm khí nặng nề như vậy cuồn cuộn không ngừng xuất hiện trong nhà Cao Nhị Hổ, nhà hắn lại đều bình thường, điều này không phù hợp với lẽ thường a! Cao Nhị Hổ lại gật đầu, sau đó có chút không vui hỏi tôi có phải là hy vọng nhà hắn xảy ra chuyện gì không.
“Ngươi có hiểu chuyện không thế?”
Lý mặt rỗ nghe xong trực tiếp phát hỏa, kéo tôi đi.
Tôi lúc này mới ý thức được mình nói không rõ, trấn an Lý mặt rỗ vài câu, sau đó nói nghi ngờ trong lòng ra. Cao Nhị Hổ nghe xong sắc mặt biến đổi, lắp bắp nói…
“Đó là vị trí toilet nhà ta! Đại sư ngươi nhất định phải giúp ta, nếu không ta cũng không dám ở đây nữa!”
“Đừng vội, vào xem đã rồi nói.”
Tôi nói xong bảo Cao Nhị Hổ mở cửa, lúc này Lý mặt rỗ túm chặt tôi, lo lắng hỏi:
“Trương gia tiểu ca, chúng ta không cầm theo gì cả đã đi vào?”
Vốn dĩ tôi quả thực định tay không đi vào, nhưng Lý mặt rỗ vừa hỏi như vậy, tôi bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước khi xử lý vụ Quân Hoả Thanh Đơn, bởi vì nhất thời sơ ý thiếu chút nữa đã bị âm linh giết chết.
“Vậy được, ngươi cùng Đầu Trọc ra xe lấy Thiên Lang Tiên lại đây! Còn cái khác ngươi tự mình xem mà lấy.”
Vì an toàn, tôi nghe theo Lý mặt rỗ. Hắn gật đầu, rồi kéo Đầu Trọc đi ra ngoài.
Trước sau chỉ cách mấy chục mét, tôi cũng không chờ bọn họ, sau khi Nhị Hổ mở cửa thì đi vào.
Hắn bật đèn xong bảo tôi ngồi ghế uống nước, sau đó về phòng gọi vợ ra tiếp chúng tôi. Tôi không khỏi cười cười, không ngờ này Cao Nhị Hổ cao lớn thô kệch nhưng trong thô kệch lại có tinh tế. Không ngờ hắn đi vào không bao lâu lại chạy ra, sắc mặt sợ hãi, rơi lệ hô lớn:
“Đại sư ngươi mau cứu vợ ta, nàng dường như sắp chết rồi…”
Tôi mau chóng buông chén trà, đi theo Cao Nhị Hổ vào phòng ngủ thì vừa thấy vợ hắn nằm trên giường, vẫn đang trong tư thế ngủ, nhưng trên mặt đã kết một tầng sương trắng thật dày, giống như thi thể trong kho lạnh!