Phần 216
Chân ruồi bọ dù bé, tốt xấu gì cũng là thịt. Khối ngọc này tuy rằng không đáng tiền, nhưng tóm lại thì có vẫn còn hơn không, huống chi cái khăn tơ vàng tuyệt đối có thể bán được một số tiền lớn, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. May mà bà lão đã từng nghe tôi nhắc tới nghề âm vật thương nhân này, liền kiên nhẫn nói với Chu Thiên:
“Con à, đừng nghĩ tới mấy thứ này nữa, Trương đại sư đối với chúng ta có ân cứu mạng, mấy thứ này cho ngài ấy đi!”
“Được, về sau ta cũng không cần phải lo lắng sợ hãi nữa…”
Chu Thiên nghe xong buông tay, vô cùng sảng khoái nói. Tôi cười nói:
“Không vội, chờ giải quyết hoàn toàn rồi nói.”
Sau đó tôi thu dọn cái rương, bảo mọi người cùng trở lại nhà nghỉ của bà lão. Buổi chiều tôi ra chợ mua mấy cành đào, thêm cả mấy lưỡi hái sắc bén. Lúc này Chu Thiên vẫn luôn đi theo tôi, hắn khó hiểu hỏi:
“Trương đại sư, gỗ đào có thể trừ tà ta biết, nhưng lưỡi hái có ích gì?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Tôi cười, không giải thích thêm.
Sau khi trở về căn nhà gỗ, tôi dùng gỗ đào vây quanh bàn bát tiên, sau đó đem mấy cành đào còn thừa cắm trên mặt đất theo một quy tắc nhất định, hình thành một con đường từ chỗ cái bàn tới lỗ hổng đốt than.
“Ngươi muốn dẫn thứ đó tới đây?”
Chu Thiên nhìn ra chủ ý của tôi, lại có chút khó hiểu nói:
“Ngươi muốn dẫn nó tới cũng đừng phá hỏng cái bàn a, nếu không nó khẳng định sẽ lại chạy trốn, đến lúc đó không tìm thấy nó thì không xong.”
“Cái ta muốn chính là như vậy! Âm linh gửi thân trong âm vật đều không thể rời khỏi âm vật quá lâu, nếu không sẽ bị dương khí bên ngoài cắn nuốt. Nếu nó có thể ở bên ngoài nghỉ ngơi lâu như vậy, khẳng định là còn có cái gì đó có thể làm nơi ẩn thân cho nó.”
Tôi đã định liệu trước, trong lòng âm thầm tính toán. Nếu âm vật lần này là một khối ngọc thời Tiên Tần, vậy thứ mà âm linh trú tạm khẳng định cũng không phải là sắt vụn, làm tốt có thể có được thu hoạch ngoài ý muốn.
Ngoài ra còn có một khả năng: Năm đó có người muốn hại vợ chồng bà lão, cố ý để bọn họ đào được âm vật này. Mà hiện giờ âm linh bên trong không dám giao thủ với tôi, cho nên đã về với chủ nhân của nó. Đây là khả năng mà tôi không muốn nhìn thấy, nhưng sự tình đã tới nước này rồi cũng không phải do tôi làm chủ, chỉ có thể tiếp tục làm tới.
“Ta có thể giúp được gì không?”
Chu Thiên hỏi. Có thể thấy hắn rất muốn giúp tôi làm gì đó, nhưng tôi quả thực không biết dùng hắn vào việc gì, đành bảo hắn cùng mẹ và vợ hắn ở nhà nghỉ mà đợi.
Đối với tôi mà nói, bọn họ không làm tôi thêm phiền đã là giúp tôi rồi. Bóng đêm dần buông, nhiệt độ cũng hạ xuống. Tôi cầm lưỡi hái trốn vào một góc, cẩn thận quan sát cái hố đốt than. Đối mặt với âm linh này, tôi nắm chắc có thể tự bảo vệ mình, nhưng lại không nắm chắc lắm có thể chế phục được nó không. Cho nên chỉ có thể lấy lui làm tiến, trước tiên phá huỷ nơi ẩn thân của nó, bức cho nó không có đường lui rồi mới đàm phán với nó, lúc đó phần thắng sẽ lớn hơn một chút.
Chờ đợi là việc mệt mỏi nhất, càng gần 12 giờ lòng tôi càng khẩn trương, lấy la bàn ra đặt ở bên cạnh. Cứ như vậy thì dù tôi không chú ý đến các động tĩnh thì la bàn cũng sẽ phát hiện được động tĩnh dù là nhỏ nhất. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có tiếng rào rạt, tôi lập tức cảnh giác, nắm lấy lưỡi hái nhìn qua, nghĩ thầm cuối cùng đã tới! Nhưng thanh âm kia vang lên không bao lâu đã biến mất, bên ngoài lại yên tĩnh, la bàn cũng không có phản ứng gì.
“Đây là sao?”
Tôi cau mày nói thầm một câu, đứng lên chuẩn bị đi tới quan sát. Kết quả ở trước sân đột nhiên có tiếng Chu Thiên đau đớn kêu lên:
“Cứu mạng!”
Xem ra âm linh biết tôi đã bố trí ở hậu viện, cho nên trực tiếp tìm Chu Thiên, trong lòng tôi trầm xuống, buông lưỡi hái xuống chạy tới. Vừa rồi âm thanh từ lầu 1 truyền tới, nhưng khi tôi tới lầu 1 thì phát hiện bên trong trống rỗng, không có một ai. Tôi sửng sốt, xoay người chạy lên, lúc này ngoài hiên lại truyền đến tiếng bước chân xuống lầu.
Rất nhanh tôi đã thấy Chu Thiên đầy nôn nóng chạy xuống, nhìn thấy tôi thì hắn thở dài một cái, tiếp đó thở hổn hển hỏi:
“Đại sư, vừa rồi là ai cầu cứu? Sao nghe giống giọng ta như đúc.”
“Không xong, trúng kế!”
Tôi đã kịp phản ứng, vội vàng chạy về căn nhà cũ thì phát hiện rương đồng đã biến mất! Mà mấy cành đào vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí không có dấu vết bị động vào. Điều này cho thấy kẻ lấy đi âm vật không phải là âm linh, mà là người. Chỉ có người tới thì gỗ đào mới không có tác dụng, xem ra tôi nghĩ không sai, sau lưng âm vật thật sự có một người khác.
Ngoài ra tôi còn chú ý tới một vấn đề: Âm vật này dường như chỉ nhắm vào Chu Thiên, mà không chủ động động chạm vào người khác. Chẳng lẽ tiểu tử này đã làm chuyện gì thương thiên hại lý sao? Nghĩ vậy tôi nhìn Chu Thiên, hắn nôn nóng phất tay nói:
“Đại sư ngươi nhìn ta làm gì, hiện giờ phải làm sao?”
Hắn hỏi như vậy tôi lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng móc ra mấy lá linh phù đưa cho Chu Thiên, bảo hắn ở lại đây bảo vệ bà lão, sau đó tôi đuổi theo cái rương.
Phía sau ngôi nhà cũ là một ngõ nhỏ chất đầy tạp vật, hơn nữa lúc này đã là đêm khuya, tôi đuổi theo nhìn ra hai bên không phát hiện động tĩnh gì. Rơi vào đường cùng tôi đành phải thả Tiểu Lân ra, bảo nó dựa vào khí vị của cái rương mà phán đoán phương hướng. Cũng may hôm qua nó đã giao thủ với sương mù màu đỏ, rất nhanh đã đoán được hướng của cái rương.
“Đại ca ca ngồi xuống, ta cõng huynh đuổi theo!”
“Xem xét tình huống đã, ngươi trở về trước đi.”
Tôi nói xong thu Tiểu Lân vào Thiên Chỉ Hạc, sau đó đuổi theo hướng nó chỉ.
Tuy rằng nhờ Tiểu Lân cõng thì tôi có thể đuổi theo rất nhanh, nhưng người nọ có thể trộm đi âm vật ở dưới mí mắt của tôi, có thể thấy người này cũng có chút thực lực. Nếu người nọ thẹn quá hóa giận đối phó với Tiểu Lân, vậy Tiểu Lân khẳng định là lành ít dữ nhiều, cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, tôi không muốn để người nọ gặp Tiểu Lân. Cũng may gần đó là khu khai thác, ra khỏi ngõ nhỏ chính là một công trường rộng vô biên.
Phóng mắt nhìn lại thì nơi nơi đều là hàng rào sắt, trên đường không có bóng người. Điều này giúp tôi không ít, đuổi theo hơn nửa giờ, rốt cuộc đã phát hiện một bóng người chậm rãi đi về phía trước, nhìn dáng vẻ là một ông lão. Một ông lão hơn nửa đêm xuất hiện ở đây, bản thân điều này đã rất khả nghi, dù sao tốc độ của lão rất chậm, tôi dứt khoát vòng qua gần hàng rào sắt, không nhanh không chậm đi theo. Khi khoảng cách thu hẹp, tôi dần thấy rõ trong ngực lão đúng là cái rương đó!
Tôi theo bản năng lấy từ sau lưng ra Âm Dương Tán chuẩn bị xông tới, không ngờ lão ta như cảm nhận được điều gì, thân mình đột nhiên dừng lại, xoay đầu lén lút nhìn xung quanh. Bên cạnh vừa hay có một biển quảng cáo, nhân lúc ông lão còn chưa nhìn tới, tôi mau chóng trốn sau biển quảng cáo. Nhưng ông lão kia lại nhìn chằm chằm vào vị trí tôi đứng mà cười lạnh, da đầu tôi tê dại, nghĩ thầm chẳng lẽ đã bị phát hiện?
Lúc này sau lưng đột nhiên có tiếng kêu khóc quen thuộc, tôi theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy cỗ sương mù màu đỏ đang đánh úp tôi.
“Mẹ nó, lại là chiêu này!”
Tôi mắng to một tiếng, thân thể nhanh chóng lui sang bên cạnh tránh đòn công kích. Ngay sau đó chân đạp Thiên Cương Bộ Pháp, túm lấy Âm Dương Tán đánh tới. Ông lão khẳng định là đã phát hiện ra tôi, cho nên phái âm linh cuốn lấy tôi, để lão thoát thân.
Tôi biết mấu chốt vấn đề ở chỗ ông lão, muốn thoát khỏi đòn công kích của âm linh, cho nên dùng hết toàn lực dùng Âm Dương Tán đâm thủng làn sương đỏ. Tôi nắm lấy cơ hội, bất ngờ căng Âm Dương Tán ra, ngay sau đó nhanh chóng xoay tròn, một đoàn sương đỏ trong nháy mắt bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, tiêu tán trong không khí. Lúc này tôi mới cảm giác được có chút không đúng, hôm qua tôi dùng Thiên Lang Tiên đánh làn sương, âm linh lập tức sẽ bị đánh hiện nguyên hình, kêu thảm biến thành quỷ ảnh không có hai chân.
Nhưng hiện giờ dùng Âm Dương Tán đối phó nó, nó lại không hề phát ra tiếng kêu, phải biết rằng uy lực của Âm Dương Tán lớn hơn Thiên Lang Tiên rất nhiều! Tôi chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, lòng bàn chân đột nhiên đau nhức, ngay sau đó tôi té ngã. Cùng lúc đó tôi phát hiện âm linh đang bò trên mặt đất nhìn tôi cười lạnh, lúc này tôi mới nhận ra, vừa rồi làn sương đỏ là do nó cố ý làm ra thủ thuật che mắt tôi. Tôi còn chưa bò dậy, âm linh đã vèo một tiếng bay lên, hai tay cầm búa và đục hung tợn đập tới.
Nếu bị đánh trúng, đầu tôi khẳng định sẽ biến thành quả dưa hấu, tôi toát mồ hôi lạnh, cắn răng lăn 2 vòng tránh một đòn chí mạng, sau đó gập Âm Dương Tán lại ném tới ngực âm linh! Âm linh không đoán được tôi phản ứng nhanh như vậy, hơi chút chần chờ đã bị Âm Dương Tán đánh trúng, trước ngực nó toát ra ánh lửa lóa mắt, sau đó kêu thảm, hóa thành một đoàn sương đỏ bay về phía ông lão. Khi nó hoàn toàn rời đi, tôi mới gian nan nhặt Âm Dương Tán lên, đi tới thì đâu còn bóng dáng ông lão?
Huống chi hai chân tôi đã bị thương, có đuổi theo đi cũng không làm được gì. Đành phải chịu đựng đau đớn, chậm rãi đi về nhà nghỉ. Đi không bao lâu đã thấy Chu Thiên, tôi không khỏi cẩn thận dùng Âm Dương Tán chỉ vào hắn hỏi:
“Ngươi là ai!”
“Trương đại sư, ta là Chu Thiên a! Mẹ ta sợ ngươi một mình đuổi theo thứ đó gặp nguy hiểm, bảo ta tới giúp. May mà ngoài cửa có camera, nếu không ta thật sự không tìm được ngươi.”
Chu Thiên đang nói đột nhiên dừng lại, há to miệng nhìn tôi không ngừng run rẩy, hoảng loạn hỏi:
“Trương đại sư, ngươi làm sao vậy?”