Phần 219
Lòng tôi nhảy lên, biết là âm linh kia tới. Lập tức tôi đâm Âm Dương Tán ra phía sau, đồng thời xoay người. Không ngờ thứ đó đã rút kinh nghiệm, trước khi tôi đâm tới đã lui về phía sau, sau đó biến thành quỷ ảnh không có chân.
“Biện Hòa, thu tay lại đi!”
Thực ra tôi đối với vị danh nhân lịch sử này có vài phần khâm phục, huống chi tao ngộ của hắn quả thực rất đáng thương, hơn nữa hắn cũng không phải là hung linh, tôi thật không muốn đả thương hắn.
Ai ngờ hắn căn bản không hề cảm kích, phát ra tiếng cười hắc hắc, bỗng chốc há to miệng phun ra một làn sương đỏ. Tôi đại kinh thất sắc căng Âm Dương Tán ra nhanh chóng xoay tròn, bức lui đám sương đỏ. Nhưng như vậy thì chỉ có thể tự bảo vệ mình, căn bản không thể bứt ra mà giúp Nhất Sơ, chỉ cần tôi hơi chậm lại, Biện Hòa sẽ tới gần. Điểm chết người chính là tôi căn bản không thể đả thương được nó, qua một đêm tĩnh dưỡng, Biện Hòa tựa hồ đã lợi hại hơn rất nhiều!
Sức lực của tôi yếu dần, động tác cũng ngày càng chậm, cuối cùng đành phải tấn công, mạnh mẽ niệm Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết vung roi. Thiên Lang Tiên lập tức hiện ra một tầng huyết quang, tỏa ra hàn mang chói mắt, tôi cắn chặt răng dùng toàn bộ sức mạnh vung roi, Biện Hòa đã không kịp phản ứng, sắc mặt lộ ra một tia sợ hãi. Thấy một roi này sắp thành công, lòng tôi có chút tiếc hận, một roi này đủ để khiến hắn hồn phi phách tán!
Không ngờ khi trúng đòn, hắn không kêu thảm thiết như tôi tưởng tượng, thậm chí trên mặt cũng không có nét đau đớn.
“Sao có thể?”
Tôi há to miệng, không thể tưởng tượng được nhìn Biện Hòa, lại kinh ngạc phát hiện ra bên cạnh tôi không biết từ lúc nào đã có rất nhiều bóng hình Biện Hòa đang cười lạnh! Không ngờ hắn biết phép phân thân, thứ tôi vừa đánh trúng chỉ là một đạo phân thân, chưa làm hắn tổn thương một sợi lông nào. Nhưng tôi đã hết sức lực, hai chân nhũn ra, hơn nữa nội tâm bị đả kích, thân mình lảo đảo rồi ngã xuống đất. Lúc này Biện Hòa lộ ra nét dữ tợn tươi cười, lại há miệng phun ra một đám sương đỏ.
Sương đỏ từ bốn phương tám hướng đánh tới, nhưng tôi đã không có sức để vung Thiên Lang Tiên nữa. Lúc nghìn cân treo sợi tóc này Nhất Sơ đã vọt tới, thanh âm kỳ ảo niệm chú ngữ. Ngay sau đó trường kiếm ra khỏi vỏ, Bát Diện Hán Kiếm tỏa ra lam quang sắc bén.
“Nghiệp chướng lớn mật, nhìn thấy bản tiên còn không quỳ xuống!”
Giọng nói của kiếm tiên Lữ Động Tân phát ra từ miệng của Nhất Sơ, tôi nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại có chút khó chịu với Lữ Động Tân, lúc trước tôi thỉnh hắn thì hắn cứ thong dong không chịu ra, tới khi Nhất Sơ ra tay thì lại vừa gọi là đến, thực sự không công bằng.
Lại thấy Biện Hòa vừa nghe tiếng Lữ Động Tân thì ngây ngẩn cả người, làn sương đỏ đang bay tới cũng biến mất. Tiếp đó phân thân của Biện Hòa đều biến mất, chỉ còn lại một bóng hình đứng trước mặt tôi, nhìn tôi rồi lại nhìn Nhất Sơ, sát khí trong mắt tiêu tán, thay vào đó là vẻ mặt mê man. Lúc này, phía sau căn nhà gỗ đột nhiên có tiếng của một ông lão:
“Làm việc ngươi nên làm đi, người này căn bản không phải là thần tiên, hắn đang lừa gạt ngươi!”
Vừa dứt lời, ánh mắt của Biện Hòa lại hiện sắc đỏ máu, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhất Sơ, phát ra tiếng khóc thê lương, sau đó lại phân thân, hơn nữa lần này số lượng phân thân nhiều gấp đôi lúc trước, vây quanh tôi và Nhất Sơ. Tôi sửng sốt một chút sau đó đã nhận ra: Lữ Động Tân là người thời Đường, Biện Hòa sống vào thời Tiên Tần nên không biết tới!
“Không biết tự lượng sức!”
Nhất Sơ hừ lạnh một tiếng, thân mình như mũi tên nhảy lên, Bát Diện Hán Kiếm xoay tròn, tôi còn chưa thấy rõ có chuyện gì xảy ra, phân thân của Biện Hòa đã bị vô số kiếm hoa đánh nát.
Mỗi khi một đóa kiếm hoa hiện ra, trong tai tôi sẽ nghe thấy một tiếng hét thảm của Biện Hòa. Đến cuối cùng chỉ còn lại một Biện Hòa, hắn hoảng sợ nhìn Nhất Sơ, biến thành một đám sương mù màu đỏ bay về phía căn nhà gỗ.
“Muốn chạy?”
Nhất Sơ lăng không ném Bát Diện Hán Kiếm đi, chỉ thấy thân kiếm lóe lên u quang trực đâm thủng sương mù, sau đó âm linh của Biện Hòa nhanh chóng tiêu tán. Cùng lúc đó, trong căn nhà gỗ có tiếng khóc tê tâm liệt phế của Chu Thiên:
“Cha, cha…”
Sau khi giải quyết xong âm linh, Lữ Động Tân không nói gì, trực tiếp rời đi.
Nhất Sơ chậm rãi mở hai mắt, đi tới căn nhà gỗ, tôi cũng chật vật đi theo, vào trong phòng thấy Chu Thiên đang ôm ông lão thất thanh khóc rống. Trong miệng ông lão không ngừng phun ra máu tươi, tứ chi run rẩy, sắp không sống nổi. Chu Thiên trong miệng luôn mồm gọi ông lão là cha, tôi đột nhiên hiểu ra vì sao sau khi đi tới đây thì sắc mặt hắn không bình thường. Thì ra cha hắn căn bản là không hề chết, mà là trốn trong bóng tối tìm cơ hội để hại hắn!
Nhưng một người cha, vì sao lại dùng trăm phương ngàn kế hại con mình đây? Tất cả những chuyện này thật sự làm người ta không thể tưởng tượng được. Mà sau chuyện của bà lão, Chu Thiên đã biến thành một hiếu tử, tuy biết cha muốn hại mình, vẫn quỳ xuống cầu xin tôi và Nhất Sơ cứu ông lão. Tôi bị hiếu tâm của hắn làm cảm động, muốn tới cứu ông lão, lại phát hiện hồn phách của lão đã tiêu tán hơn phân nửa, căn bản không cứu được.
Tôi hỏi Nhất Sơ đây là sao? Không ngờ Nhất Sơ lạnh lùng nói:
“Ngươi cho rằng Biện Hòa chỉ cần một đêm là có thể luyện ra phân thân sao? Đó là vì ông lão này đã dùng linh hồn của mình để cho Biện Hòa luyện hóa, cho nên khi Biện Hòa hồn phi phách tán, ông ta cũng sẽ gặp phản phệ.”
Tôi nghe xong không biết nên nói gì, đành phải nâng Chu Thiên dậy. Nhất Sơ nghĩ nghĩ rồi ngồi xổm bên cạnh ông lão, nhàn nhạt hỏi:
“Trước khi chết, có thể nói rõ vì sao lại làm như vậy không?”
“Khụ…”
Ông lão phun ra một ngụm máu tươi, cố sức mà hỏi lại một câu:
“Tiểu tử, ngươi nghe qua điển cố Chu thị thủ linh chưa?”
“Cái gì, ngươi là người của Chu thị?”
Nhất Sơ sửng sốt, tiếp đó trong ánh mắt tràn ngập tôn kính, chậm rãi đọc một bài thơ cổ:
“Chu thị thủ linh Nam Sơn trắc, thiên tái phong vân tang điền một, xú thê vô hối chung thân niệm, niết bàn sơn thủy vị Biện Hòa.”
Ông lão lẳng lặng nghe Nhất Sơ đọc xong thì nhìn Chu Thiên mấp máy muốn nói cái gì, nhưng còn chưa kịp nói ra đã nhắm mắt lại.
“Cha!”
Chu Thiên ôm ông lão gào khóc. Tôi không chịu được loại tang thương này, kéo Nhất Sơ ra ngoài, hỏi hắn Chu thị là ai, bài thơ đó có ý nghĩa gì. Nhất Sơ nói, Chu thị kỳ thật chính là thê tử của Biện Hòa, vì vợ mình diện mạo xấu xí, Biện Hòa liền bỏ vợ, cưới một nữ nhân xinh đẹp khác. Nhưng trời còn có khi mưa gió thất thường, Biện Hòa hiến Hòa Thị Bích không những không được ban thưởng, ngược lại còn bị chặt hai chân, nữ nhân xinh đẹp kia liền vứt bỏ Biện Hòa.
Ngược lại Chu thị bị bỏ rơi vẫn luôn dốc lòng chăm sóc Biện Hòa, làm Biện Hòa cảm động lệ nóng doanh tròng, sau khi Biện Hòa chết, Chu thị canh giữ cạnh mộ sống nốt quãng đời còn lại. Cho nên Chu thị thủ linh là tượng trưng cho sự trung trinh! Nhất Sơ nói tới đây thì thở dài, nhìn Chu Thiên trong phòng nói:
“Hậu nhân Chu thị vì hoàn thành di nguyện tổ tiên nên đời đời kiếp kiếp canh mộ cho Biện Hòa. Lão ta có thể thao túng âm linh Biện Hòa, vậy thì chính là người giữ mộ. Mà vì sao lão lại muốn hại con mình thì ta nghĩ chỉ có mẹ của Chu Thiên là biết…”
Quả nhiên, khi chúng tôi trở về kể lại sự tình cho bà lão, bà ta lập tức thất thanh khóc rống, run rẩy không thôi nói:
“Ông à, sao lại ngu ngốc như vậy, ông bảo tôi biết sống thế nào đây.”
Thì ra Chu Thiên không phải là con ruột của ông lão, mà là trong khi ông lão tham gia quân ngũ, bà lão bị du côn trong thôn cưỡng hiếp mà sinh ra. Ông lão xuất ngũ trở về đã thấy Chu Thiên, biết đó không phải là con ruột của mình, nhưng lão vẫn rất yêu vợ mình nên không vạch trần. Lão vẫn luôn lén hỏi thăm tin tức, cuối cùng biết được tên du côn kia đã mắc bệnh mà chết.
Lửa giận không có chỗ phát tiết, ông lão đành phải trút giận lên đứa con hoang này, nhưng vì không muốn bà lão thương tâm, mới nghĩ cách tìm âm vật giết người. Lão đau khổ vạch kế hoạch hơn nửa đời người, cuối cùng lại vì tôi xuất hiện thất bại, đây có lẽ là ý trời. Nhưng nhìn ánh mắt cuối cùng của ông lão trước khi chết thì có lẽ là đã nhận đứa con trai này. Dùng cái chết để đổi lấy tấm lòng hiếu tâm của Chu Thiên, cũng coi như là chết có ý nghĩa!