Phần 220
Khó khăn lắm mới được rảnh rỗi, tôi lên kế hoạch đi du lịch thả lỏng tinh thần, tôi định lần này sẽ gọi Nhất Sơ đi cùng. Tiểu Nguyệt nói không bằng đi Nhật Bản đi? Trước mắt đang là mùa cao điểm đi Nhật Bản du lịch, nàng đã sớm muốn đi Kyoto, đáng tiếc trước giờ luôn không có thời gian, không bằng nhân lúc này đi một lần cho thỏa nguyện. Tôi cũng không có quá nhiều cảm tình với Nhật Bản, nhưng Tiểu Nguyệt đã muốn đi thì cũng đồng ý.
Tôi gọi điện thoại cho Lý mặt rỗ, hắn sảng khoái đáp ứng, hắn dự định đưa Như Tuyết tới Nhật Bản ăn sushi, Nhất Sơ cũng không có ý kiến gì, vì thế hành trình đi Kyoto cứ như vậy mà được tiến hành. Một tuần sau, chúng tôi đi máy bay đáp xuống sân bay Osaka, có một nam nhân giơ bảng viết tên tôi đang chờ. Đó là một phiên dịch viên tôi thuê trên trang web du lịch, tên là Tiểu Cao. Tiểu Cao hơn 20 tuổi, đeo kính cận, dáng vẻ hào hoa phong nhã, hắn là người Trung Quốc tới Nhật Bản du học, nhân lúc được nghỉ mà làm phiên dịch kiếm chút tiền đóng học phí.
Tôi đi tới, Tiểu Cao giữ chặt tay tôi nhiệt tình nói:
“Ta đã giúp các vị đặt vé xe đi Kyoto vào 9 giờ sáng mai, hôm nay ta sẽ đưa các vị đi dạo, các vị có muốn đến cửa hàng miễn thuế mua đồ không?”
Tiểu Cao đã giúp chúng tôi đổi tiền sang yên Nhật, ấn tượng của tôi với hắn khá tốt, cảm thấy tiểu tử này chẳng những biết ăn nói, còn rất rộng rãi, là một phiên dịch rất khá. Tiểu Nguyệt nói lát nữa mới đi mua đồ, trước tiên tìm khách sạn đã!
Vì thế Tiểu Cao gọi 2 xe taxi, đoàn người tiến về thành phố, trên đường hắn dùng điện thoại đặt khách sạn. Chúng tôi cũng không có nhiều hành lý lắm, chỉ có một ít quần áo, đến khách sạn đưa cho nhân viên phục vụ rồi ra ngoài ăn cơm. Tiểu Cao hỏi chúng tôi muốn ăn đồ Nhật hay đồ Hoa, ở Nhật Bản thì đồ ăn Trung Quốc rất được yêu thích, đặc biệt là món cay Tứ Xuyên, nhưng người Nhật Bản không ăn cay, đa số đều bị đổi thành vị ngọt. Chúng tôi đều nhất trí, đã tới nơi này chơi đương nhiên phải nếm thử hương vị địa phương!
Tiểu Cao đưa chúng tôi tới một nhà hàng sushi, khách hàng ngồi vây quanh một cái đài lớn hình tròn, trên đó có băng chuyền, hai đầu thông với bếp. Quanh bếp là cửa kính, có thể thấy rõ bên trong có đầu bếp đang dùng cá sống, tôm sống làm sushi, sushi được bày lên đĩa trên băng chuyền, ăn bao nhiêu thì lấy, sau đó dùng đĩa để tính tiền. Tiểu Nguyệt phát hiện một việc rất hay, đĩa ăn xong có thể tự bỏ vào cửa nhận đĩa, 5 đĩa được thưởng 1 lần gắp thú, nàng và Như Tuyết chơi cả nửa ngày, lấy được mấy tấm dán phim hoạt hình, bảo chúng tôi tới thử vận may.
Lý mặt rỗ nóng lòng muốn thử, lấy được một cái huy hiệu, lập tức đeo lên. Tôi chỉ lấy được một con thú bông, Nhất Sơ thì vô cảm mà lấy được một đống quả trứng chứa tượng hello kitty, pokemon… Cơ hồ mỗi lần đều không làm rơi, khiến chúng tôi nhìn mà lác mắt. Tuy rằng hương vị sushi cũng đều như nhau, nhưng bữa cơm này lại ăn rất vui vẻ, Lý mặt rỗ tán thưởng nói:
“Thật đúng là không cần phải nói, quỷ tử Nhật Bản phục vụ quả thực rất tốt, ta có cảm giác được làm thượng đế.”
“Chủ yếu là vì người Nhật Bản vô cùng thú vị, mỗi tiệm cơm thông thường đều sẽ làm một số trò vui để khách nước ngoài vừa ăn vừa chơi.”
Tiểu Cao giải thích. Tôi hỏi hắn:
“Ngươi tốt nghiệp rồi sẽ ở lại đây sao?”
“Ta học về kiến trúc cổ, sau này dự định sẽ về nước báo đáp tổ quốc.”
Tiểu Cao cười nhẹ.
“Vì sao lại chạy đến Nhật Bản tới học kiến trúc cổ?”
“Kỳ thật rất nhiều nhà cửa ở Kyoto đều có phong cách kiến trúc thời Đường của Trung Quốc, bảo tồn tương đối hoàn hảo, trong nước cơ hồ không có kiến trúc thời Đường, cho nên tới đây học tập là rất cần thiết! Kiến trúc sư nổi tiếng Lương Tư Thành năm đó cũng là học kiến trúc cổ ở Nhật Bản.”
Tiểu Cao giải thích. Tôi khen hắn có chí khí. Ăn xong, Tiểu Nguyệt và Như Tuyết muốn đi dạo phố mua đồ ở Osaka, tôi và Lý mặt rỗ đương nhiên phải đi theo, chỉ là để Nhất Sơ một mình thì có chút băn khoăn.
Hắn không hề nói chuyện, đeo kiếm sau lưng, giống như không trong cùng một thế giới với chúng tôi. Thi thoảng lại có nữ sinh Nhật Bản dừng lại, nhìn Nhất Sơ thét chói tai “Kawai!”, Còn có người lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh chung với hắn, nữ sinh ở đây so với ở Trung Quốc thì nhiệt tình hơn nhiều. Chúng tôi đi dạo một hồi, Tiểu Nguyệt và Như Tuyết vào một cửa hàng quần áo, chúng tôi ở bên ngoài tìm quán cà phê nghỉ ngơi, Tiểu Cao nói nếu buổi tối chúng tôi muốn đi nơi đó, hắn cũng có thể giới thiệu.
“Nơi nào?”
Tôi hỏi.
“Cửa hàng truyền thống của Nhật Bản, không khác lắm so với các hộp đêm trong nước, du khách nam tới Nhật du lịch thường đến đó. Nơi đó đều có quy tắc hội viên, cần phải có người quen giới thiệu mới vào được.”
Tiểu Cao vừa uống cà phê vừa nói. Tôi cười khổ một tiếng:
“Không thấy chúng ta đưa vợ con theo sao? Có phải muốn cho chúng ta lúc về phải quỳ trên ván giặt đồ không…”
“Không quan trọng, ta có thể giúp các ngươi lấy một cái cớ.”
Tiểu Cao cười tủm tỉm mà nói, tôi thầm nghĩ tiểu tử này quá ư là biết xu nịnh.
Tôi có chút mâu thuẫn, Lý mặt rỗ thì lại bày ra vẻ mặt đáng khinh hỏi Tiểu Cao nơi đó có gì vui? Cuối cùng chúng tôi thống nhất ý kiến, tìm một nơi không quá lộ liễu đi tham quan, coi như mở mang kiến thức, bởi vì tôi quả thực có chút tò mò. Tôi nói với Nhất Sơ:
“Khó khăn lắm mới tới được một chuyến, ngươi cũng cùng đi đi.”
“Ta là đạo sĩ, sao có thể tới nơi đó?”
Nhất Sơ lạnh lùng nhìn chúng tôi một cái. Tiểu Cao khuyên hắn, đi uống chút gì đó, tâm sự với người ta sẽ không phạm giới luật. Nhất Sơ do dự một chút, cuối cùng gật đầu.
Tối đó ăn cơm xong, chúng tôi lấy cớ đến cửa hàng manga anime, sau đó lên taxi đến cửa hàng truyền thống, không khí xa hoa truỵ lạc đó làm chúng tôi có chút không thích ứng được. Rất nhanh đã có một bà cô mặc kimono tới gần, khom người thật sâu cúi chào, sau đó chào hỏi Tiểu Cao, xem ra bọn họ quen nhau đã lâu. Tôi tìm một chỗ ngồi xuống, gọi đồ uống, không bao lâu đã có 4 cô gái mặc đồ gợi cảm tiến tới khom lưng, Tiểu Cao nhất nhất giới thiệu rồi bọn họ ngồi xuống, người thì lôi kéo người thì ôm ấp, kéo tay chúng tôi nhiệt tình trò chuyện.
Một người nhào vào ngực tôi làm tôi có chút bối rối, Nhất Sơ bên cạnh thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim tiến vào trạng thái thiền định. Lý mặt rỗ lại hòa nhập rất nhanh, lấy cuốn sổ tay du lịch học vài câu tiếng Nhật bập bõm nói chuyện với người ta, dù ngôn ngữ bất đồng mà vẫn có thể trò chuyện vui vẻ như vậy, tôi xem như bội phục. Mấy chén champagne chảy vào bụng, Lý mặt rỗ càng không biết xấu hổ, học một vị khách khác, lấy 1 vạn yên gấp lại gài vào ngực tiếp viên, cô ta hờn dỗi đánh nhẹ hắn. Tôi thấy Lý mặt rỗ cảnh xuân lai láng đầy mặt, nghĩ thầm nếu chụp ảnh rồi cho Như Tuyết xem thì một giây sau hắn sẽ phải quỳ trên vỏ sầu riêng.
Thấy Tiểu Cao cũng rất thân thiết với các muội tử, tôi cuối cùng đã hiểu, nơi này chi phí sinh hoạt rất cao, Tiểu Cao là một sinh viên nghèo ngày thường không có cơ hội tới đây, nên cực lực xúi giục du khách tới để hắn được nhân dịp chơi bời một phen. Tôi và Nhất Sơ ngồi cùng nhau, có vẻ rất xấu hổ, nước trái cây và đồ uống trước mặt cơ hồ không hề động tới, hai nữ tiếp viên thấy chúng tôi không nói lời nào thì đến ngồi cạnh Lý mặt rỗ và Tiểu Cao. Tôi thầm hối hận đã tốn tiền tới nơi này, liền nói với Nhất Sơ:
“Đi ra ngoài hít thở không khí đi!”
“Được!”
Hắn đáp lời.
Vừa đứng lên, hắn đột nhiên xoay đầu nhìn chằm chằm về một hướng. Đối diện là một đại thúc trung niên hói đầu béo tốt ngồi trên ghế sô pha, rất giống mấy tên tướng quân người Nhật trong phim truyền hình về đề tài kháng Nhật, đại thúc ôm nữ tiếp viên đang mời rượu, cười rất phóng đãng. Bên phải của đại thúc hói đầu có một thiếu niên áo trắng, nhìn qua chỉ 18…
19 tuổi, làn da trắng nõn, nhìn đáng yêu như con gái. Hắn ôm một hộp bắp rang bơ cứ ăn từng miếng từng miếng.
“Sao vậy?”
Tôi thấy ánh mắt Nhất Sơ có chút không đúng, liền tò mò hỏi.
“Có yêu khí.”
Nhất Sơ nói:
“Bạch y thiếu niên kia không phải là người!”