Phần 214
Vừa nằm xuống không bao lâu đã có tiếng đập cửa thùng thùng, tôi mở cửa thấy là vợ Chu Thiên, cô ta vẻ mặt nôn nóng nói:
“Đại sư, mẹ chồng ta vừa gọi điện thoại nói thứ đó đang làm loạn bên kia, ngài mau giúp!”
“Không xong.”
Tôi đột nhiên vỗ đùi, sau đó mặc quần áo chạy xuống dưới lầu. Âm vật này bị tôi cho nếm trái đắng, rất có thể thẹn quá hóa giận mà xuống tay với bà lão, sao tôi lại quên mất điểm này?
Chạy ra khỏi khu biệt thự tôi liền gọi taxi, bỏ ra 500 tệ, bảo tài xế chạy tới nhà nghỉ của bà lão càng nhanh càng tốt. Vào nhà nghỉ tôi thấy bà lão đang nằm trên ghế sô pha không có việc gì, lúc này mới thở dài hỏi bà ta đã xảy ra chuyện gì? Ai ngờ bà lão không trả lời mà hỏi lại:
“Con trai ta thế nào, bên kia có an toàn không?”
Xem ý tứ này, có lẽ không muốn trả lời tôi, tôi đột nhiên sinh ra một tia dự cảm bất tường, cau mày hỏi:
“Đại nương, sau khi ta đi khỏi nhà nghỉ thật không xảy ra việc gì ư?”
“Ta chỉ là một bà già, có thể có việc gì.”
Bà lão thấy tôi vẻ mặt ngưng trọng, như nhận ra điều gì, khẩn trương nói:
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Không đúng.”
Tôi không giải thích, lập tức chạy đến căn nhà gỗ phía sau, lại phát hiện cái rương trên bàn bát tiên đã biến mất! Sau đó bà lão thấy như vậy cũng há to miệng, vẻ mặt không thể tưởng được ngã lăn ra trên mặt đất:
“Trước khi ngươi tới, ta đã kiểm tra một lần, sao giờ lại không thấy tăm hơi đâu?”
“Xem ra nó không ngồi yên được nữa…”
Tôi âm trầm nói.
Sau đó tôi lấy la bàn ra đặt lên bàn bát tiên, kim la bàn nhẹ nhàng xoay, khi chuyển tới phía Đông Nam thì kim la bàn kịch liệt run rẩy, điều này cho thấy nơi này có âm khí, cái rương rất có thể là chạy về phía Đông Nam. Tiếp đó tôi theo hướng kim la bàn chỉ mà chậm rãi đi về phía trước, thình lình phát hiện ở góc Đông Nam có một cái lỗ tầm 1 mét vuông. Cái rương khẳng định là từ cái lỗ này đi ra ngoài, bà lão thấy tôi cau mày, giải thích:
“Đây là cái lỗ để đốt than nhiều năm trước, chỗ mở ra là dùng để ném vụn than ra bên ngoài.”
“Đại nương, bà ở nhà đợi đi.”
Lúc này mà nói chuyện cái lỗ đó dùng làm gì là hoàn toàn vô nghĩa, tôi dặn dò một câu rồi mặc kệ dơ bẩn, mà chui đầu theo cái lỗ ra ngoài, sau đó bắt đầu dùng phép Thỉnh Linh Đại Bộ. Bình thường khi thỉnh linh thì không thể mở mắt, nhưng tôi phải nhìn la bàn để xác định vị trí âm vật rời đi nên chỉ có thể mở to mắt. Lần này mời đến quỷ hồn của một đứa trẻ nhỏ mặc yếm đỏ, đầu nó rất to, hai mắt lập lòe lam quang.
(Phép thuật Thỉnh Linh Đại Bộ đã dùng trong phần trước…
Tào Công Thần Tượng.)
Có lẽ là do la bàn trong tay tôi làm nó thấy bị uy hiếp nên nó vừa cõng tôi chạy vừa không ngừng run rẩy, tôi nói:
“Ngươi đừng sợ, la bàn này dùng để đối phó với ác linh, ngươi ngoan ngoãn đưa ta đến đó, sẽ không thiếu tiền thưởng cho ngươi.”
Nó hiển nhiên hiểu tôi nói gì, lập tức tăng tốc, cảnh vật trước mắt vụt về phía sau. Tôi nhìn la bàn cuối cùng xác định được cái rương đang tới nhà của Chu Thiên.
Sau khi dừng lại tôi nhỏ thêm vài giọt máu trên mặt đất, định khen thưởng cho quỷ hồn đứa trẻ, tiểu quỷ như nó rất dễ bị hồn phi phách tán, cho nên mới cõng tôi đi đường như vậy đổi lấy chút tinh huyết để duy trì hồn phách. Loại quỷ mà tự mình nuôi thân này mạnh hơn so với mấy con quỷ thích đi hại người nhiều! Sau đó tôi chạy tới nhà Chu Thiên, vừa vào nhà đã thấy vợ Chu Thiên đang ngồi ở cửa, hai tay đặt lên đầu gối, đầu ngẩng lên, ánh mắt dại ra nhìn nóc nhà, động tác thập phần quỷ dị.
Vừa định hỏi có chuyện gì thì trong phòng truyền đến tiếng ném đồ vật. Tôi run lên, xoay người vọt vào phòng, thình lình thấy một đạo hồng ảnh cuốn tới phòng của Chu Thiên. Tuy rằng chỉ thấy một cái bóng, tôi vẫn chú ý thấy cẳng chân nó trống rỗng, cho thấy âm linh này không có chân. Trong phòng những thứ có thể ném, có thể quăng quật đều đã rơi vỡ tan tành phủ kín mặt đất. Tôi không khỏi sửng sốt, nghĩ thầm âm linh này cũng thật kỳ lạ, cứ thích ném đồ vật, hơn nữa sức lực cũng lớn, có thể quăng quật tất cả đồ vật thành mảnh nhỏ.
Khi tôi còn đang ngây người, trong phòng lại truyền đến tiếng hét thảm, ngay sau đó là tiếng đồ vật đổ vỡ. Mấy thứ phòng thân tôi đều để cả ở nhà nghỉ, lúc trước giao thủ với âm linh rất vội nên cũng không lấy đồ, trước mắt chỉ có thể nhặt mấy mảnh xương rồng rồi vọt vào trong phòng. Đoàn sương đỏ đột nhiên lao tới phía tôi, tôi còn chưa kịp nhai xương rồng đã bị đánh tới, ngã văng trên mặt đất.
“Khụ…”
Yết hầu ngọt ngọt, tôi nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó ngực đau đớn kịch liệt, tựa như bị chao trong chảo dầu.
Mồ hôi như hạt đậu chảy ra, tôi như người nghiện ma túy lăn lộn trên mặt đất, thân thể run rẩy. Tôi biết chỉ cần nhai một miếng xương rồng là có thể giảm bớt đau đớn, nhưng hai tay đang run rẩy kịch liệt, căn bản không cầm được. Lúc này một bóng người từ trong phòng đi ra, tôi vừa thấy đã hoảng sợ người đó là vợ Chu Thiên! Cô ta cười cười nhìn tôi, tay cầm một lưỡi cưa sắt đã gãy, cười lạnh nói:
“Tìm chết.”
Đây là giọng của âm linh, xem ra vợ Chu Thiên đã bị âm linh nhập thể, tôi nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó bỗng nhiên ý thức được chuyện không đúng lắm, nếu cô ta bị âm linh bám vào người, vậy người ngồi ngoài cửa là ai? Tôi còn chưa nghĩ kỹ, mắt cá chân đã truyền đến đau đớn, tôi cúi đầu nhìn không khỏi toát mồ hôi lạnh. Cô ta đang ngồi trên đùi tôi dùng cưa sắt cưa hai chân tôi, mà cả người tôi lại không có chút sức lực nào! Đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, cửa phòng ầm một tiếng, ngay sau đó có một bóng dáng mơ hồ rất nhanh chụp lấy tay vợ Chu Thiên.
Khi cái bóng tới gần, hóa ra là quỷ hồn đứa trẻ vừa cõng tôi, nó không hề dừng lại, dùng toàn lực cắn lên ngón giữa vợ Chu Thiên. Ngón giữa là nơi nhiều tinh huyết nhất, đặc biệt là khi dùng sức thì dương khí sẽ được phóng thích. Bởi vậy rất nhiều người khi bị quỷ nhập thân sẽ dùng đũa kẹp ngón giữa để đuổi quỷ. Quỷ hồn đứa trẻ nhìn như là thình lình xuất chiêu không chủ đích, kỳ thật chính là muốn cứu tôi!
Âm linh quá chú tâm cưa chân tôi, bị quỷ hồn đứa bé ra chiêu đối phó không kịp, hét thảm một tiếng rồi rời khỏi vợ Chu Thiên, tiếp đó hóa thành một đạo hồng ảnh không có hai chân nhào tới quỷ hồn đứa trẻ. Chỉ thấy quỷ hồn đứa trẻ bị bắt lấy, kêu rên thảm thiết. Tôi cắn chặt răng dùng toàn lực hét lớn một tiếng, thân thể lập tức ngồi dậy, nhanh chóng nhặt một miếng xương rồng bỏ vào miệng. Vừa nuốt xuống thì nhiệt lượng nhanh chóng tản ra, đau đớn ở ngực cũng giảm bớt.
“Con mẹ ngươi.”
Trước mắt không có cách gì, tôi mắng to một tiếng, dùng sức cắn chót lưỡi, phun máu lên âm linh, trên người nó lập tức toát ra một làn khói. Có lẽ cảm thấy được sự uy hiếp của tôi, âm linh buông quỷ hồn đứa trẻ ra, sau đó nhìn tôi như hổ rình mồi. Từ trạng thái do dự này mà xem thì có thể thấy gia hỏa này cũng đang sợ hãi, mà tôi sau khi dùng tinh huyết ở đầu lưỡi phun ra thì quả thật không có chiêu thức gì để tấn công. Xương rồng có thể giữ an toàn cho tôi nhưng lại không thể giúp cho quỷ hồn đứa trẻ kia. Trong lúc nhất thời tôi và âm linh không dám vọng động, nhìn nhau chăm chú, thế cục nhất thời trở nên rất vi diệu.
Nhưng tôi biết cứ tiếp tục rất có thể sẽ bất lợi nếu âm linh ra tay trước, lập tức quyết định đánh cuộc một phen. Tôi quay đầu nhặt Thiên Lang Tiên trên mặt đất lên, giả bộ niệm chú ngữ, rồi vung roi quật lên người nó. Âm linh chần chờ 1 giây, không chờ roi đánh tới đã hóa thành một trận sương mù màu đỏ chạy trốn. Khi nó rời đi đồi tôi mới nhẹ nhàng thở ra, cả người tê liệt ngã xuống. Lúc này quỷ hồn đứa trẻ bay tới, có chút thẹn thùng cười cười.
Lúc này tôi không cảm thấy nó đáng sợ, ngược lại còn thấy nó rất thân thiết, liền thử dò hỏi:
“Có phải ngươi muốn đi theo ta không?”
Tôi hỏi như vậy là vì ông nội đã từng nói, có một số tiểu quỷ không nơi nương tựa rất muốn những người làm nghề này như chúng tôi này thu nhận, tránh cho bị hồn phi phách tán. Vận khí tốt theo đúng người có lẽ còn có thể hoàn dương. Nhất Sơ thu nhận tiểu đạo đồng chính là một ví dụ, hơn nữa nó cũng có cơ hội để hoàn dương. Chỉ tiếc là vì giúp tôi mà hồn phi phách tán.
Tuy rằng thu nhận tiểu quỷ là kết thiện duyên khác với giáo đồ tà giáo nuôi quỷ hại người, nhưng tôi không có thói quen mang theo một con tiểu quỷ bên người, chủ yếu là muốn tìm cho Nhất Sơ một tiểu quỷ thích hợp. Quả nhiên, quỷ hồn đứa trẻ nhanh chóng gật đầu, sau đó lại cúi đầu nghịch tay, có chút không dám nhìn tôi. Phỏng chừng là sợ bị tôi từ chối?
Tôi cười cười, tìm một tờ giấy trắng gấp thành Thiên Chỉ Hạc, sau đó nhỏ lên vài giọt máu tươi, bảo đứa trẻ tiến vào. Thấy tôi đồng ý thu nhận, quỷ hồn đứa trẻ quơ chân múa tay, quỳ trên mặt đất dập đầu lạy tôi 3 cái, sau đó hóa thành một làn khói nhẹ bay vào hạc giấy. Sau đó tôi nhét hạc giấy vào túi, vào phòng phát hiện Chu Thiên hơi thở thoi thóp nằm trên giường, bên cạnh hắn là cái rương đồng. Nhìn dáng vẻ vừa rồi của âm linh có lẽ đã bị tôi hù dọa chưa dám trở lại âm vật, nhưng điều này chính hợp ý tôi!