Phần 212
“Ông ấy nói xong thì phất tay với ta, ông ấy càng lúc càng xa rồi hoàn toàn biến mất. Khi ta tỉnh lại phát hiện ông ấy đã tắt thở, hai tay ôm chặt cái rương đó, ô ô ô.”
Bà lão nói xong rốt cuộc không khống chế được, gào khóc.
Qua những điều bà ta nói tôi cơ bản có thể kết luận trong rương có âm vật, hoặc là bản thân cái rương đã là âm vật, nếu không trước khi chết ông lão sẽ không bảo bà lão hương khói cung phụng cái rương. Nếu là âm vật, tôi có phần nắm chắc có thể giải quyết được nó! Nhưng từ khi Chu Thiên 18 tuổi thì âm vật này mới bắt đầu tác quái, vậy chủ nhân của âm vật lúc sinh thời khẳng định có liên quan đến con số 18 này. Khi bà lão khóc xong, tôi hỏi Chu Thiên hiện đang ở đâu, bà ta nói hắn ở nội thành Bộc Dương.
Bà ta còn nói sau khi ông lão chết, bà ta vẫn luôn thành kính hương khói thờ phụng cái rương, Chu Thiên quả nhiên đã trở lại bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học đã thuận lợi cưới vợ sinh con, mua nhà trong thành phố, sống những ngày vui vẻ.
“Vậy sao hắn không đón bà đến sống cùng?”
Tôi chú ý thấy khi bà lão nhắc tới đứa con thì vẻ mặt rất ảm đạm, liền hỏi thêm một câu. Bà nghe xong có chút xấu hổ nói từ khi biết cái rương này có điều cổ quái thì Chu Thiên đã không về nhà nữa. Hơn nữa hắn sợ vợ, căn bản không định đón bà lão về ở cùng, để bà lão tự sinh tự diệt.
“Nghịch tử! Thật quá đáng!”
Tôi cắn răng nói, quyết định sau khi xử lý xong âm vật sẽ giáo huấn Chu Thiên một trận! Tiếp đó tôi hỏi địa chỉ nhà Chu Thiên, rồi dặn bà lão đêm nay đừng dâng hương cho cái rương nữa, tôi muốn xem âm vật này rốt cuộc có thể làm gì Chu Thiên. Trước khi ra khỏi cửa bà lão căn dặn tôi nhất định phải bảo vệ Chu Thiên, nói hắn là đứa con duy nhất của bọn họ, nếu Chu Thiên xảy ra chuyện thì chính mình cũng không sống nổi. Con đi ngàn dặm mẹ vẫn lo lắng, mẹ đi ngàn dặm con lại không lo!
Tôi bị tình mẫu tử của bà lão làm cảm động, khi tìm đến nhà của Chu Thiên trong nhà không khỏi nhớ tới cha mẹ mình. Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng gặp cha mẹ. Tuy rằng ông nội đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi biết ông nội mãi mãi không thể cho tôi thứ tình yêu của cha mẹ. Chu Thiên rất may mắn nhưng hắn lại không biết quý trọng! Nghĩ đến đó tôi liền rơi lệ, đến khi tài xế taxi giục xuống xe tôi mới hồi phục tinh thần.
Tôi lau nước mắt, phát hiện nơi Chu Thiên ở là một khu biệt thự xa hoa, nhà cửa tráng lệ rất đối lập với cái nhà nghỉ xập xệ của bà lão. Lúc đến cửa khu biệt thự, bảo vệ nhất định không cho tôi vào, tôi đành phải nói mình là em họ của Chu Thiên, bảo người đó liên hệ với Chu Thiên. Một lát sau, một nam nhân trung niên gương mặt chữ điền cau mày đi ra cửa khu biệt thự, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Từ lúc nào ta lại có thêm một đứa em họ?”
“Chu Thiên, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Người này chính là Chu Thiên, tôi cũng không giả vờ nữa, đi thẳng vào vấn đề. Hắn nghe xong cảnh giác nhìn tôi:
“Ngươi là ai, tìm ta làm gì?”
“Là mẹ ngươi bảo ta tới, nhờ chuyển lời.”
Tôi nhìn mấy tên bảo vệ chung quanh đang nhìn tôi với ánh mắt như hổ rình mồi, dứt khoát đưa Chu Thiên đi ra xa. Chu Thiên không hiểu ra sao hỏi:
“Mẹ ta làm sao vậy?”
“Mẹ ngươi không việc gì, nhưng ngươi sắp có nguy hiểm.”
Tôi bực tức với hắn, tức giận nói cho hắn biết, từ giờ trở đi tôi sẽ phải bảo vệ hắn 24/24, hắn phải lo chỗ ăn ở cho tôi.
Không ngờ Chu Thiên nghe xong phì cười, móc trong túi ra 100 tệ vứt trên mặt đất, sau đó khinh thường nhìn tôi, nói:
“Ngươi muốn lừa tiền cứ việc nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng như vậy.”
Sau đó hắn dứt khoát xoay người đi về, không thèm liếc tôi một cái. Tôi nhìn mấy tờ tiền trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy Chu Thiên là tên khốn kiếp! Mẹ hắn cực khổ phục vụ khách hàng, thu nhập cũng không tốt, mỗi ngày còn chưa kiếm nổi 100 tệ, hắn lại ở đây chà đạp số tiền đó.
Trong khoảnh khắc đó tôi thật muốn bỏ đi để cái rương đồng giết chết tên hỗn đản này! Nhưng vừa nhớ tới bộ dáng đáng thương của bà lão, tôi lại mềm lòng, cuối cùng tôi chỉ đành vào một tiệm net đối diện khu biệt thự nghĩ cách. Gần nửa đêm tôi tắt máy, nghiêng người nhìn về phía khu biệt thự. Nếu âm vật đó đêm nay thật sự tới tìm Chu Thiên gây phiền toái thì hắn khẳng định sẽ tin lời tôi nói, hắn nhất định sẽ bảo bà lão tìm tôi.
Lúc này ngoài đường không có một ai, qua ánh đèn đường tôi thấy mấy tên bảo vệ cũng đang gà gật buồn ngủ, trong khu biệt thự tắt hết đèn, nhìn qua rất an tường. Cứ như vậy quan sát hơn nửa giờ, khi tôi cảm giác đêm nay sẽ không có chuyện gì thì ở xa xa mơ hồ truyền đến một tiếng thét chói tai của nữ nhân, ngay sau đó có một căn nhà sáng đèn!