Phần 208
Đáng tiếc âm linh rốt cuộc vẫn khác với con người, kẻ trước mắt này cùng lắm cũng chỉ là một tia ý niệm của Tào Tháo, kém xa vị tam quốc đệ nhất kiêu hùng ngàn năm trước, khó mà giao tiếp với tôi một cách bình thường. Tôi đột nhiên có chút tiếc hận, suy nghĩ một hồi rồi bảo Lưu cục trưởng đóng cửa cẩn thận, đừng để gió tuyết ảnh hưởng tới Bát Quái Trận. Sau đó tôi nhảy qua cửa sổ, tới một căn phòng khác thả quỷ hồn Trương Dương và Vương Tráng Tráng ra.
Tổng cộng có 4 người đã xảy ra chuyện, Chu Phùng Xuân đồng lõa với Tào Tháo, mà thi thể Lý Thiên Sinh đã bị băm thành thịt nát, hồn phách khẳng định đã tan biến, cho nên Trương Dương và Vương Tráng Tráng trở thành manh mối tốt nhất! Oán khí trên người họ đã bị Bách Quỷ Đại hấp thu, sau khi được thả ra thì gương mặt đờ đẫn, ánh mắt vô hồn, tựa như mấy ông già cứ mê man nhìn tôi, động tác cứng đờ như người máy.
Đây rõ ràng là dấu hiệu hồn phi phách tán, tôi thầm hô một tiếng nguy hiểm, vội vàng hỏi:
“Nói đi, các ngươi chết như thế nào?”
“Chết?”
Hai người ngẩng đầu, sau đó khóc lớn. Bọn họ khóc rất thương tâm, thanh âm bi ai thê lương, như tiếng vọng đến từ địa ngục. Da đầu tôi tê rần, sau đó nổi giận đùng đùng quát:
“Con mẹ nó đừng khóc nữa, mau trả lời đi.”
Tiếng quỷ khóc không thể nghe, nếu không sẽ bị mê hoặc! Có thể khi tôi tức giận nhìn quá hung tàn, hoặc là Bách Quỷ Đại sinh ra lực chấn nhiếp quá cường đại đối bọn họ, Vương Tráng Tráng và Trương Dương liếc nhau, rồi chậm rãi nói ra.
Thì ra 4 người này đều quen biết nhau, nhưng chỉ từng gặp mặt một lần, lúc trước khi bọn họ trên đường về nhà đã từng lên chung một chiếc taxi ở huyện Lâm Chương. Mà cái xe đó là xe dù, nên cảnh sát không thể tra ra được manh mối. Theo lý 4 người về ăn tết, hẳn là trước tiên sẽ về nhà gặp vợ con, không ngờ Chu Phùng Xuân lại thịnh tình mời 3 người tới nhà hắn. Người trong thôn thuần phác, Chu Phùng Xuân lại rất tha thiết, hơn nữa đã quá nửa đêm, 3 người còn lại cũng không muốn làm phiền vợ con nghỉ ngơi, do dự một hồi thì đi cùng hắn.
Đêm đó Chu Phùng Xuân cũng không chiêu đãi bọn họ gì to tát, chỉ là đậu phộng, cải trắng, thịt khô. Sau đó bốn người đốt bếp lò, uống rượu hàn huyên. Rượu qua 3 tuần, mọi người đã say, rượu vào lời ra, nói ra cảnh ngộ bi thảm của mình khi lên thành phố lớn làm công, không nhịn được mà khóc. Lúc này Chu Phùng Xuân hạ giọng, nói ở một ngôi miếu nát gần đó có ẩn giấu một món bảo bối, chỉ cần ra tay đoạt lấy thì mọi người đều có thể sống những ngày tốt đẹp, hỏi bọn hắn có hứng thú không?
Nếu là bình thường Chu Phùng Xuân nói ra khẳng định không có ai tin, nhưng bọn họ đã uống say, nương theo men say liền cầm xẻng cuốc, đi theo Chu Phùng Xuân tới ngôi miếu nát ở hạ du sông Chương. Sau khi tới nơi, mọi người dưới sự dẫn dắt của Chu Phùng Xuân đã đập phá tượng Bồ Tát trong miếu, kết quả lại phát hiện bên trong tượng Bồ Tát còn có một pho tượng Tào Tháo. Tôi nghe xong không khỏi nhíu mày, không chắc chắn hỏi:
“Nói như vậy, Chu Phùng Xuân lúc ấy đã biết trong tượng Bồ Tát có điều cổ quái?”
“Hắn biết, là hắn cố ý hại chết chúng ta.”
Vương Tráng Tráng nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng vì có âm linh Tào Tháo mà bọn họ không dám tìm Chu Phùng Xuân gây phiền toái. Lúc ấy nhìn thấy tượng Tào Tháo, men say lập tức mất hơn phân nửa, dân nông thôn đều mê tín, mọi người thấy trong tượng có tượng, biết rằng việc này không thích hợp, liền muốn nhanh chóng rời đi. Ai ngờ Chu Phùng Xuân đột nhiên lạnh lùng cười, nói…
“Các ngươi đã uống rượu của ta còn muốn chạy sao?”
Thì ra hắn đã hạ mê dược, bọn Vương Tráng Tráng quả nhiên không thể ra khỏi cửa, đã bị Chu Phùng Xuân trói lại.
Tiếp đó Chu Phùng Xuân dùng kim tiêm chích máu 3 người, sau đó bôi lên mắt và miệng của tượng Tào Tháo, sau đó Chu Phùng Xuân ngồi xếp bằng đối diện, yên lặng mà niệm gì đó. Kế đó chuyện khiến 3 người họ cả đời cũng không thể quên được đã xuất hiện! Bức tượng Tào Tháo như sống lại, đi đến bên cạnh Chu Phùng Xuân kéo hắn lên, sau đó hai người nhỏ giọng nói chuyện. Tới ngày hôm sau, bọn họ phát hiện mình nằm ở một vùng hoang vu, trên người cũng không có vết thương nào. Hơn nữa chuyện tối qua quá ly kỳ nên đã quên đi.
Lại không ngờ rằng không tới mấy ngày, bọn họ đã liên tiếp bị chặt đầu! Tôi nghe xong không nhịn được mà nắm chặt tay, sự tình đã rõ ràng, Chu Phùng Xuân tên điểu nhân này không biết học được tà thuật từ đâu, dám dùng tinh huyết đánh thức âm linh Tào Tháo! Đồng thời hắn lại lấy tính mạng 3 người ra làm mồi để nhử Tào Tháo giúp hắn. Sở dĩ những người làm nghề này như chúng tôi bị gọi là “hạ cửu lưu” chính là vì có những con sâu làm rầu nồi canh như vậy tồn tại, Chu Phùng Xuân đã làm việc không nên làm, nói thế nào tôi cũng phải diệt trừ hắn!
Sau khi hạ quyết tâm, tôi lại hỏi Vương Tráng Tráng có nhớ ngôi miếu nát có tượng Tào Tháo ở đâu không? Hắn nhàn nhạt gật đầu, sau đó chậm rãi đi về phía tôi. Tôi sửng sốt, rồi chợt hiểu ra ý của hắn, giơ hai tay lên, đan 10 ngón tay với tay của quỷ hồn Vương Tráng Tráng. Sau đó tôi nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra con đường từ cục cảnh sát tới ngôi miếu đó! Xong xuôi, tôi nghiêm túc vái Vương Tráng Tráng một vái. Bởi vì hồn phách của hắn đã hư nhược lại thông qua phương thức câu thông linh hồn để chỉ đường cho tôi, hồn phách hắn đã bị dương khí của tôi làm thương tổn.
Sau đó tôi sợ hắn sẽ hồn phi phách tán, đành thu bọn họ vào Bách Quỷ Đại. Khi tôi quay lại căn phòng cũ, ngạc nhiên phát hiện tử môn đã bị khuyết! Hơn nữa gương trên vách tường đã rơi xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ, mà trong Bát Quái Trận nào thấy bóng dáng Tào Tháo?
“Mẹ nó!”
Tôi tức giận mắng một tiếng, đi nhanh tới phát hiện Lưu cục trưởng đầu toàn máu ngã trên mặt đất, đang không ngừng run rẩy. Hắn nhìn thấy tôi thì vẻ mặt không cam lòng viết một chữ “Chu” trên mặt đất, sau đó hai mắt nhắm lại, đã hôn mê.
Chu Phùng Xuân, khẳng định là Chu Phùng Xuân ở một khắc cuối cùng đã xuất hiện đánh lén Lưu cục trưởng, phá đi Bát Quái Trận! Tôi cắn răng gọi 120, bảo bọn họ tới cục cảnh sát cứu Lưu cục trưởng, sau đó cầm Thiên Lang Tiên và Đào Hồn Hoa đuổi ra ngoài. Lúc này tuyết đã ngừng, không có gió, dấu vết âm khí của Tào Tháo lưu lại vẫn còn rất rõ, tôi đuổi theo phát hiện hắn đang đi tới ngôi miếu nát. Ngay lúc này Chu Phùng Xuân lại đưa Tào Tháo về nơi hắn gửi thân, nhất định là có âm mưu!
Tôi thầm cảm thấy phải thận trọng, khi vào miếu, tôi không khỏi há to miệng, bởi vì cả miếu đều là đồ cổ, bao gồm gạch xanh trên mặt đất, mái ngói màu đỏ, lư hương trong miếu… Ít nhất đã có hơn ngàn năm lịch sử. Thân là thương nhân buôn đồ cổ, tôi liếc mắt một cái đã nhận ngôi miếu nát này là một danh thắng thời cổ, không ngờ cái huyện Lâm Chương nho nhỏ này lại có một nơi quý giá như vậy.
Tôi ở phương Nam, chưa từng nghe qua nơi này có một ngôi miếu nát cũng không có gì kỳ quái, nhưng bọn Vương Tráng Tráng đều là người địa phương lại cũng chưa từng nghe qua. Sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy, tôi quan sát lại ngôi miếu lần nữa, cuối cùng phát hiện ra vấn đề. Ngôi miếu đang hơi lay động trước mắt tôi! Chung quanh tất cả đều yên lặng, chỉ có ngôi miếu lay động, thực sự có chút khiếp người, tôi đứng tại chỗ do dự một chút, căng da đầu chuẩn bị đi vào tìm hiểu.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có người hô lên:
“Đừng đi vào.”
Đây là giọng Lý mặt rỗ, tôi vừa định quay đầu lại thì bỗng nhiên nhớ ra Lý mặt rỗ còn đang hôn mê ở cục cảnh sát, sao lại xuất hiện ở đây? Trong lòng lập tức nhảy lên, theo bản năng nắm chặt Thiên Lang Tiên. Thấy tôi không phản ứng lại, Lý mặt rỗ lại nói:
“Trương gia tiểu ca, ngôi miếu này chỉ là hư ảnh! Không phải là thật, nó kỳ thật là một hố chôn tập thể.”
Lời này làm tôi run lên, lại nhìn ngôi miếu, nhìn thế nào cũng thấy sợ hãi.
Ngay sau đó Lý mặt rỗ từ phía sau đi tới, tôi biết không thể chần chừ, dứt khoát dùng sức quất Thiên Lang Tiên về phía sau, đồng thời quát lớn:
“Đừng tới đây.”
“Trương gia tiểu ca, là ta.”
Lý mặt rỗ đỡ lấy Thiên Lang Tiên, sau đó khẩn trương nói. Tôi tập trung nhìn lại, đúng thật là Lý mặt rỗ. Hắn có thể tiếp được Thiên Lang Tiên mà lông tóc không bị tổn thương, vậy tức là hắn không phải quỷ hồn.
“Tiểu tử ngươi không phải đang hôn mê sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Tôi thở ra một hơi, sau đó khó hiểu hỏi, đồng thời hai mắt cẩn thận đánh giá ngôi miếu.
“Ta cũng không rõ lắm mình tỉnh lúc nào, chỉ nghe Lưu cục trưởng kêu thảm thiết một tiếng, sau đó ta tỉnh lại, định ngồi dậy thì thấy Chu Phùng Xuân đang phá huỷ trận pháp, mang theo âm hồn Tào Tháo bỏ chạy…”
Nói đến đây Lý mặt rỗ dừng lại một chút, gãi đầu nói tiếp:
“Ta không biết ngươi định đi đâu, cũng không biết phải làm gì? Chỉ có thể đuổi theo.”
Nhìn bộ dáng đáng khinh này, tôi có chút cảm động vỗ vai hắn.
“Nói chính sự đi, ngươi đoán xem ta vừa nhìn thấy cái gì?”
Lý mặt rỗ đột nhiên ánh mắt sáng quắc hỏi tôi.