Phần 190
Sau khi từ Bao Đầu trở về, Lý mặt rỗ bắt đầu kiêng rượu, nghỉ kinh doanh, tập trung chăm sóc Như Tuyết đang mang thai, ngay cả thời gian cùng tôi đi làm ăn cũng ít hơn. Lý mặt rỗ nói, từ khi kết hôn vẫn chưa chăm sóc tốt cho Như Tuyết, cho nên nhân cơ hội này bù đắp một chút! Tiểu Nguyệt thấy chúng tôi ít khi được nhàn rỗi liền xin nghỉ mấy hôm, ở nhà với tôi, còn bảo tôi đưa nàng đi du lịch. Tôi cười hỏi nàng muốn đi đâu? Tiểu Nguyệt nói muốn đi châu Âu, đi tham quan lâu đài thời trung cổ, ngắm biển hoa mỹ lệ.
Nghĩ đến vợ chồng Lý mặt rỗ gần đây đại môn không ra nhị môn không bước, tôi cũng không tính mời bọn họ đi cùng. Không ngờ sáng sớm hôm xuất phát, Lý mặt rỗ đã đeo balo, cùng Như Tuyết xuất hiện trước cửa tiệm đồ cổ của tôi, vẻ mặt đáng khinh cười nói:
“Trương gia tiểu ca, còn muốn lén đi du lịch? Lần này nhất định phải đưa chúng ta cùng đi mới được, hơn nữa chi phí là ngươi mời.”
Tôi lập tức nghẹn họng, câm nín nhìn Như Tuyết:
“Như Tuyết, cô có đi được không?”
“Không thành vấn đề, mới hai tháng.”
Như Tuyết cười tủm tỉm xoa bụng, nhìn tôi ra dấu OK, tôi lập tức gật đầu không nói gì nữa.
Bởi vì công ty của Tiểu Nguyệt là công ty điện ảnh đa quốc gia, rất dễ xin visa, nàng chỉ mất chút công sức đã hoàn thành xong tất cả thủ tục, Lý mặt rỗ hưng phấn hô to tẩu tử vạn tuế. Tôi nghe xong trong lòng cũng vui vẻ. Nửa tháng sau, đầu tiên là chúng tôi đi bốn nước Bắc Âu, đi quê hương của Andersen – Đan Mạch. Tiếp theo lại đi Pháp, đến Provence để ngắm cánh đồng hoa oải hương, sau đó đi ngắm cảnh các nước châu Âu.
Các quốc gia đó đều không lớn, chỉ bằng một tỉnh của Trung Quốc, nhưng phong cảnh đẹp không sao tả xiết, như đi tới một thế giới cổ tích. Đây là lần đầu tiên tôi xuất ngoại, thứ thể nghiệm sâu nhất chính là cuộc sống, sự hưởng thụ của người dân các quốc gia phát triển! Tiểu Nguyệt và Như Tuyết đi đến đâu cũng shopping, hơn nữa chỉ mua mà không xách, lúc bắt đầu tôi và Lý mặt rỗ còn có thể chịu đựng được, nhưng sau mấy ngày liền bôn ba tôi và Lý mặt rỗ đã gầy đi mấy ký, cuối cùng thật sự không chịu được, đề xuất chuyện về nước.
Không ngờ Như Tuyết nhất định đòi đi dạo ở thành phố Milan nổi danh của nước Ý, tôi và Lý mặt rỗ cũng bó tay, chỉ có thể tiếp tục làm cu li. Đi dạo ở Milan một ngày, lúc hoàng hôn còn tới học viện âm nhạc Milan tham quan, sau đó tìm khách sạn gần đó nghỉ. Tôi về phòng rửa mặt xong nằm trên giường ngủ mất, chợt có tiếng bạch bạch bạch làm tôi tỉnh lại, Tiểu Nguyệt đang tức giận không ngừng đá tôi. Cũng may nàng cũng đã mỏi mệt, loay hoay một hồi thì cũng lăn ra ngủ, ngay sau đó tôi cũng tiến vào mộng đẹp.
Đang ngủ ngon lành đột nhiên có tiếng đập cửa dồn dập, mơ hồ như có ai gọi tên tôi. Tôi theo bản năng mắng một câu, trở mình chuẩn bị ngủ tiếp thì tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, cuối cùng Tiểu Nguyệt bị đánh thức, ngồi dậy đẩy đẩy tôi:
“Trương ca, hình như là Lý mặt rỗ gọi huynh.”
Tôi đành phải thức dậy, mặc thêm quần áo ra mở cửa, nổi giận đùng đùng mắng:
“Tiểu tử ngươi nửa đêm không ngủ gõ cửa cái gì?”
Vừa dứt lời đã nghe thấy Lý mặt rỗ vừa nói vừa khóc nức nở:
“Trương gia tiểu ca, mau cứu Như Tuyết, nàng xảy ra chuyện gì ta biết sống thế nào a!”
Vừa nghe lời này, tôi nháy mắt đã đóng băng. Lúc này mới thấy Lý mặt rỗ mồ hôi đầy đầu, sắc mặt đỏ như bị nghẹn khí. Trên cổ hắn thình lình xuất hiện một vết hằn màu tím! Tôi sửng sốt, xoay người vào phòng tắm dội lên đầu một chậu nước lạnh, mạnh mẽ lấy lại tinh thần, sau đó chạy ra khẩn trương hỏi:
“Có thấy rõ là có chuyện gì không?”
Lý mặt rỗ cũng đã trải qua không ít sóng to gió lớn, có rất ít thứ có thể khiến hắn hoảng loạn như thế.
Hơn nữa vừa rồi tôi nhìn Lý mặt rỗ đã cảm giác được vết hắn trên cổ hắn có một tầng hắc khí lượn lờ, hắn khẳng định là đã gặp thứ gì đó dơ bẩn!
“Ta đang ngủ ngon lành đột nhiên cảm giác hít thở khó khăn, sau đó tỉnh dậy! Mở mắt ra đột nhiên thấy Như Tuyết cưỡi lên người ta, dùng một sợi dây thừng siết cổ ta.”
Lý mặt rỗ nói.
“Ban đầu ta còn tưởng rằng nàng đang đùa giỡn, nào ngờ sức lực của nàng càng lúc càng lớn, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn xanh mét, rõ ràng là muốn giết ta! Hơn nữa ta cảm giác được sức lực của nàng đột nhiên lớn hơn rất nhiều, ta căn bản không thể chống cự. Cứ tưởng ta sẽ chết, ai ngờ lúc mấu chốt Như Tuyết đột nhiên té xỉu, ngươi mau qua xem một chút đi!”
Lý mặt rỗ nói một hơi rồi căn bản là không ngừng lại, kéo tôi chạy về phòng hắn.
Tiểu Nguyệt biết sự tình không đúng, cũng mau chóng mặc quần áo đi theo. Vừa vào phòng, tôi liếc mắt một cái đã thấy Như Tuyết nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trắng như tờ giấy vậy, tôi mau chóng đến mép giường định dựng cô ta dậy, không ngờ vừa chạm vào đã cảm giác được một cỗ hàn ý. Người Như Tuyết quá lạnh! Tôi cau mày thử nhấc tay cô ta lên, cảm giác tứ chi cô ta ẩn ẩn có hiện tượng cứng lại, mau chóng bảo Tiểu Nguyệt đun nước ấm, dùng khăn nhúng nước ấm lau người cho cô ta.
“Trương gia tiểu ca, ngươi nhất định phải cứu nàng, ta cầu xin ngươi!”
Lý mặt rỗ gấp đến độ mồ hôi đầy đầu nhưng không thể làm gì, chỉ biết cầu xin tôi. Điều tốt nhất của hắn chính là trọng tình cảm, lúc trước khi Sở Sở qua đời thiếu chút nữa đã khiến hắn không thể gượng dậy, rất vất vả mới có thể ở bên Như Tuyết có được cảm giác hạnh phúc, nói thế nào tôi cũng phải bảo đảm an toàn cho Như Tuyết! Với tình huống trước mắt, kỳ thật nên cho Như Tuyết uống nước bùa, loại bỏ âm khí trong cơ thể. Đáng tiếc cô ấy đang có thai, trẻ sơ sinh mới 2 tháng tuổi hồn phách còn chưa thành hình, uống nước bùa rất có thể sẽ làm hồn phách đứa trẻ tan biến.
“Tại sao lại như vậy?”
Tôi đang vò đầu bứt tai, Tiểu Nguyệt đột nhiên hét lên một tiếng, tôi và Lý mặt rỗ liền nhìn qua, thình lình phát hiện trên người Như Tuyết phàm là nơi đắp khăn ấm đều bắt đầu chảy mủ. Nước mủ màu vàng nhạt chảy ra từ các bọng nước, Lý mặt rỗ thấy như vậy đã sắp hỏng mất, ngồi bệt dưới đất gào khóc.
“Lý mặt rỗ ngươi tỉnh lại đi, Như Tuyết nhất định có thể cứu được, ngươi hãy tin ta!”
Tôi lôi hắn dậy, cuồng loạn quát:
“Mau đi mua sữa bò lại đây, càng tinh khiết càng tốt.”
Lý mặt rỗ tựa như không nghe thấy tôi nói gì, ánh mắt dại ra nhìn Như Tuyết, tôi tát một cái lên mặt hắn, nói…
“Nếu ngươi còn muốn cứu Như Tuyết thì mau chóng làm theo lời ta.”
“Đúng vậy, phải cứu Như Tuyết! Nàng còn có thể cứu được!”
Lúc này Lý mặt rỗ mới lấy lại tinh thần, đứng dậy đi ra khỏi khách sạn. Sau khi hắn đi, tôi lấy cốc giấy đặt bên người Như Tuyết, bảo Tiểu Nguyệt tiếp tục lau người cho cô ta, mỗi khi có nước mủ chảy ra tôi sẽ hứng vào cốc giấy. Không bao lâu sau đã lau người xong cho Như Tuyết, sắc mặt cô ta lại càng trắng hơn. Tiểu Nguyệt sợ hãi, khóc lóc hỏi tôi Như Tuyết có phải không cứu được nữa hay không.
“Ta không biết…”
Tôi thở dài, thống khổ trả lời. Tiếp đó tôi tìm kính lúp, cẩn thận quan sát nước mủ. Như Lý mặt rỗ nói thì từ khi Như Tuyết muốn bóp chết hắn, đến khi chúng tôi vào nhà, trước sau không bao lâu. Chiêu số có thể làm toàn thân sinh mủ trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhiều, theo hiểu biết của tôi, chỉ có cổ thuật Miêu Cương là có hiệu quả này!
Nghe nói cao thủ dùng cổ chỉ cần tóc hoặc nước bọt của người khác là có thể hạ cổ, nhẹ thì bệnh nặng mấy tháng, nặng thì toàn thân thối rữa, vô số tiểu trùng mắt thường rất khó nhìn thấy ở trong cơ thể cuối cùng sẽ phá cơ thể mà ra, tra tấn người ta đến chết. Nếu Như Tuyết thật sự bị hạ cổ, vậy thì không thể xoay chuyển! May mắn là tôi lấy kính lúp soi cả nửa ngày cũng không thấy tiểu trùng, trên cơ bản có thể loại trừ khả năng cổ thuật.