Phần 207
Con chuột nghe xong thì nhảy lên vài cái, sau đó nhanh như chớp chạy tới phía trước. Tôi nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh đã cảm nhận được một cỗ âm khí, giống như cỗ âm khi vờn quanh trên đầu Lý mặt rỗ. Đuổi theo không đến 10 phút, tôi thấy một đám bóng đen đang kéo hồn phách của Lý mặt rỗ đi, Lý mặt rỗ hiển nhiên không muốn đi, mỗi bước đều ngoái lại phía sau. Thấy hồn phách Lý mặt rỗ, tôi thở ra một hơi, sau đó chạy vài bước vọt tới trước mặt bóng đen nổi giận đùng đùng quát:
“Thật to gan, dám câu hồn phách người!”
Bóng đen bị tôi thình lình quát lớn thì sợ tới mức thân mình run lên, lui lại mấy bước, âm trầm nói:
“Là hắn tới đào thi thể ta trước, ta chỉ báo thù thôi…”
Bóng đen quấn lấy Lý mặt rỗ, không nghi ngờ gì là quỷ hồn của Trương Dương, mặc dù oán khí của hắn có lớn cũng chỉ là quỷ mới chết, đối mặt với tôi vẫn có sợ hãi nhất định, tôi bắt lấy ưu thế này quát:
“Ngươi là đồ ngu, bị người ta lừa rồi! Chúng ta tới giúp ngươi điều tra án tử, tìm kiếm hung phạm.”
“Thật vậy ư?”
Trương Dương nghe xong gương mặt cứng lại, mê man hỏi.
Tôi nhân cơ hội dùng Bách Quỷ Đại thu hắn và Lý mặt rỗ vào, sau đó nhìn con chuột, muốn bảo nó đưa tôi đi gặp Lão Thử tiền bối, không ngờ nó đã rời đi. Xem ra Lão Thử tiền bối căn bản không muốn lộ diện, nếu không đã sớm cứu Lý mặt rỗ, tôi thở dài, trở về cục cảnh sát. Lúc đi ngang qua cây cầu lại nghe thấy tiếng nước xôn xao, nghĩ tới một màn vừa rồi, tôi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhắm mắt lại vọt qua. Dọc đường đi tôi luôn lo lắng Tào Tháo sẽ nhân lúc tôi rời đi mà tới cục cảnh sát đại khai sát giới cho nên vừa qua cửa cục cảnh sát đã vội vã chạy về phòng.
Thấy bài trí trong phòng không thay đổi, Lý mặt rỗ vẫn lẳng lặng nằm trên giường, Lưu cục trưởng thì ngồi ở mép giường, sắc mặt ngưng trọng nhìn Bát Quái Trận, thấy tôi về hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, vội hỏi tôi thế nào rồi.
“Hẳn là không có vấn đề gì…”
Tôi trả lời, sau đó bảo hắn đi ra ngoài, một mình ở trong phòng thả hồn phách Lý mặt rỗ ra, niệm chú ngữ để Lý mặt rỗ hình thần hợp nhất. Sau nghi thức hồi hồn, Lý mặt rỗ đã dần dần khôi phục hô hấp, ba ngọn dương hỏa cũng sáng trở lại.
Chỉ là hồn phách của hắn bị âm khí của Trương Dương đánh mạnh, dương hỏa rất yếu ớt nên chưa thể tỉnh lại, vì thế tôi đặt Lý mặt rỗ vào trung tâm Bát Quái Trận. Làm như vậy có thể bảo vệ Lý mặt rỗ, cũng có thể dùng hắn để thu hút sự chú ý của Tào Tháo. Sau đó tôi và Lưu cục trưởng ngồi trong phòng ngủ lẳng lặng chờ đợi, giờ phút này tiếng gió ngoài cửa sổ đã nhỏ đi nhiều, ngoài trời đã có bông tuyết bay. Tuyết mới đầu chỉ nhỏ như hạt gạo, càng rơi càng to, khi xuống đến mặt đất đã to như lông ngỗng, trong sân không ngừng có nhánh cây ngô đồng bị tuyết đọng mà rơi gãy, phát ra tiếng vang rào rạt.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tuyết lớn như vậy, nhịn không được đi ra trước cửa cục cảnh sát thưởng thức. Phóng mắt nhìn toàn bộ đại địa chỉ có một màu, cùng với bầu trời xám xịt tạo thành một chỉnh thể, hình thành một bức tranh mỹ lệ.
“Tuyết lớn như vậy, thứ đó sẽ đến sao?”
Lưu cục trưởng theo ra, đứng một bên phủi tuyết trên quần áo, nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Nhất định đến!”
Tôi kiên định nói. Tào Tháo có tính cách thế nào? Việc hắn muốn làm khẳng định gió tuyết không thể nào ngăn cản được.
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gió ồn ào, thổi thẳng đến cục cảnh sát. Tôi lên tinh thần, nhỏ giọng nói…
“Tới rồi!”
Sau đó ấn Lưu cục trưởng nấp sau thùng rác, tốc độ gió quá nhanh, chúng tôi đã không kịp vào nhà. Quả nhiên, chúng tôi mới vừa trốn xong, Tào Tháo đã vào cửa lớn của cục cảnh sát, sau đó thân ảnh hắn chợt lóe, nháy mắt đã xuất hiện ở khu nhà công vụ. Trước tiên hắn tiến vào phòng Lưu cục trưởng không thấy ai bèn vào phòng Lý mặt rỗ.
Lưu cục trưởng thấy vậy trán toát mồ hôi lạnh, thanh âm run rẩy nói thầm một câu:
“Thật con mẹ nó đen!”
Nói xong giơ ngón tay cái với tôi. Tôi cười lắc lắc đầu, nhìn về phía Tào Tháo, hắn phát hiện trong phòng Lý mặt rỗ cũng không có ai, Tào Tháo lại đi vào phòng tôi, cửa đã mở sẵn, hắn liếc mắt một cái là thấy Lý mặt rỗ nằm bên trong nhưng không đi vào, mà đi loanh quanh vài bước.
“Tiểu sư phụ, hắn đang làm gì vậy?”
Lưu cục trưởng khó hiểu hỏi, tôi sắc mặt trầm trọng bảo Lưu cục trưởng đừng nói gì cả, rồi sau đó nhìn không chớp mắt vào Tào Tháo, tim đập thình thịch.
Đến bây giờ tôi mới phát hiện mình đã xem nhẹ tính đa nghi của Tào Tháo, nếu tôi đóng cửa lại hắn khẳng định sẽ tiến vào, giờ cửa phòng lại mở rộng, theo tính cách của hắn quá nửa sẽ không dám đi vào. Nếu hắn như vậy thì tôi chuẩn bị nhiều như thế chỉ là phí công, muốn bẫy hắn lần nữa là khó càng thêm khó! Không ngờ sợ cái gì thì cái đó tới, Tào Tháo đứng ở cửa cân nhắc một lúc, cuối cùng xoay người chuẩn bị rời đi. Khi hắn đi qua chỗ tôi, tôi rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, trực tiếp từ sau thùng rác nhảy ra, hô to một tiếng:
“Tào nhị hắc!”
Tào Tháo ở nhà đứng hàng lão nhị, lớn lên lại đen đúa, cho nên khi còn nhỏ bị người ta gọi là Tào nhị hắc, hắn rất chán ghét cái tên này. Tương truyền nguyên nhân chính yếu mà Dương Tu bị giết là do từng gọi cái tên này của Tào Tháo, cho nên tôi vừa dứt lời, Tào Tháo đã xoay đầu, hai mắt đỏ vằn lên nhìn chằm chằm lại. Tôi vốn nghĩ chọc giận hắn rồi sẽ chạy vào phòng, không ngờ lúc nhảy ra chân bị trượt ngã, tôi ngã một cái như chó ăn phân.
Tào Tháo đã vọt tới, tuy rằng hắn hiện giờ không đi chém đầu người ta nhưng vẫn có thể đả thương người! Thất Tinh Đao tản mát ra hàn quang bị tuyết trắng phản xạ làm mắt tôi khó chịu. Tôi muốn chạy trốn nhưng đã không kịp, dứt khoát lăn trên mặt đất một cái, móc ra một nắm đậu phộng ném về phía Thất Tinh Đao. Đậu phộng là Lưu cục trưởng đã mang đến trong lúc chờ Tào Tháo tới, vốn là muốn làm thức nhắm khi uống rượu cho ấm người, không ngờ trời xui đất khiến lại bị tôi lấy làm pháp bảo mà dùng.
Tào Tháo nhìn thấy đậu phộng thì sắc mặt đại biến, vô cùng sợ hãi thối lui, điều này quả thực nằm ngoài dự kiến của tôi, bởi vì đậu phộng cùng lắm chỉ có thể phá đi chút âm khí, tạo thành vết thương nhẹ cho hắn, hắn hoàn toàn không cần phải làm vậy. Tiếp đó sự tình mà tôi càng không tưởng được đã xuất hiện, Tào Tháo lui về phía sau vài bước tránh đậu phộng, mà Thất Tinh Đao bị đánh trúng trong nháy mắt đã bốc cháy, sau đó tiêu tán vô tung vô ảnh.
“Tại sao lại như vậy…”
Tôi thấy cảnh này nhịn không được há to miệng, căn bản không tin đây là sự thật, không ngờ một kiện thần binh bị phế đi như vậy. Nhưng tôi còn chưa kịp hoàn hồn, Tào Tháo đã cười lớn, nằm vào trong tuyết, sau đó một cảnh tượng khó tin xuất hiện, Thất Tinh Đao lại nhanh chóng ngưng tụ, khi Tào Tháo đứng dậy, Thất Tinh Đao đã lại tản ra hàn quang.
“Còn thất thần làm gì, mau vào trong phòng.”
Tôi không nghĩ nhiều, nhân lúc Tào Tháo còn chưa tới, kéo Lưu cục trưởng chạy vào phòng, sau đó phanh một tiếng đóng cửa lại.
Lúc này tôi mới bình tĩnh lại một chút, suy nghĩ thấy Thất Tinh Đao có thể phục hồi là do hấp thụ âm khí trong tuyết. Thủy thuần âm, cho nên bờ sông, giếng nước là nơi mấy thứ dơ bẩn thường xuyên lui tới, mà tuyết là do nước gặp lạnh kết thành, âm khí càng tăng lên! Hơn nữa tuyết từ trên trời bay xuống đã hấp thu những thứ dơ bẩn trong không khí, khi rơi xuống đất tuy rằng nhìn sạch sẽ nhưng trên thực tế thì rất bẩn.
Lưu cục trưởng vỗ vỗ ngực nhìn cửa phòng, cẩn thận hỏi tôi:
“Thứ đó đi rồi sao?”
“Không, nó đang do dự có nên vào hay không.”
Tôi nhìn cửa phòng đang đóng, lại nghĩ đến Tào Tháo đang phân vân ở ngoài đó, nhẹ giọng giải thích. Sau đó lại nghĩ đến chuyện Thất Tinh Đao bị đậu phộng đánh tan. Tôi dùng đậu phộng chiên qua dầu, dương khí trên đó rất mỏng, nhưng vẫn có thể đánh nát Thất Tinh Đao, vậy cho thấy một vấn đề: Đao là giả!
Trên thực tế từ khi Tào Tháo hiến đao cho Đổng Trác, Thất Tinh Đao đã biến mất khỏi lịch sử, ngay cả La Quán Trung cũng không nhắc tới trong sách, cho nên Thất Tinh Đao khẳng định không nằm trong tay Tào Tháo. Nói như vậy thì Thất Tinh Đao trong tay âm linh Tào Tháo nhất định là mô phỏng, thậm chí là gỗ hoặc bùn làm thành, mới không chịu nổi một kích như thế. Lúc trước tôi sợ hắn, chủ yếu là do Thất Tinh Đao uy danh quá lớn, hiện giờ xem ra không có gì phải sợ Tào Tháo. Hiểu được điểm này tôi liền bảo Lưu cục trưởng không cần lo lắng, tiếp đó ngồi cạnh Lý mặt rỗ mà đợi.
Khoảng 10 phút sau, cửa phòng rốt cuộc đã bị mở ra, ngay sau đó Tào Tháo hai mắt đỏ lòm giết vào. Nhìn thấy chúng tôi ngồi ở vị trí trung tâm, hắn chần chừ một chút, cẩn thận nhìn Bát Quái Trận.
“Ha ha ha, cái thứ trận pháp vớ vẩn của tên thôn phu Gia Cát Khổng Minh, ngươi cũng dám lấy ra để bêu xấu?”
Tào Tháo hiển nhiên đã nhận ra Bát Quái Trận, nhưng mặt đầy khinh thường, nói xong liền thẳng vọt tới.
“Thành công rồi!”
Tôi không kiềm chế được vui sướng trong lòng, cùng Lưu cục trưởng đỡ Lý mặt rỗ ra khỏi Bát Quái Trận, dùng sức kéo đứt dây thừng trong tay.
Dây thừng đứt, mấy cái áo mưa, vải bạt che gương rơi xuống, trừ vị trí cửa phòng còn lại bảy phương hướng khác nháy mắt đã phản xạ ánh sáng. Mà nơi Tào Tháo đang đứng phóng xuất một đạo bạch quang, trực tiếp bao quanh hắn. Kỳ thật khi tôi và Lưu cục trưởng làm tất cả những điều này, Tào Tháo hoàn toàn có thể chạy ra khỏi Bát Quái Trận, chỉ là hắn quá đa nghi làm hắn sợ đầu sợ đuôi, cuối cùng đã bỏ lỡ cơ hội. Hắn thấy luồng bạch quang thì sắc mặt biến đổi, ý thức được mình đã trúng kế, nhưng lúc này muốn chạy thì lại không đơn giản như vậy, hai tay hắn bị luồng sáng đánh nghiêng qua một bên.
Đối mặt với hắn chính là tử môn của bát quái! Mắt thường thì không thấy gì, nhưng người có nghề nhìn sẽ phát hiện trong tử môn đều là xương cốt chất thành núi, có khói xanh bốc ra. Cách từ xa, tôi đã cảm nhận được hơi thở tử vong mãnh liệt, theo bản năng lui lại.
“Ngươi đang nhìn gì vậy? Sao ta không thấy gì.”
Lưu cục trưởng thấy tôi chăm chú nhìn mà khó hiểu hỏi. Tôi hơi mỉm cười, lấy bình nước mắt bò nhỏ hai giọt xoa lên mí mắt hắn, nói…
“Ngươi tự xem đi!”
Lưu cục trưởng nhìn xong thì trên mặt tràn ngập khiếp sợ, hoảng loạn hỏi có trận pháp này ở đây chúng tôi có thể chạy ra ngoài được không?
“Yên tâm đi, chờ ta thu hồi trận pháp, tử môn tự nhiên cũng sẽ biến mất.”
Dứt lời tôi chậm rãi đi phía trước vài bước, hai tay ôm quyền thi lễ với Tào Tháo, cung kính nói:
“Tào thừa tướng, tiểu bối có lễ.”
Tào Tháo biết mình đã bị nhốt lại, sắc mặt tái nhợt, ánh sáng từ 7 phương hướng khác chiếu xuống, hắn như Tôn Ngộ Không bị niệm Khẩn Cô Chú, hai tay không ngừng đánh lên đầu, bộ mặt vặn vẹo, trán nổi gân xanh, xém chút thì lăn lộn ra đất. Hắn đã nhiều lần muốn lao ra khỏi tử môn nhưng đều thất bại!