Phần 222
Tôi vừa nghe, lập tức giận sôi máu:
“Tiểu tử Nhật Bản này có phải bị bệnh hay không? Chúng ta gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, hắn chẳng những không cảm tạ, còn ăn vạ chúng ta phải không.”
Tiểu Cao hỏi tôi:
“Trương tiên sinh, ta nên trả lời hắn như thế nào?”
“Cứ nói như vậy!”
Tôi cả giận nói.
“Như vậy không tốt lắm đâu…”
Saito vẫn luôn trừng mắt chờ chúng tôi trả lời, tôi thầm nghĩ xã hội đen nào cũng giống nhau, hung thần ác sát, không phải cái gì tốt.
Tiểu Cao nói với hắn vài câu tiếng Nhật, thần sắc Saito mới dần dần hòa hoãn, không ngừng gật đầu, nghiến răng một cái.
“Ngươi nói với hắn cái gì?”
Tôi hỏi.
“Ta giúp ngươi đồng ý rồi.”
Tiểu Cao cười khổ nói.
“Cái gì?”
“Ai da, kế hoãn binh mà thôi, trước tiên thoát thân đã rồi nói sau.”
Tiểu Cao liên tục nhìn tôi đưa mắt ra hiệu. Trước mắt tựa hồ chỉ có biện pháp này, tôi cũng chỉ có thể cố sức gật đầu. Lúc này Nhất Sơ nhàn nhạt hỏi:
“Lý mặt rỗ đi bao lâu rồi?”
Tôi kêu một tiếng không xong, vội vàng chạy tới toilet, những người khác cũng đi theo.
Tôi đẩy cửa từng ô, liên tiếp mấy ô cửa đều không có ai, khi đẩy cánh cửa cuối cùng thì phát hiện Lý mặt rỗ ngồi bên trong, đang cúi đầu, hai tay gãi lên mặt.
“Ngươi ở đây làm gì vậy? Sao vậy, mặt bị mèo cào à?”
Tôi tò mò hỏi.
“Tiểu ca, sao mặt ta lại ngứa như vậy?”
Âm điệu của hắn bén nhọn, nghe quái quái, hắn ngẩng đầu lên, khi thấy mặt hắn, tôi không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Miệng Lý mặt rỗ trở nên vừa nhọn vừa dài, trên mặt mọc đầy lông tơ, con ngươi cũng biến thành màu xanh lục.
Khi hắn ngẩng đầu, một đôi tai hình tam giác màu đỏ lộ ra sau đầu.
“A, yêu quái, các ngươi là yêu quái…”
Lý mặt rỗ nhìn thấy tôi, đột nhiên kêu một tiếng, lao về phía tôi, tôi nhanh chóng lui lại. Khi hắn lao ra, đám người sau lưng tôi sợ đến ngây người, đám xã hội đen rút dao ra, tôi hô lớn:
“Đừng động thủ, đây là bạn của ta.”
Lý mặt rỗ đẩy tôi vào bồn tiểu, thét lên chói tai đẩy mọi người ra chạy đi. Chúng tôi nhanh chóng đuổi theo, mọi người thấy một đại thúc gương mặt hồ ly chạy ra, sợ tới mức liên tục thối lui, thét lên một trận, có mấy cô nương còn ngất xỉu tại chỗ.
“Yêu quái! Yêu quái!”
Lý mặt rỗ như con ruồi chạy loạn, quay người chạy về phía cửa sổ, trực tiếp nhảy từ lầu 4 xuống. Tôi giật thót, lúc này Lý mặt rỗ từ ngoài cửa sổ “bay lơ lửng”, thì ra bên ngoài có một cái đệm khí chữa cháy.
“Là huyễn thuật!”
Nhất Sơ nói:
“Mau cắn đầu lưỡi.”
Tôi làm theo, cắn lên đầu lưỡi, cảm giác đau đớn làm tôi run lên, lại thấy Lý mặt rỗ ngoài cửa sổ mặt mũi đã trở lại bình thường. Tôi, Nhất Sơ và Tiểu Cao đuổi theo tới cửa sổ, Lý mặt rỗ không biết nhìn chúng tôi thành cái gì, sợ tới mức cả người run lên, không quay đầu lại mà một đường chạy trốn.
Lúc này đám người Saito cũng chuẩn bị chạy tới, tôi linh cơ vừa động, bảo Tiểu Cao:
“Nói bọn họ đừng tới đây, ta không bảo vệ được bọn họ! Lại bảo hắn giúp ta để ý cái túi ở chỗ ngồi, bên trong có ví tiền và hộ chiếu của ta.”
Tiểu Cao và Saito nói chuyện một hồi, hỏi tôi:
“Trương tiên sinh, hộ chiếu của ngươi ở trong túi?”
“Lừa hắn thôi, ta làm gì có túi, hộ chiếu ở khách sạn, tiền và điện thoại đều ở trên người.”
Tôi nói. Tôi muốn nhân cơ hội này ra chiêu kim thiền thoát xác.
Thấy Lý mặt rỗ sắp chạy tới đường cái, tôi gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, hận không thể trực tiếp từ nhảy lan can qua, Nhất Sơ bỗng đưa tay ngăn lại, hắn chỉ lên đỉnh đầu, nói:
“Các ngươi nhìn nơi đó xem.”
Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy một con hồ ly màu lông trắng thuần ghé vào cửa sổ, híp mắt đánh giá chúng tôi, dường như đang cười.
“Nghiệp chướng, tìm chết!”
Nhất Sơ vừa dứt lời, trong ngực hắn có một cái đầu chui ra, đúng là Tiểu Lân mặc yếm đỏ. Thân thể Tiểu Lân như quả cầu bằng khí, phiêu lãng bay lên trời, hồ ly thấy thế lập tức nhảy qua một cái cửa sổ khác, hai bên dẫm lên cửa sổ nhảy tới nhảy lui mà truy đuổi, chúng tôi nhìn mà kinh tâm động phách.
Lúc này, Tiểu Lân đột nhiên bắt được đuôi hồ ly, hồ ly đau đớn kêu loạn, lông toàn thân xù lên. Nó quay đầu cắn vào cổ Tiểu Lân, Tiểu Lân cũng dùng hai tay ôm lấy thân thể của nó. Sau đó hai bên dây dưa qua lại, từ trên cửa sổ té xuống, rớt xuống nóc một chiếc xe hơi, làm nóc xe lõm xuống. Người qua đường kinh hô, hồ ly thả ra một làn khói, khói tựa sương mù tràn ngập bốn phía, phàm là người hít phải đều ho khan kịch liệt. Tôi liều mạng dùng tay quạt gió, vất vả lắm mới xua làn khói ra, lại thấy hồ ly đã biến mất, khẳng định là đã chạy thoát, Tiểu Lân cũng đã không thấy đâu.
“Thằng nhóc vừa rồi đã chết rồi sao?”
Tiểu Cao kinh ngạc hỏi.
“Đang ở trên tay ta.”
Nhất Sơ nói xong liền tung Thiên Chỉ Hạc trong lòng bàn tay. Tôi thấy Lý mặt rỗ đứng trên đường vẻ mặt mờ mịt, vì thế đi tới kéo hắn, hắn vừa nhìn thấy tôi thì như thấy người nhà, thiếu chút nữa đã khóc không ra tiếng.
“Ai da, các ngươi đều ở đây a, vừa rồi ta như nằm mơ vậy, thấy nơi nơi đều là yêu quái đáng sợ! Sợ tới mức chạy trối chết, chỉ chớp mắt đã chạy tới đường cái, ta còn tưởng rằng đã lạc mất các ngươi.”
Lý mặt rỗ nói.
“Ngươi trúng phải huyễn thuật của hồ ly tinh.”
Tôi giải thích.
“Cái gì? Các ngươi đã bắt được hồ ly tinh chưa?”
Lý mặt rỗ hỏi. Tôi lo lắng đám xã hội đen đuổi theo, liền lắc đầu:
“Chưa đâu, nhanh về khách sạn, trở về rồi nói!”
Tiểu Cao lo lắng nói:
“Trốn ở khách sạn không được, mấy người Trung Quốc chúng ta quá bắt mắt, đám người Saito chỉ một hồi là có thể tìm được chúng ta.”
“Chết tiệt! Gọi cho Tiểu Nguyệt và Như Tuyết, chuẩn bị chạy trốn!”
Tôi nói.
Lý mặt rỗ hỏi tôi đã trêu chọc ai, tôi trả lời là yakuza, hắn sợ tới mức thất thanh:
“Mẹ kiếp, Trương gia tiểu ca, ngươi quá trâu rồi! Chỉ chớp mắt đã chọc phải xã hội đen, ta từng xem trên phim, đám yakuza này rất tàn nhẫn, chặt tay người ta làm thành sushi còn bắt chính họ phải ăn, ngươi trêu ai không trêu, lại đi trêu chọc bọn họ?”
Tôi uy hiếp nói:
“Ngươi mà còn nói bừa, ta sẽ đem chuyện ngươi sờ mông mấy muội tử ở đây nói cho Như Tuyết.”
Lý mặt rỗ nhanh chóng câm miệng.
Tôi gọi cho hai người Tiểu Nguyệt, bảo bọn họ thu hành lý đến cửa khách sạn chờ chúng tôi, trước đó chúng tôi đã thống nhất, chuyện đi hộp đêm tuyệt đối không được nói ra, chỉ nói là đến quán rượu uống rượu sake, việc này nói thì dễ nhưng nghe thì không hề dễ. Lý mặt rỗ khẳng định sẽ không nói, Nhất Sơ là một tên đầu gỗ, Tiểu Cao dựa vào chúng tôi để kiếm tiền, tự nhiên cũng sẽ giữ kín như bưng. Tình bạn của nam nhân, lúc này mới được phát huy toàn diện.
Một lát sau, chúng tôi đã chạy về tới khách sạn, thấy Tiểu Nguyệt và Như Tuyết đang chờ bên ngoài, sau đó gọi 2 xe taxi rời đi, trên đường tôi kể lại chuyện xảy ra nói cho Tiểu Nguyệt, đương nhiên, hiện trường cũng đổi thành quán rượu. Tiểu Nguyệt thông minh lập tức nghe ra sơ hở, cười hỏi tôi:
“Quán rượu sao lại có nữ nhân tiếp rượu? Thành thật đi, các ngươi rốt cuộc đã đi đâu?”
Tôi đành phải nói thật là đi mấy cửa hàng truyền thống, cũng may Lý mặt rỗ và Như Tuyết ở trên một chiếc xe khác.
“Ta tuyệt đối không làm gì, không tin lát nữa nàng hỏi Nhất Sơ.”
Tôi nói.
“Muội tin tưởng huynh, nhưng lần sau phải đưa muội theo, muội cũng muốn kiến thức một chút truyền thống của Nhật Bản.”
Tiểu Nguyệt cười véo má tôi.
“Kỳ thật… Cũng không có gì vui.”
Tôi nhanh chóng lắc đầu. Tiểu Cao ở ghế trên quay lại, mặt mày hớn hở nói Nhật Bản còn có cả Ngưu Lang, chính là chỉ host…
Những người tiếp rượu chuyên phục vụ nữ giới. Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, còn ở đó mà nhiều chuyện, nếu không phải hắn nói đi tới cái gì mà cửa hàng truyền thống, sao lại bị yakuza bức cho phải chạy trốn suốt đêm? Mới đến Nhật Bản được một ngày đã gặp phải tình tiết trong phim điện ảnh. Chúng tôi tìm nhà nghỉ gần nhà ga qua đêm, sáng sớm hôm sau ngồi xe buýt đi về Kyoto.