Phần 19
“Thái Sơn Thạch Cảm Đương, ném Thái Sơn Thạch Cảm Đương ra!” Trông thấy Nhất Sơ, người kia vừa mừng vừa sợ. Nhất Sơ không chút do dự từ dưới đất nhặt lên một khối đá có khắc ‘Thái Sơn Thạch Cảm Đương’, đập về phía bóng đen. Bóng đen lập tức càng cuồng bạo hơn, ra chiêu nhanh hơn, hiển nhiên hắn vô cùng sợ hãi Thái Sơn Thạch. Tôi nhìn bên cạnh còn có hai khối Thái Sơn Thạch, lập tức nhặt lên, cùng Nhất Sơ công kích bóng đen.
Không bao lâu sau, bóng đen bị chúng tôi cho đập toàn thân mờ dần, cho dù như vậy, hắn vẫn không ngừng tấn công người kia. Cuối cùng Nhất Sơ đành phải cắn nát ngón tay, vẽ một đạo Phong Ma Chú lên Thái Sơn Thạch, ném ra vô cùng chuẩn xác, lúc này mới làm cho bóng đen biến mất vào trong Thái Sơn Thạch. Nhất Sơ nhanh chóng lấy trên người kẻ kia một dải lụa đỏ, buộc Thái Sơn Thạch lại thật chặt.
Người kia toàn thân hư nhược co quắp nằm trên mặt đất, bộ dáng thoi thóp. Vừa rồi thật là hung hiểm, hắn xém chút bị Thái Sơn quỷ câu rút hồn phách. Tôi phẫn nộ đi tới, nắm lấy hắn, không chút khách khí giáng cho hắn hai cái bạt tai “Sư bà ngươi, đồ bại hoại, ngươi biết ngươi xém chút huỷ đi tiền đồ của rất nhiều học sinh không?” Hắn ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó lại gào khóc.
“Nói đi!” Tiếng khóc của hắn làm tôi thấy phiền phức vô cùng, dứt khoát lần nữa giáng một tát, nhưng vẫn chưa thể hả giận. Nhất Sơ cũng đi tới lạnh lùng hỏi “Vì sao phải làm vậy?” – “Ta hận, ta hận a.” Người đó bỗng nhiên gầm thét lên “Vì sao, vì sao làm người đều như nhau, lại có kết quả khác nhau. Chẳng lẽ bọn hắn cao quý hơn chúng ta sao?”
Hắn ôm đầu khóc rống rất thương tâm, tôi phảng phất nhìn thấy một người trẻ tuổi bi quan chán đời, đang tuyệt vọng xỉ vả đổ lỗi cho cái xã hội này. Tôi nhịn không được cười rộ, đây thật là lưu manh biết võ, không ai ngăn nổi a. Tên khốn này lại dùng quỷ hồn báo thù xã hội, tôi càng cảm giác được trên vai mình là gánh nặng to lớn… Chờ hắn cảm xúc ổn định lại, hắn mới nói rõ với chúng tôi.
Vốn hắn là một thí sinh thi trượt đại học, năm ngoái đi thi chỉ thiếu một chút xíu cho nên đã mất đi cơ hội đi học đại học, phải đi làm phụ hồ. Mà trái lại những người học kém hơn hắn lại đỗ. Hắn phúc tra điểm số, mới biết được đối phương điểm số kém hơn hắn rất nhiều, nhưng bọn họ lại đáp ứng được một số tiêu chí được cộng thêm không ít điểm, như thế mới miễn cưỡng đỗ.
Điều này khiến hắn rất phẫn nộ, dựa vào đâu mà cộng thêm điểm cho những người kia, chỉ vì bọn họ là dân tộc thiểu số? Chỉ vì cha mẹ bọn họ làm công việc đặc thù… Vì sao bọn họ có thể thật vui vẻ dưới mái trường đại học hưởng thụ thanh xuân, mà hắn chỉ có thể ở công trường khuân gạch, mình nỗ lực cố gắng mồ hôi ở trường để đổi lấy hồi báo thế này ư?
Hắn không cam tâm, quyết định phải trả thù những người này. Những người bị hắn trả thù, học sinh được cộng điểm. Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân duy nhất, còn có nguyên nhân khác là những người này trong nhà đều có Thái Sơn Thạch. Nơi này đã từng hố chôn tập thể quân Nhật xâm lược, cho nên lúc đầu khi phát triển nơi này chủ đầu tư lo lắng xảy ra chuyện linh dị, cho nên đã bố trí rất nhiều Thái Sơn Thạch.
Những Thái Sơn Thạch này vừa hay đã cho người trẻ tuổi cơ hội! Hắn hiểu biết một chút Mao Sơn đạo thuật, biết Thái Sơn Thạch Cảm Đương nếu khuyết góc, lại dùng lụa đỏ đặc thù cải tạo, là có thể trêu chọc đến Thái Sơn quỷ. Thế là hắn liền dùng tà thuật này, phong Thái Sơn quỷ trong nhà những học sinh đó.
Tác dụng lớn nhất của Thái Sơn quỷ là có thể nuốt hồn đoạt phách, cứ như vậy, những thí sinh kia bị tiêu hồn, tự nhiên là không thể học tập, cứ thế thỏa mãn ham muốn trả thù của hắn. Chỉ là vạn vạn không ngờ, núi cao còn có núi cao hơn, kế hoạch tưởng như hoàn mỹ vô khuyết của hắn cuối cùng vẫn bị chúng tôi nhìn thấu, hắn cũng xém chút hồn phi phách tán. Sau khi nói xong, hắn đã khóc không ra tiếng, ôm đầu khóc rống, ai thán xã hội này bất công.
Tôi cũng trầm mặc. Tôi không biết nên đánh giá hành vi của hắn thế nào. Chính sách cộng điểm thi đại học, tôi không biết có công bằng không? Có lẽ, người ra quy định này là muốn vì con em một số người giàu có mà lợi dụng sơ hở. Có điều hắn tuổi trẻ mà lại dùng cách này trả thù xã hội, thật sự là quá cực đoan.
“Ta biết cách làm của ta rất ích kỷ, nhưng ta nuốt không trôi cục tức này a! Trên đời này có không biết bao nhiêu học sinh, vốn cơ hội đỗ đại học của những người có hoàn cảnh tốt hơn là đã lớn hơn rồi, nhưng cũng vì chính sách cộng điểm mà làm người khác thi trượt. Một điểm, dù chỉ là một điểm cũng đã có thể đạp xuống ngàn vạn thí sinh a, những người này rất có thể bởi vì một lần thi đại học thất bại, mà hối tiếc cả đời…”
Tôi nhìn Nhất Sơ, Nhất Sơ tựa hồ cũng rất cảm xúc, chỉ đứng nhìn người kia ôm đầu khóc rống mà không nói một lời. “Được rồi được rồi.” Cuối cùng tôi bị hắn ca thán phàn nàn làm cho phiền phức vô cùng, sự đồng tình đối với hắn lúc trước cũng biến mất vô tung vô ảnh.
“Thân là đại lão gia, có gì phải oán hận. Nói cho ngươi biết, trên thế giới này chuyện không công bằng nhiều lắm. Mà chính là vì không công bằng, mới tạo ra cạnh tranh, nhân sinh đến cùng không phải là cạnh tranh sao?”
“Không có cạnh tranh, thì không có tiến bộ. Cứ như đàn bà khóc lóc sướt mướt, chẳng bằng tự mình phấn đấu, sang năm tiếp tục thi đại học. Chỉ cần đấu tâm vẫn còn, ngươi liền nhất định có thể thành công…”
“Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng ta nuốt không trôi cơn giận này.” Người trẻ tuổi hung hãn nói. Tôi không có sức cùng hắn dông dài, tức giận nói “Ngươi có tin ta lấy mấy trăm vạn ra đập chết ngươi không? Nhà ta ba đời đều là tiểu thương nhân, nhưng lão tử oán trách ai đây, lão tử cứ thế giãy đành đạch đổ lỗi cho người khác ư? Cả ngày oán trách xã hội, oán trách người khác, mà không nghĩ lại mình như thế nào, cho dù đỗ đại học, như thế nào đối mặt với xã hội cạnh tranh kịch liệt đây?”
Ngay cả tôi cũng có chút bị đạo lý mình nói ra làm cho kinh ngạc, thậm chí hoài nghi đạo lý này thật sự là từ trong miệng mình nói ra? Tôi nói xong, người trẻ tuổi sửng sốt, ánh mắt khó hiểu nhìn tôi. Tôi thản nhiên nói “Được rồi, nói cho ta dự định tiếp theo của ngươi, nếu như ngươi quyết định tiếp tục trả thù xã hội, ta nghĩ ta có rất nhiều thủ đoạn để ngươi ngồi tù cả đời. Loại người muốn trả thù xã hội giữ lại chỉ là tai họa!”
Hắn trầm mặc thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài “Thôi thôi, ta thừa nhận ta bị ngươi thuyết phục rồi. Chỉ là mẫu thân đáng thương của ta a… Ai, cả một đời vì ta cực khổ, cuối cùng lại vì ta thi trượt đại học đau lòng mà chết, ta sống có ý nghĩa gì?” – “Ta giúp ngươi siêu độ bà ấy.” Nhất Sơ nói “Năm nay đi thi đi. Cho dù không đỗ nguyện vọng một, cũng phải đi học. Vị trí, hoàn cảnh, quan hệ xã giao khác nhau ảnh hưởng rất lớn đến một người.” Nói xong, Nhất Sơ cùng tôi rời đi, trước khi đi ném một câu lạnh như băng “Tự giải quyết cho tốt đi!”
Về tới nhà Vũ nữ sĩ, nàng vội hỏi chúng tôi sự tình giải quyết như thế nào rồi? Tôi nói tất cả đã thỏa đáng, về sau sẽ không có vấn đề gì nữa. Vũ nữ sĩ liền vội hỏi, rốt cuộc là ai đang tâm hại cô nhi quả mẫu nhà nàng? Tôi không nói về người tuổi trẻ kia, chỉ hỏi hoàn cảnh của Vũ nữ sĩ.
Thì ra, nhà nàng vốn là người Miêu tộc, Vũ nữ sĩ có thể từ Miêu Cương xa xôi, gian nan cầu học, cuối cùng định cư tại thành phố lớn này quả thực không dễ. Hẳn là vì nhà Vũ nữ sĩ là dân tộc thiểu số, cho nên Hiểu Tình mới được cộng điểm a? Tôi lại hỏi chuyện con gái nàng, thành tích học tập của cô bé luôn đứng hạng nhất, chắc chắn là thi đỗ, cộng điểm hay không cộng điểm, nàng không thèm để ý, chủ yếu vẫn là bản thân phải có tinh thần phấn đấu, nếu ỷ lại vào chính sách quốc gia cho thêm mấy điểm cộng, có lẽ giờ này Vũ nữ sĩ đã sớm ở Miêu Cương vùi đầu làm ruộng, đời này cũng không thể ở trong nhà cửa đẳng cấp thế này.
Tôi nghe xong rất cảm khái. Xã hội này tàn khốc, mỗi ngày trong bất kỳ ngóc ngách nào, đều đang diễn ra đấu tranh đẫm máu khôn sống mống chết. Thi đại học không chỉ là cuộc thi về thành tích học tập, mà còn là cuộc thi về tố chất tâm lý! Cả ngày oán trách xã hội không công bằng, oán thán dậy đất, cho dù lên đại học thì có thể có tiền đồ gì? Những người như vậy chỉ có thể rơi lệ nhìn những người thành công vẫn đang im lặng cố gắng mà thôi!