Phần 193
Không sai, vừa rồi thứ cứu Lý mặt rỗ một mạng chính là mấy đồng tiền này! Trong phòng, Như Tuyết và Tiểu Nguyệt thấy chúng tôi gặp nguy hiểm, liền ném toàn bộ mấy đồng tiền ra bên ngoài. Tiền qua tay ngàn vạn người, dương khí rất mạnh, vừa rồi cảm nhận được nữ quỷ phát ra lệ khí, cho nên đã hóa thành vài đạo kim quang đánh cô ta bị thương. Nhưng mấy đồng tiền chỉ trong nháy mắt cũng bị nữ quỷ hủy hoại, màu đồng cổ nguyên bản mặt ngoài đã biến thành màu đen nhánh, còn xuất hiện rất nhiều vết rách, điều này đủ để thấy mức độ hung ác của nữ quỷ.
Lại nói, mấy đồng tiền này là bùa hộ mệnh cuối cùng của chúng tôi, mà nó cũng chỉ có thể đả thương nữ quỷ, còn muốn đuổi theo quả thực là tự tìm đường chết. Cũng may mà nữ quỷ sợ hãi, nếu để cô ta biết chúng tôi đã dùng hết mấy đồng tiền thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!
“Mẹ kiếp, nói vậy thì mệnh chúng ta thật lớn!”
Lý mặt rỗ nghe tôi nói xong, sợ hãi ngồi dưới đất mắng. Không bao lâu có tiếng ngáy phát ra, hắn đã ngồi mà ngủ rồi.
“Trương ca, giúp ta đỡ Lão Lý lên giường đi! Lão Lý quá mệt mỏi rồi.”
Như Tuyết đau lòng nói. Tôi gật đầu rồi cùng cô ta đỡ Lý mặt rỗ lên giường. Sau đó tôi nhìn vết hằn trên cổ hắn, nghĩ đến cả ngày hôm nay hắn cứ gãi cổ, trong lòng liền cảm giác có chút không đúng, muốn kiểm tra xem. Nhưng hiện giờ hắn đã mệt mỏi như vậy, tôi thở dài, thầm nghĩ để mai rồi nói sau. Không ngờ được tôi nhất thời do dự thiếu chút nữa đã khiến Lý mặt rỗ chết tha hương!
Lý mặt rỗ ngủ ở phòng tôi, tôi liền lớn mật đưa Tiểu Nguyệt qua một phòng khác. Dù sao nữ quỷ đã bị đánh trọng thương, ít nhất đêm nay sẽ không đến nữa, về phòng rửa mặt xong tôi ngủ luôn, nhưng không ngủ được bao lâu, tôi đã cảm thấy trước mắt có bóng người đi lại. Lúc ấy tôi còn chưa ngủ say, vẫn còn đang lim dim, vẫn có ý thức, cho nên tôi hiểu ngay rằng trong phòng có thứ gì đó dơ bẩn. Tiểu Nguyệt đã ngủ, phát ra tiếng hít thở như con mèo nhỏ.
Tôi lo nàng sợ hãi nên không lập tức xốc chăn lên, mà lặng lẽ hé mắt thành một khe nhỏ như tơ, phát hiện ra có một gương mặt đang nhìn chằm chằm vào tôi, gương mặt này cách tôi không quá 50 phân, hai mắt vô thần trừng to như muốn bật ra, sau đó nhìn tôi chằm chằm như muốn đánh vào mặt tôi. Lòng tôi nhảy lên một cái, thiếu chút nữa đã kêu lên! Nhưng lại cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc, tôi mở mắt ra mới phát hiện đó là Lý mặt rỗ.
Tôi thở ra một hơi, ngồi dậy, tức giận nói:
“Tiểu tử ngươi nửa đêm không ngủ lại chạy tới phòng ta làm gì? Chẳng lẽ định giả quỷ dọa lão tử sao.”
Nói xong tôi rút ra một điếu thuốc chuẩn bị châm lửa, không ngờ Lý mặt rỗ đột nhiên túm chặt cánh tay tôi, giọng âm trầm nói:
“Buổi tối, tốt nhất đừng hút thuốc.”
Đây không phải giọng hắn, hơn nữa khi hắn bắt lấy tay tôi, tôi có thể cảm giác được làn da của hắn lạnh như băng. Tôi thầm sinh ra một dự cảm xấu, đại não xoay tròn, hay là Lý mặt rỗ bị thứ đó khống chế rồi?
Khi ánh mắt tôi quét về phía cửa phòng kia thì đầu óc ong lên một tiếng. Bởi vì cửa phòng đã khóa, khi chúng tôi vào phòng đã khóa cửa, Lý mặt rỗ không có thẻ từ căn bản là không vào được! Nói cách khác, người này căn bản không phải là Lý mặt rỗ! Hắn rất có thể là quỷ, quỷ sợ lửa cho nên mới không cho tôi châm thuốc! Tôi không rõ thứ này vì sao muốn giả dạng Lý mặt rỗ tới phòng tôi, nhưng khẳng định là không có lòng tốt.
Tôi theo bản năng mà sờ túi áo, trong đó còn có đỗ lan tiểu mạch chưa dùng, không ngờ tôi mới vừa sờ đến quần áo, Lý mặt rỗ đột nhiên cười lạnh một tiếng nói:
“Không cần uổng phí sức lực, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ lúa mạch sao?”
Nói xong hắn khom lưng nắm một mớ đỗ lan tiểu mạch trên mặt đất mà ném đầy trời. Lúc này tôi mới kịp phản ứng, trước khi trời tối tôi đã phủ kín đỗ lan tiểu mạch trong căn phòng này. Nhìn Lý mặt rỗ trước mắt không ngừng cười lạnh, nội tâm tôi dâng lên một sự sợ hãi, tôi ra vẻ trấn định hỏi:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nếu hắn là người, sao có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở đây? Huống chi thân thể hắn lạnh như băng, động tác cứng đờ căn bản không giống người sống, rồi lại không sợ tiểu mạch dương khí rất mạnh. Chẳng lẽ đạo hạnh của hắn đã mạnh đến mức không sợ dương khí trong tiểu mạch? Dù trong lòng sợ hãi, nhưng tôi vẫn nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, muốn tìm kiếm dấu vết trên mặt hắn. Lý mặt rỗ cũng không cười lạnh, đối diện với tôi, đến lúc tôi sắp không kiên trì được nữa, hắn lại thịch một tiếng quỳ xuống, mặt đầy nước mắt cầu xin:
“Trương gia tiểu ca, cứu ta, xin ngươi cứu ta…”
Khi hắn nói những lời này thanh âm phát ra chính là của Lý mặt rỗ. Tôi không sợ nữa, nhạy bén nghĩ đến vết hằn màu tím trên cổ Lý mặt rỗ, vội vàng hỏi:
“Có phải trong cổ ngươi có cái gì không sạch sẽ không?”
Hắn lại không nói gì nữa, hoặc là hắn nói không ra tiếng. Miệng không ngừng mấp máy, tôi căn cứ vào khẩu hình đoán là hắn nói: Cứu ta! Hắn càng như vậy tôi càng sốt ruột, bắt lấy hắn cánh tay quát:
“Huynh đệ, ngươi rốt cuộc sao vậy, con mẹ nó ngươi đừng làm ta sợ.”
Nhưng hắn chung quy vẫn không thể phát ra thanh âm, cả người dần dần mơ hồ, cuối cùng hóa thành một bãi máu loãng.
Cảnh tượng đáng sợ tôi đã thấy nhiều, nhưng mới lần đầu tiên nhìn thấy người bên cạnh mình chết như thế này, lúc ấy không chịu được…
“A”
Một tiếng kêu lên. Một tiếng này phát ra, tôi đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cảm giác sau lưng lạnh buốt, đưa tay sờ thì trên giường đầy mồ hôi. Tiểu Nguyệt ở bên cạnh sờ mặt tôi, quan tâm hỏi:
“Trương ca, huynh gặp ác mộng?”
“Nàng tỉnh lúc nào vậy?”
Tôi nghi hoặc hỏi. Nàng lại cười nói:
“Ta căn bản là không ngủ a! Ta và Như Tuyết ngủ cả một ngày, giờ sao mà ngủ được nữa, vẫn luôn nằm trên giường nghịch điện thoại.”
“Cái gì?”
Tôi sửng sốt, theo bản năng nhìn nơi Lý mặt rỗ hóa thành máu loãng, chỉ thấy nơi đó đỗ lan tiểu mạch nằm ngay ngắn, căn bản không có máu loãng. Bao thuốc cũng vẫn ở vị trí trước khi tôi ngủ, lại nhìn đồng hồ, mới chỉ cách lúc chúng tôi về phòng mới có nửa giờ. Lúc này tôi mới hiểu ra mình đã gặp ác mộng, không khỏi thở dài một cái. Tiểu Nguyệt mau chóng lau mồ hôi lạnh trên trán tôi, hỏi tôi mơ thấy cái gì? Tôi không nghĩ ra chuyện vừa rồi là thế nào, cũng không nói cho nàng, vội vàng mặc quần áo gõ cửa phòng Như Tuyết.
Rất nhanh cửa đã mở ra, Như Tuyết mặc áo ngủ từ bên trong đi ra, giận dữ nói:
“Sao ngươi còn chưa ngủ, nửa đêm gõ cửa muốn hù chết tỷ a!”
“Đừng làm loạn, Lý mặt rỗ đâu?”
Tôi thấy trên giường trống không, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia dự cảm xấu, thanh âm cũng có chút khàn khàn.
“Đang đi vệ sinh, sao vậy?”
Thấy tôi căng thẳng như vậy, Như Tuyết không cợt nhả nữa, có chút không hiểu hỏi. Tôi gõ cửa WC:
“Mặt rỗ, sao ngươi còn chưa ra?”
Lời còn chưa nói xong, tôi đã tự mở được cửa, tôi vừa nhìn bên trong, sau đó cả người run lên. Trong WC căn bản là không có ai!
“Nửa đêm hắn còn đi đâu, ngươi lại đột nhiên tới tìm hắn, có phải phát hiện cái gì không?”
Như Tuyết sửng sốt cả nửa ngày mới phục hồi tinh thần, thần sắc hoảng loạn hỏi, cô ta cũng cảm giác được có chuyện không ổn. Tôi theo bản năng nắm chặt tay, cắn răng hỏi Như Tuyết, lần cuối cùng nhìn thấy Lý mặt rỗ là lúc nào.
“Là trước khi ngươi tới vài phút a!”
Như Tuyết khi nói những lời này đã sắp khóc, tôi nghe xong thì chạy xuống lầu, vừa lúc Tiểu Nguyệt từ phòng đi ra, tôi dặn nàng và Như Tuyết ở trong phòng phải luôn tỉnh táo, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được mở cửa, nhất định phải chờ đến sáng!
Nói xong tôi mặc kệ bọn họ đang hỏi với theo mà vội vàng xuống lầu, chạy đến phòng an ninh của khách sạn muốn xem camera theo dõi, người bên trong nhiệt tình giúp tôi tìm được hình ảnh vài phút trước, tôi thấy Lý mặt rỗ đi về phía con đường hẹp quanh co phía sau khách sạn. Khi tôi định đuổi theo, tiểu gia hỏa người Ý lại giữ chặt tôi, dùng thứ Hán ngữ trúc trắc nói:
“Bằng hữu, buổi tối tốt nhất đừng tới đó, nghe nói nơi đó có ma quỷ.”
“Cảm ơn!”
Tôi nghe xong thì sửng sốt, cảm tạ hắn một tiếng, sau đó chạy như bay về phía đó.
Mỗi dân tộc đều có thứ mà chính mình kính sợ, dân tộc phương Đông kính sợ Ngọc Đế và quỷ quái, dân tộc phương Tây kính sợ Thượng đế và quỷ Satan, trong đó quả thật không thiếu sắc thái mê tín, nhưng ai có thể cam đoan mấy thứ này không tồn tại đây? Tiểu tử người Ý này là người địa phương, hắn nói nơi đó không sạch sẽ thì khẳng định là thật, trong lòng tôi càng thêm nôn nóng.