Phần 197
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến lúc Như Tuyết rời đi đã không ngừng kiểm tra túi, hiện giờ mới biết là cô ấy đang tìm điện thoại. Cái điện thoại này có thể là do kẻ thần bí cố ý để lại, trong nhật ký điện thoại tự nhiên cũng là do hắn cố ý làm ra, mục đích là để chúng tôi tự sinh mâu thuẫn nội bộ! Trước mắt Như Tuyết đã rời đi, chúng tôi không thể không bỏ qua tất cả đi tìm Như Tuyết, sau đó nữ quỷ sẽ có thời gian để tùy thời giết chết Lý mặt rỗ.
Chỉ là tôi không hiểu từ khi xuất đạo tới nay Lý mặt rỗ vẫn luôn là trợ thủ của tôi, căn bản không có kẻ thù. Cho dù chúng tôi trong lúc vô ý đắc tội người khác, mục tiêu của đối phương cũng nên là tôi, vì sao lại phải hao hết tâm tư hại Lý mặt rỗ? Lúc này Lý mặt rỗ rất áy náy, lại đứng ở cửa khách sạn không biết làm sao. Như Tuyết đã rời đi rất lâu, xem camera theo dõi của khách sạn thì thấy cô ấy đã lên taxi, còn taxi đi đâu thì chúng tôi không biết.
“Trương gia tiểu ca, ngươi nói Như Tuyết có thể gặp nguy hiểm không?”
Lý mặt rỗ ngồi xổm xuống, bộ dáng suy sụp nói:
“Như Tuyết chỉ là một người đang mang thai, không thể tạo thành uy hiếp với người khác, nàng sẽ không gặp nguy hiểm đúng không?”
Tôi cau mày không biết trả lời thế nào, đối phương hao hết tâm tư muốn chúng tôi mâu thuẫn nội bộ, sao có thể bỏ qua cho Như Tuyết? Không hề nghi ngờ gì, Như Tuyết đã bị bắt cóc.
Sự tình tựa hồ lại giống như lần cha con Lý mặt rỗ bị địch nhân bắt đi, ngoại trừ chờ điện thoại của đối phương thì không làm được gì cả. Hơn nữa tôi nghĩ nếu đối phương có thể lấy đi điện thoại của Như Tuyết ngay trước mắt chúng tôi, vậy khẳng định không chỉ có một người, có lẽ nhất cử nhất động của chúng tôi đã bị giám thị! Tin rằng bọn họ rất nhanh sẽ gọi tới, tôi bảo Lý mặt rỗ ở bên ngoài chờ tôi, còn tôi tự mình đi vào WC của khách sạn liên hệ với Nhất Sơ.
Lúc trước hắn về Hong Kong, nói là bên đó có một vị phú thương mời hắn xử lý phiền toái, sau đó thì không có tin tức, cũng không biết hắn đang ở đâu? Nếu có thể thì tôi hy vọng hắn sẽ tới giúp tôi. Bởi vì tôi phát hiện địch nhân chân chính của tôi không phải là nữ quỷ, mà là kẻ trốn trong bóng tối, rất có khả năng là Long Tuyền Sơn Trang.
Điện thoại nối máy, Nhất Sơ đi thẳng vào vấn đề hỏi:
“Có chuyện gì?”
Thói quen ít nói của hắn chỉ sợ cả đời không sửa được, tôi thở dài, nhanh chóng kể lại sự tình, hỏi hắn có thể tới Ý không. Theo tính cách của hắn, tôi nói xong hẳn là hắn sẽ lập tức đáp ứng, không ngờ lần này hắn trầm mặc trong chốc lát mới chậm rãi mở miệng nói:
“Ta không đi được.”
Tôi nghe xong sửng sốt, mới phát hiện thanh âm của hắn rất yếu ớt, dường như là bị thương, mau chóng hỏi hắn có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Hắn ừ một tiếng, nói rằng đã cùng Bạch Mi Thiền Sư nhận một vụ làm ăn, nhưng hiện giờ đang gặp phiền toái, tựa hồ là Long Tuyền Sơn Trang phá rối sau lưng, cho nên hắn không thể tới giúp tôi.
“Vậy ngươi cẩn thận một chút, bên này ngươi không cần phải xen vào, ta sẽ có cách.”
Tôi nói xong liền cúp máy. Trước nay Nhất Sơ đối với tôi rất thẳng thắn, hắn nói không được thì nhất định là gặp đại phiền toái, hơn nữa hắn và Bạch Mi Thiền Sư đang gặp phải tình huống xem ra còn khó khăn hơn của tôi, tôi ngược lại còn lo lắng cho bọn họ.
Sau đó tôi suy nghĩ, chỉ có thể cắn răng gọi cho Lão Thử tiền bối, không ngờ lão hiện giờ cũng không nhàn rỗi, hắn nói nơi ở của mình đã bị kẻ thù phát hiện, uổng cho gia tài bạc triệu mà đến một chỗ ở rách nát cũng không có, suốt ngày phải tránh né kẻ địch đuổi giết. Lão Thử tiền bối ngày thường tuy rằng không có tiết tháo (khí tiết, liêm sỉ), thích đối xử với chúng tôi như mấy đứa tiểu bối, nhưng khi chúng tôi cần lão giúp thì thật sự là không hàm hồ, cho nên lời lão nói khẳng định cũng không giả, tôi chỉ có thể bảo lão cẩn thận một chút, sau đó buồn bã ảm đạm cúp máy.
Lúc này tôi mới phát hiện bản thân tuy rằng đã nhận nhiều vụ làm ăn như vậy, nhưng vẫn không thể không nhận sự trợ giúp của Nhất Sơ, Bạch Mi Thiền Sư, Lão Thử tiền bối, lại còn có ông nội, hiện giờ bọn họ không thể giúp tôi, tôi cũng không làm được gì cả! Nghĩ như vậy tôi bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: Mấy người chúng tôi đều đồng thời bị kiềm chế, đây là chuyện chưa từng có. Hy vọng rằng hết thảy chỉ là trùng hợp!
Tôi thấp thỏm lo âu, sau đó ra khỏi cửa cùng Lý mặt rỗ chờ đợi. Không bao lâu điện thoại của Như Tuyết vang lên, Lý mặt rỗ đoạt lấy điện thoại, vừa nghe thì cuồng loạn quát:
“Ngươi muốn thế nào ta đều đáp ứng, con mẹ nó đừng làm Như Tuyết bị thương!”
Người gọi trầm mặc một hồi, mới lạnh lùng nói:
“Muốn ta thả người rất đơn giản, chính ngươi tới U Linh Cổ Bảo, nghe rõ là chính ngươi tới!”
Tôi nghe xong nhịn không được, hô to…
“Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao muốn hại chúng ta?”
Đối phương cười lạnh nói:
“Trương Cửu Lân, nếu ngươi không muốn cô ta chết thì đừng tới đây! Nếu không ta sẽ giết người. Đương nhiên Lý mặt rỗ có thể không tới, ha ha.”
Người nọ nói xong thì tắt máy, Lý mặt rỗ nhìn tôi bảo tôi về khách sạn chờ, nói xong thì xoay người chạy về phía con đường hẹp quanh co, tôi giữ chặt hắn mắng:
“Con mẹ nó ngươi không muốn sống nữa à, muốn đi chịu chết sao?”
Lý mặt rỗ nghe xong dừng lại, bất đắc dĩ nhìn tôi cười khổ, sau đó tiếp tục đi. Tôi sửng sốt, nhưng cũng không cản hắn. Người bị bắt là vợ con hắn, hắn không đi thì ai đi đây? So ra thì tiểu tử này còn nhẹ nhàng hơn tôi nhiều, tệ nhất thì hắn sẽ chết cùng người mình yêu, còn tôi thì muốn cứu hắn cũng không được, chỉ có thể từ xa xa đi theo Lý mặt rỗ.
Bởi vì lần trước kiếm tiên Lữ Động Tân đã làm nữ quỷ kinh sợ, bên ngoài U Linh Cổ Bảo âm khí đã tiêu tán đi rất nhiều, nương theo ánh trăng ẩn ẩn có thể thấy đối diện với cửa lớn có mấy cái ghế dựa, còn bên trong thì cái gì cũng không thấy. Lý mặt rỗ hô to một tiếng…
“Thay ta chăm sóc Tiểu Manh và Như Tuyết!”
Rồi không quay đầu lại đi vào. Lời này là nói cho tôi nghe, tôi từ bỏ ý tưởng đi theo vào. Không khó tưởng tượng bên trong ngoài nữ quỷ thì có không chỉ một người, tôi theo vào chính là chịu chết. Nhưng nghĩ lại thì những người đó khẳng định là không sợ tôi, vậy không cho tôi đi vào là vì nguyên nhân gì?
Tôi không nghĩ ra tất cả những điều này, tôi đã không thể khống chế thế cục, nếu Lý mặt rỗ không ra được, tôi chỉ có thể hy vọng đám người này sẽ tuân thủ hứa hẹn mà thả Như Tuyết. Tôi sẽ đưa cô ta và Tiểu Nguyệt về nước, đưa họ tới chỗ an toàn, sau đó tìm mọi biện pháp tìm ra đám người này để báo thù cho Lý mặt rỗ! Đám địch nhân này tôi sẽ đích thân giết hết tất cả, bao gồm cả thân nhân con cái của bọn chúng, một người cũng không tha!
Để không xảy ra chuyện bất trắc, tôi chuẩn bị về khách sạn đưa Tiểu Nguyệt đi trước. Nếu Tiểu Nguyệt cũng gặp chuyện gì, tôi đến cả tư cách thay Lý mặt rỗ xử lý hậu sự cũng không có! Khi đang quay về, lại phát hiện trước mặt có hai người đi tới, tới gần thì thấy là Mark và Paolo, trong tay Paolo cầm một cây quyền trượng bằng gỗ, nhìn thấy người đến là tôi thì nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo mở miệng hỏi:
“Tình huống bên trong như thế nào?”
Thì ra Mark ở khách sạn thấy tôi và Lý mặt rỗ hoảng loạn chạy xuống lầu, ý thức được chúng tôi đã gặp chuyện, liền mau chóng mời cha mình tới, bọn họ theo dõi biết chúng tôi đi tới U Linh Cổ Bảo liền vội vàng tới giúp.
Tôi nghe xong thì cảm động không nói nên lời, vái bọn họ một cái thật sâu, sau đó kể lại chuyện kẻ thần bí. Paolo nghe xong cười ha ha, chỉ vào cổ bảo khí phách nói:
“Trong cổ bảo, ngoại trừ ta ra, không ai có quyền lên tiếng!”
Nói xong ông ta đi tới, Mark đi theo sau ra hiệu “ok” để tôi yên tâm, tôi nhìn hắn giơ ngón tay cái lên, trong lòng lập tức thả lỏng. Có câu nói rất hay, cường long khó áp địa đầu xà. Trước mắt có cha con Paolo là địa đầu xà, tôi còn sợ cái lông gì?
Paolo không dừng bước đi vào giáo đường, tôi đi theo phía sau thấy được Như Tuyết bị trói trên ghế, Lý mặt rỗ thì ngã trên mặt đất, bên cạnh bọn họ có ba hắc y nhân, trên mặt tuy che hắc sa nhưng không che dấu được gương mặt người phương Đông. Tôi nhìn quanh không thấy bóng dáng nữ quỷ, có lẽ là Lý mặt rỗ đã bị bắt, đám hắc y nhân cũng không cần đến cô ta. Kỳ thật sau khi chúng tôi tiến vào giáo đường, bọn họ đã phát hiện ra. Nhưng kỳ quái là bọn họ không ngăn trở, cũng không nói gì, từ đầu chí cuối chỉ nhìn chằm chằm vào Paolo và quyền trượng trong tay ông ta!