Phần 205
Khi bóng đen đi đến giao lộ, tôi đang do dự không biết có nên đuổi theo không? Lúc này trong nhà Chu Phùng Xuân lại có động tĩnh, tôi quay đầu kinh ngạc phát hiện ngọn nến trong phòng lại sáng, hơn nữa trong phòng lại có thêm một đạo bóng đen. Sao lại thế? Sao lại có tới 2 bóng đen? Nhưng rất nhanh, tôi đã phát hiện bóng đen trong phòng là hàng giả, bởi vì chung quanh hắn căn bản không có âm khí, hiển nhiên là Chu Phùng Xuân cố ý giả dạng bóng đen.
Tôi liền tò mò, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới đạp cửa, liếc mắt một cái đã thấy Chu Phùng Xuân đang giả thần giả quỷ. Tôi thuận tay bật đèn, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn hắn! Theo lý thuyết lúc trước hắn giả chết, hiện giờ lại đột nhiên bị tôi phát hiện, hẳn là phải kinh hoảng thất thố mới đúng. Nhưng hắn lại như đã sớm biết tôi sẽ đến, ngoài cười trong không cười nhìn tôi nói:
“Nếu không có gì bất ngờ thì hai người bạn của ngươi hẳn đã chết, ha ha ha…”
“Ngươi có ý gì?”
Thấy Chu Phùng Xuân dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, tôi lập tức lo lắng cho Lý mặt rỗ và Lưu cục trưởng. Nhưng nghĩ đến bóng đen vừa mới ra ngoài, căn bản không kịp hại bọn họ, lập tức nhìn Chu Phùng Xuân quát:
“Con mẹ nó ngươi hù dọa ai?”
“Ha ha, hôm qua khi các ngươi đào mộ Lý Thiên Sinh, ta đã lén đưa âm hồn hai người kia đến xem.”
Chu Phùng Xuân cười nói:
“Ngươi cảm thấy hai tên ngu ngốc bạn của ngươi tới gác mộ sẽ có đường sống sao?”
Nghe thấy lời này, tôi ngây ngẩn cả người, thì ra đêm qua hắn cố ý diễn cho chúng tôi xem, mục đích chính là muốn chúng tôi đào quan tài ra, như vậy hồn phách 2 người kia sẽ nghĩ là chúng tôi đang giở trò quỷ, từ đó sinh ra oán hận! Phải biết rằng 2 người đó chết đi vốn là thuộc quỷ uổng mạng, có oán khí cường đại, oán khí lại thêm cừu hận khẳng định sẽ hóa thành lệ quỷ, bọn Lý mặt rỗ nhất định là lành ít dữ nhiều.
Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Lý mặt rỗ, Chu Phùng Xuân lao tới ngăn cản tôi.
“Con mẹ ngươi.”
Tôi một quyền đánh vào mặt hắn, mắng một câu. Tình huống đã rõ, Chu Phùng Xuân cấu kết với âm linh, hắn làm bộ làm tịch là để tôi vào phòng, tạo cơ hội cho âm linh chạy đi. Điều duy nhất tôi không hiểu chính là âm linh kia rốt cuộc sẽ đi đâu? Nhưng tôi biết chuyện quan trọng trước mắt là báo cho Lý mặt rỗ và Lưu cục trưởng, ai ngờ Chu Phùng Xuân lại như không biết đau là gì, gắt gao ôm chặt tôi, không cho tôi gọi điện thoại.
Tôi không biết mình đã giáng lên lưng hắn bao nhiêu quyền, chỉ cảm thấy tay đã đau nhức, hắn cũng bị tôi đánh thành đầu heo, nhưng vẫn không buông tay, tựa như thuốc cao da chó dính lấy tôi. Cuối cùng tôi thật sự không có biện pháp, đành phải đánh ngất hắn, sau đó nhanh chóng gọi cho Lý mặt rỗ, điện thoại vừa kết nối, Lý mặt rỗ hỏi tôi tình hình bên này thế nào?
“Lý mặt rỗ, nghe cho rõ, đêm nay tất cả hành động hủy bỏ! Ngươi và Lưu cục trưởng mau chóng về cục cảnh sát chờ ta.”
Tôi nghiêm túc nói.
“Từ từ đã.”
Lý mặt rỗ đột nhiên nhỏ giọng, tựa hồ sợ bị người khác nghe thấy:
“Trương gia tiểu ca, ta cảm thấy Lưu cục trưởng có chút không đúng, vừa rồi hắn nhất quyết phải đưa ta tới di chỉ Đồng Tước Đài, ta hỏi hắn vì sao lại thế, hắn không nói, ngươi nói Lưu cục trưởng có thể nào…”
Lúc này Lý mặt rỗ đã run giọng, xem ra hắn đã ý thức được điều gì.
Tôi trầm mặc một chút hỏi hắn chắc chắn không? Lý mặt rỗ như sắp khóc nói:
“Chắc chắn!”
Nạn nhân của vụ án chặt đầu thứ 2 là Vương Tráng Tráng, chính là đi chụp ảnh ở di chỉ Đồng Tước Đài, sau đó bị chặt đầu. Lưu cục trưởng khẳng định là bị quỷ hồn của Vương Tráng Tráng nhập thể, nếu muốn đưa Lưu cục trưởng và Lý mặt rỗ tới Đồng Tước Đài, vậy nơi đó khẳng định có manh mối gì đó. Nghĩ vậy tôi nuốt nước miếng, ra vẻ trấn định nói:
“Vậy ngươi cứ đi theo Lưu cục trưởng, nhưng nhất định phải giả như không biết gì. Ta sẽ tới Đồng Tước Đài ngay.”
“Được, vậy ngươi nhanh lên!”
Lý mặt rỗ nói xong thì cúp máy, tôi nhìn Chu Phùng Xuân đang ngất xỉu, sau đó mở điện thoại tra bản đồ đường tới Đồng Tước Đài, nơi đó ở bờ Bắc của sông Chương, cách mộ Vương Tráng Tráng chưa tới 5 km, mà cách chỗ này ước chừng gần 20 cây số! Huống chi bọn họ lái xe đi, dù đường xá không tiện, nhưng nhiều nhất cũng chỉ mất 15 phút, tôi căn bản là đến không kịp. Dưới tình thế cấp bách tôi phát hiện nhà Chu Phùng Xuân có hương nến, lập tức linh cơ khẽ động nảy ra chủ ý.
Tôi mở rộng cửa sổ, sau đó đốt hương nến trên mặt đất, cắn ngón tay vẽ chung quanh ngọn nến một đồ hình bát quái! Sau đó dùng vải đỏ dính máu buộc chặt hai chân mình rồi nhắm mắt lại niệm Thỉnh Linh Chú. Đây là một loại chú ngữ ông nội dạy cho tôi, có thể dùng máu tươi làm vật dẫn, phối hợp với kỳ môn độn giáp thao túng cô hồn dã quỷ gần đó trong một khoảng thời gian ngắn, để bọn chúng dẫn đường cho tôi tới nơi tôi muốn.
Thần Hành Thái Bảo Đới Tung trong Thủy Hử Truyện sở dĩ có thể ngày đi 500 dặm chính là dùng loại pháp thuật này. Chỉ là chú ngữ này phản phệ rất mạnh, nếu người thi pháp công lực không đủ rất có thể sẽ bị cô hồn dã quỷ gây thương tích, thậm chí bỏ mạng, cho nên tôi chưa từng dùng qua. Trước mắt rất cấp bách, tôi mới bất đắc dĩ phải dùng chiêu này! Chú ngữ niệm xong, không khí nhanh chóng lưu động bốn phía, chỗ tôi đứng trong nháy mắt biến thành một mảnh chân không, ngay sau đó một cỗ âm phong từ bên ngoài vọt vào sân đánh thẳng về phía tôi.
Hết thảy chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, thậm chí tôi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy hai chân nhẹ nhàng vô cùng, sau đó toàn bộ thân mình không chịu sự khống chế mà chạy đi. Trong lúc chạy tôi nhịn không được mở mắt, phát hiện cảnh vật trước mắt vụt lui về sau lưng như bay, khi tôi thích ứng dần thì trong lòng không hề lo lắng, ngược lại có chút tò mò mình đã mời đến loại âm linh gì? Nghĩ vậy, tôi bỗng nhiên cúi đầu, phát hiện một bóng dáng màu đỏ ở dưới thân tôi, cõng tôi bay về phía trước. Dường như nó cảm nhận được tôi đang nhìn, lập tức quay đầu nhìn tôi.
Tôi thình lình nhìn thấy một gương mặt đầy giòi bọ, cái mũi hếch lên cao, đôi mắt một lớn một nhỏ, con mắt to hơn lóe lên quang mang màu xanh lục, lồi ra như quả bóng cao su. Con mắt nhỏ hơn tuy rằng là mắt người, nhưng lại thấm máu tươi ra bên ngoài. Con quỷ đó cứ như vậy nhìn tôi, còn khẽ cười. Tôi cố nén lại cảm giác muốn nôn, cắn răng nhìn nó gật đầu, rồi nhắm mắt lại không nhìn nữa. Năm phút sau, tôi đột nhiên cảm thấy thân mình trầm xuống, rồi sau đó hai chân dừng lại.
Mở mắt ra mới phát hiện con quỷ mình mời đến đã biến mất đâu không thấy, máu trên mảnh vải buộc ở mắt cá chân đã bị hút sạch đến khô cong. Xem ra đây là một con quỷ lương thiện, chỉ hưởng dụng hương khói và máu tươi mà không có ý hại tôi. Tôi không để ý đến nó, quay đầu nhìn quanh, rất nhanh đã phát hiện phía trước có một đài cao đứng sừng sững!
Đài cao nguy nga vô cùng, tráng lệ huy hoàng, bên dưới là sông Chương nổi tiếng. Nghe nói Tào Tháo từng thu thập mỹ nữ khắp thiên hạ đem về trong Đồng Tước Đài, hơn nữa thích triệu tập một đám văn nhân đến đó uống rượu ngâm thơ, có một bài thơ cổ còn viết: Đông phong bất dữ Chu lang tiện, Đồng Tước xuân thâm tỏa nhị Kiều.
(Trích bài Xích Bích hoài cổ của Đỗ Mục, dịch thơ: Gió Đông chẳng giúp Chu lang, đêm xuân Đồng Tước đã mang nhị Kiều…
Dịch thơ nôm)
Dù Đồng Tước Đài mà tôi thấy do đời sau xây dựng lại, nước sông Chương cũng đã đóng băng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được khí khái của Tào Tháo năm đó. Tôi nhìn quanh khắp nơi, vẫn còn chưa thấy ánh đèn xe, xem ra Lưu cục trưởng và Lý mặt rỗ phải lát nữa mới đến, tôi liền chạy qua mặt băng sông Chương, chuẩn bị bước lên Đồng Tước Đài. Nhưng khi tôi chuẩn bị lên đài thì trên chỗ cao nhất của Đồng Tước Đài đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài.
Thanh âm hồn hậu đó trong trời đêm không ngừng quanh quẩn, dù chỉ là một tiếng thở dài nhưng tôi lại cảm nhận được trong đó có vô tận bi phẫn. Tôi còn chưa kịp nhúc nhích, trên đài lại truyền đến thanh âm phẫn nộ:
“Tào Tháo ta há lại là gian thần? Nếu không có Tào Tháo ta quang phục Đại Hán, thế gian sẽ có bao nhiêu người xưng đế, bao nhiêu kẻ xưng vương? Vì sao lại không có ai hiểu ta.”
Tiếp đó là tiếng hét điên cuồng. Tôi nghe xong trong lòng nổi sóng, thì ra trên Đồng Tước Đài căn bản không phải là người, mà là đại nhân vật thời Tam quốc gây tranh cãi nhất lịch sử: Ngụy Võ Đế Tào Tháo!
Nghĩ đến mấy người bị hại đều bị giết gần Đồng Tước Đài, tôi đột nhiên nhận ra, âm linh phá rối lần này hẳn là Tào Tháo. Khó trách âm linh đen đúa như vậy, Tào Tháo trong lịch sử nổi tiếng là da đen. Nhớ lại khi âm linh giết người đều cầm một thanh đao, cùng với chuyện âm linh thấy gương lại sợ tới mức chạy trốn. Suy nghĩ của tôi lập tức rõ ràng, chắc chắn âm linh này là Tào Tháo. Nói vậy trong tay âm linh chính là Thất Tinh Đao, tương truyền Thất Tinh Đao là dùng số huyền thiết còn thừa khi rèn hai thanh bảo kiếm Can Tướng Mạc Tà mà tạo thành, là một thanh bảo đao chém sắt như chém bùn.
Năm đó Tào Tháo ám sát Đổng Trác chính là dùng Thất Tinh Đao, kết quả đi đến mép giường Đổng Trác nhìn trong gương thấy Tào Tháo đang rút đao nên quát hỏi. Tào Tháo linh cơ khẽ động nói muốn hiến bảo đao cho Đổng Trác, sau đó vội vàng chạy trốn. Một khắc đó đã để lại cho Tào Tháo nỗi sợ hãi cả đời khó quên, cho nên âm linh của hắn mới sợ gương như vậy. Việc hắn chỉ có thể nhân lúc người khác ngủ mà chặt đầu, chỉ sợ có liên quan tới điển cố Tào Mạnh Đức trong mộng giết người.
Tương truyền sau khi Tào Tháo làm thừa tướng, để phòng ngừa thích khách giết mình, đã cố ý bịa đặt nói mình khi ngủ rất hay nói mớ làm loạn, nếu có người tới gần sẽ giết chết người đó. Hắn còn cố ý giết một tiểu thái giám đắp chăn cho mình lúc nửa đêm, từ đó thích khách khắp thiên hạ không dám có chủ ý giết Tào Tháo nữa! Nghĩ kỹ hết tất cả, lòng tôi đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tào Tháo không thể gọi là người tốt, nhưng tuyệt đối là một kiêu hùng đỉnh thiên lập địa.
Tôi nghĩ âm linh hắn sẽ không vô duyên vô cớ hại người, tám phần là mấy người đã chết kia làm chuyện xấu gì đó. Mà Tào Tháo sinh thời có tính cách thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ tuyệt đối không để người trong thiên hạ phụ ta, cho nên chuyện hắn đuổi tới cục cảnh sát giết chúng tôi cũng không khó lý giải. Người ta lúc sinh thời đã bắt thiên tử lệnh chư hầu, nắm giữ xã tắc đến nửa đời người, sao lại sợ hoàng khí của cục cảnh sát?
Suy nghĩ rõ ràng rồi tôi định sẽ đi lên hỏi chấp niệm của hắn, sau đó đem toàn lực giúp hắn giải quyết. Rốt cuộc Tào Tháo vẫn luôn là đại anh hùng trong lòng tôi, tôi không hy vọng cuối cùng hắn lại rơi vào kết cục hồn phi phách tán!