Phần 185
Chúng tôi chạy tới nhà Cao Nhị Hổ, vào trong phòng thì thấy vợ hắn đã rời giường, nhìn qua khí sắc cũng không tệ lắm, nào có bộ dáng sắp chết? Trên mặt đất có một bãi máu loãng mỏng, hiển nhiên âm linh đã tới đây. Tôi tìm trong phòng không thấy Cao Nhị Hổ, liền hỏi Cao Nhị Hổ đi đâu rồi?
“Các ngươi là ai?”
Nữ nhân này không những không trả lời, còn nghi hoặc cẩn thận nhìn chúng tôi. Ánh mắt cô ta lóe lên, bộ dáng có tật giật mình. Chẳng lẽ cô ta có việc gì gạt Cao Nhị Hổ, hoặc là hai vợ chồng này gạt chúng tôi cái gì đó?
Nhưng Cao Nhị Hổ đột nhiên biến mất, tôi cũng không có thời gian suy xét nhiều như vậy, chỉ khinh bỉ nhìn cô ta nói:
“Đại tẩu, ta tới cứu Nhị Hổ, ngươi tốt nhất là nói cho ta biết hắn đi đâu! Bằng không ngươi nhất định sẽ hối hận.”
“Đúng vậy, đại tẩu. Đây là một vị đại sư rất lợi hại! Hắn được Nhị Hổ gửi gắm, tới giúp các ngươi bắt quỷ.”
Đầu Trọc đi tới tận tình khuyên bảo. Nữ nhân sắc mặt do dự nhìn chúng tôi, trầm mặc thật lâu mới oà khóc:
“Nhị Hổ không biết sao lại như vậy, đột nhiên vào trong sân cầm dao, sau đó chạy đi giết Hầu Tam Nhi trong thôn.”
“Cái gì, giết người?”
Lý mặt rỗ nghe xong há to miệng, khó mà tin được, Nhị Hổ nhìn qua có vẻ là người thành thật, sao lại đi giết người? Tôi biết Cao Nhị Hổ tám phần là bị âm linh khống chế, nhưng tôi truy hỏi nhà Hầu Tam Nhi ở đâu, cô ta lại không nói, xem cô ta dường như có lý do gì khó nói. May mà Đầu Trọc biết Hầu Tam Nhi, liền mau chóng dẫn chúng tôi đi. Trên đường Đầu Trọc nói Hầu Tam Nhi cũng là một trong số mấy gã bán thịt heo lúc trước đã giúp chúng tôi, nhưng ngày thường hắn và Cao Nhị Hổ rất thân thiết, Cao Nhị Hổ không có lý do giết người a!
“Đến nơi sẽ biết…”
Tôi xoa mắt nói. Trải qua sự việc tối nay, tôi mơ hồ cảm giác được chân tướng đang ở ngay trước mắt, không ngừng thúc giục Đầu Trọc đi nhanh hơn. Lúc này trời đã sắp sáng, phương Đông mơ hồ có ánh mặt trời ló rạng, không khí rất lạnh, thổi đến làm người ta thần thanh khí sảng. Cuối cùng Đầu Trọc dừng xe trước một ngôi nhà riêng có sân lớn, nói đó là nhà của Hầu Tam Nhi. Tôi xuống xe phát hiện cửa nhà Hầu Tam Nhi mở lớn, đi về phía trước vài bước, mơ hồ nghe được bên trong có tiếng đánh nhau.
Tôi không dám trì hoãn, lập tức chạy về hướng âm thanh, xa xa đã thấy hai bóng người đang đánh nhau, lại gần mới phát hiện đúng là Cao Nhị Hổ và Hầu Tam Nhi. Hầu Tam Nhi có chút gầy yếu, giống như một cây gậy trúc thật dài, nhìn qua có vẻ là yếu ớt nhất trong đám đồ tể, nhưng trước mắt lại có thể cùng Cao Nhị Hổ đánh không phân thắng bại, tôi không khỏi bội phục hắn. Phải biết rằng Cao Nhị Hổ bị âm linh quấn thân, đến tôi ở trước mặt âm linh còn không có chút sức nào để chống cự…
Không ngờ lúc này, Hầu Tam Nhi đột nhiên nhìn về phía chúng tôi, hung tợn mắng:
“Lũ chuột nhắt ở đâu tới, mau cút đi!”
Hai mắt hắn đỏ tươi, âm thanh thô lỗ, rất không hợp với tuổi tác, tôi đã nhận ra, hắn cũng bị âm linh bám vào người. Trách không được hai người dây dưa mãi, hóa ra là hai âm linh dùng thân thể của bọn họ đánh nhau. Tôi biết hiện giờ mà không đi, bọn họ rất có thể sẽ liên thủ đối phó tôi, đành phải nhìn Lý mặt rỗ và Đầu Trọc vẫy tay.
Sau khi ra khỏi nhà Hầu Tam Nhi, bên trong lại có tiếng bọn họ đánh nhau. Thấy trời sắp sáng, Lý mặt rỗ nôn nóng hỏi:
“Trương gia tiểu ca, chúng ta cứ thế mà đi ra sao?”
Xem ra hắn cũng biết cơ hội khó có được, tôi đau đầu nhìn căn nhà, đột nhiên nhìn thấy đèn sáng lên, trong nháy mắt đã có chủ ý. Tôi hỏi Đầu Trọc có biết số điện thoại của vợ Hầu Tam Nhi hay không? Đầu Trọc lấy điện thoại ra tìm nửa ngày mới tìm được, tôi bảo hắn gọi đi. Điện thoại rất nhanh đã kết nối, truyền đến tiếng một nữ nhân nhỏ giọng khóc nức nở.
“Hầu đại tẩu, chúng ta tới cứu Hầu Tam Nhi, hiện giờ ở trước cửa nhà ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôi nhanh chóng nói. Nữ nhân kia khóc lóc một lúc mới run run nói:
“Ta cũng không biết, ta và Lão Hầu đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị lạnh mà tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy bên mép giường có một bóng người, trong tay hắn cầm dao phay, cười lạnh nói phải giết Lão Hầu, trong miệng còn không ngừng mắng chửi.”
“Mắng cái gì?”
“Cái gì mà đồ vô sỉ, chủ bán cầu vinh linh tinh, giống như là một người thời cổ đại, nhưng khi ta bật đèn lại phát hiện người đó là Cao Nhị Hổ.”
Cô ta khó tin nói:
“Phải biết rằng Lão Hầu và Nhị Hổ quan hệ rất tốt, thế mà hắn lại muốn hại chúng ta! Càng kỳ quái là Lão Hầu thấy Nhị Hổ muốn giết mình, sửng sốt nửa ngày rồi ngã xuống đất run rẩy, khi đứng lên lại như thành người khác, giọng nói cũng thay đổi…”
Nghe xong, tôi mơ hồ đã hiểu đại khái về âm vật này, nhưng vẫn không thể xác định chắc chắn.
Tôi bảo cô ta cứ tiếp tục để máy, sau đó buộc điện thoại vào dây thừng, từ trên lầu chậm rãi thả xuống. Rất nhanh, trong điện thoại có tiếng sột soạt, hiển nhiên là cô ta đang thả dây thừng. Hai phút sau, tôi nghe thấy tiếng chém giết! Cao Nhị Hổ quát:
“Hầu Thành lớn mật, vong ân phụ nghĩa đầu nhập Tào tặc, bản Ôn Hầu hôm nay phải lấy mạng chó của ngươi!”
Sau đó Hầu Tam Nhi âm dương quái khí cười nói:
“Chim khôn lựa cành mà đậu, Lữ Phụng Tiên ngươi không coi ai ra gì, uổng cho ngựa Xích Thố và Phương Thiên Họa Kích, mỗi ngày chỉ biết sủng hạnh Điêu Thuyền, đánh đập chúng ta, huynh đệ chúng ta vì sao phải bán mạng cho ngươi?”
Nói xong bọn họ lại động thủ, Lý mặt rỗ và Đầu Trọc nghe được đoạn nói chuyện thì há hốc miệng. Dù đã biết chân tướng, lòng tôi vẫn nổi lên sóng to gió lớn. Âm linh chúng tôi gặp lại là đệ nhất chiến thần thời Tam quốc: Lữ Bố! Như vậy âm vật rất có thể chính là Phương Thiên Họa Kích! Lữ Bố trong lịch sử thật sự là quá nổi danh, không ai địch nổi, anh hùng vô song, khi 18 lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, Lữ Bố đơn thương độc mã chém giết đám danh tướng do liên quân phái ra như bổ dưa thái rau.
Khi ở Hổ Lao Quan còn đại chiến với Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi. Cho dù thời Tam quốc mãnh tướng như mây, nhưng mọi người đều cho rằng, đệ nhất chính là Lữ Bố, cho nên mới có câu danh ngôn “nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố.” Chỉ tiếc sau đó Lữ Bố lại bị Tào Tháo vây khốn ở Từ Châu, thủ hạ của Lữ Bố là Hầu Thành và Tống Hiến nhân lúc Lữ Bố đang ngủ đã trộm mất Phương Thiên Họa Kích, sau đó trói gô Lữ Bố dâng cho Tào Tháo. Kết quả Lữ Bố bị Tào Tháo chém đầu, ngựa Xích Thố bị Tào Tháo tước lấy tặng cho Quan Vũ, Phương Thiên Họa Kích từ đó không rõ tung tích.
Nghĩ đến đây tôi kích động, hai tay nhè nhẹ run lên, Phương Thiên Họa Kích chính là tuyệt thế thần binh có thể đếm được trên đầu ngón tay thời Tam quốc, đừng nói là bây giờ, dù là ở năm đó thì cũng là vô giá! Lý mặt rỗ sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, kích động hô:
“Trương gia tiểu ca, phen này chuẩn bị cho tốt là hai huynh đệ ta sẽ phát tài lớn!”
Tôi không nói gì nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ. Dù không phải là Phương Thiên Họa Kích thì ít nhất cũng là một kiện âm vật giá trị liên thành.
Huống chi còn có Hầu Thành, tiểu tử này trong lịch sử ít nhiều cũng có chút danh khí, âm vật hắn bám lên cũng sẽ có giá trị rất lớn! Lý mặt rỗ nói xong mới khó hiểu nhìn tôi, nói…
“Sao ta có cảm giác ngươi đã sớm đoán được là Lữ Bố? Sao ngươi biết được?”
“Bởi vì âm linh này mặc áo giáp thời Tam quốc, hơn nữa anh dũng vô địch. Nội Mông thời ấy thuộc phạm vi Tịnh Châu, danh nhân ở Tịnh Châu không nhiều lắm, trong đó võ tướng lại càng ít ỏi không có mấy, cho nên ta lập tức nghĩ đến Lữ Bố!”
“Đại ca thật lợi hại, cái này mà ngươi cũng có thể nghĩ đến!”
Lý mặt rỗ hấp háy đôi mắt nhỏ nói, sau đó hỏi tôi kế tiếp phải làm sao.
“Chờ, chờ đến sáng chúng ta sẽ giải quyết từng kẻ một.”
Tôi nói. Lữ Bố là tồn tại cấp bậc nào? Đến Quan Vũ còn không tiếp được hắn 50 hiệp, Hầu Thành trong mắt hắn chỉ sợ đến rắm còn không bằng. Hiện giờ bọn họ đánh nhau chưa phân thắng bại, khẳng định là do Lữ Bố bị tôi làm bị thương. Nghĩ vậy tôi đột nhiên nổi tính tàn nhẫn, lập tức bảo Đầu Trọc lái xe đưa chúng tôi về khách sạn.
Đến nơi, tôi cầm mấy túi vôi ở góc tường rải vào cái hố mà Lữ Bố ẩn thân, sau đó cho thêm nước. Rất nhanh vôi đã sôi trào, sóng nhiệt từ bên trong tỏa ra, chúng tôi đành phải lui lại về phía sau. Tiếp đó tôi bảo Lý mặt rỗ lấy hết đồ trên xe xuống rồi chờ Lữ Bố trở về! Vôi gặp nước tỏa ra nhiệt lượng cực cao, có thể ngăn chặn âm khí, từ xưa đến nay vẫn luôn là dương khí, hóa thân của chính khí. Vu Khiêm triều Minh còn cố ý viết ra bài “Thạch hôi ngâm” (vôi ngâm), đánh ngàn vạn lần vẫn cứng cỏi để ca tụng vôi.
Lữ Bố qua một đêm chiến đấu, khẳng định sẽ đến đây bổ sung âm khí, đến lúc đó vôi phát ra dương khí mãnh liệt sẽ cắn nuốt âm khí trên người hắn, tôi dùng Âm Dương Tán bắt hắn dễ như trở bàn tay. Sau khi chuẩn bị xong, Lý mặt rỗ lại cẩn thận khác thường hỏi tôi có cần giải quyết Hầu Thành trước không, rốt cuộc thì hắn vẫn dễ đối phó hơn Lữ Bố nhiều.
“Hử?”
Tôi ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, tính cách Lý mặt rỗ khéo đưa đẩy nhưng khi xử lý âm vật chưa bao giờ hàm hồ, sao lần này đột nhiên lại thay đổi.
“Ta cũng không biết, luôn cảm thấy hôm nay không thích hợp để thu thập Lữ Bố, cảm thấy sắp xảy ra chuyện!”
Lý mặt rỗ không đầu không đuôi nói một câu. Tôi nghe xong trong lòng nhảy lên, làm nghề này này lâu rồi có đôi khi phải tin vào giác quan thứ sáu, cho nên tôi quyết định nghe theo ý kiến của hắn, thu hồi những đồ này chạy tới nhà Hầu Tam Nhi. Còn chưa vào nhà, ở xa xa đã nghe thấy tiếng khóc và tiếng nhiều người khe khẽ nói nhỏ. Lòng tôi dâng lên dự cảm bất tường, đi vào trong đã thấy trong sân có một cái linh đường.
Ở giữa có một cỗ quan tài chưa kịp sơn xong, có mấy người đang sơn đỏ lên quan tài. Mà cách quan tài không xa ở dưới đất là một vũng máu tươi, đây chính là chỗ mà Lữ Bố và Hầu Thành đánh nhau. Chẳng lẽ Hầu Tam Nhi đã chết? Tôi lướt qua mọi người đi vào trong phòng, nhìn thấy một nữ nhân khoác đồ tang ngồi ở mép giường lau nước mắt. Đầu Trọc nhỏ giọng nhắc tôi đó là vợ Hầu Tam Nhi, xem ra Hầu Tam Nhi thật sự đã chết. Lúc này mà tiến lên dò hỏi có chút bất kính, nhưng tôi chỉ đành vỗ vai cô ta, nói câu nén bi thương.
Cô ta nghe thấy giọng tôi thì sửng sốt, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu quan sát tôi một cái, trong mắt thoáng qua một tia hận ý. Xem ra là cô ta trách chúng tôi lúc trước thấy chết mà không cứu. Tôi muốn cứu nhưng không đủ sức a!
“Đại tẩu, Hầu đại ca đi như thế nào?”
Đầu Trọc vốn hay nói lúc này đã có chút nghẹn lời, áy náy hỏi vợ Hầu Tam Nhi chuyện đã xảy ra, như vậy chúng tôi mới có thể báo thù cho Hầu Tam Nhi.