Phần 226
Tôi không ngờ dễ dàng như vậy đã bắt được tiểu hồ ly tinh, xem ra đuôi là nhược điểm của nó, vì thế duỗi tay nhéo cái đuôi, mọi người chung quanh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chúng tôi, nhưng trước mắt cũng không cần để ý nhiều như vậy. Tôi hỏi:
“Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao muốn ám toán chúng ta?”
Tiểu cô nương nhìn chúng tôi một cách đáng thương, lỗ tai gục xuống, bộ dáng ủy khuất. Tôi cho rằng cô ta không hiểu tiếng Trung, lấy điện thoại gọi cho Tiểu Cao, bảo hắn xuống dưới phiên dịch. Kết quả, tiểu cô nương mở miệng:
“Là Hoàng tiên sinh bảo ta tới bảo vệ các ngươi.”
Tôi kinh hãi, tiểu cô nương này lại có thể nói được tiếng Trung phổ thông, hơn nữa còn rất chuẩn, nhưng dù sao cô ta cũng là yêu hồ, sống đã lâu, học thêm một số ngôn ngữ cũng không có gì kỳ quái.
“Hoàng tiên sinh nào? Sao ta chưa nghe nói qua.”
Tôi hỏi.
“Ngươi chưa nghe qua sao? Không tin ngươi hỏi người bạn mụn rỗ đầy mặt của ngươi xem.”
“Ngươi nói Lý mặt rỗ?”
Tôi nghĩ lại cảm thấy lời này có sơ hở:
“Nếu tới bảo vệ chúng ta, vậy sao ngươi lại dùng huyễn thuật với chúng ta?”
“Ta cũng không hề làm các ngươi bị thương a.”
Tiểu cô nương lắc đầu nói.
“Vậy mà cũng gọi là không làm bị thương, chúng ta thiếu chút nữa đã hỏng mất trong huyễn thuật của ngươi, ngươi thành thật đi, Hoàng tiên sinh rốt cuộc là ai?”
Tôi lạnh giọng hỏi.
“Hắn… Hắn bảo ta đưa các ngươi tới một nơi, đi rồi sẽ hiểu.”
Tôi không hiểu ra sao, quay đầu nhìn Nhất Sơ, Nhất Sơ cau mày, đột nhiên nói:
“Nó lừa ngươi!”
Tôi quay đầu thì thấy tiểu cô nương nhếch miệng cười, sau đó một đám khí tức tanh tưởi từ dưới thân nàng khuếch tán ra, làm tôi bị sặc, hai mắt không mở ra được, bịt miệng ho sặc sụa.
Cái đuôi to xù lông to như đuôi rắn, nhân cơ hội trốn khỏi bàn tay tôi, tôi không khỏi ảo não, cứ thế bị yêu hồ thuận miệng nói bừa lừa gạt. Nhất Sơ đuổi sát theo, đâm ra hai kiếm, tiểu cô nương thân pháp linh hoạt dẫm lên quầy bar bên cạnh nhảy lên giữa không trung, hai chân móc lên đèn thủy tinh ở đại sảnh, thân thể treo ngược, đung đưa rồi làm mặt quỷ với chúng tôi.
“Đồ ngốc, ngu ngốc, ha ha ha ha!”
Tôi oán hận ngứa răng, móc ra Thiên Lang Tiên vụt tới, tiểu cô nương dùng tay cầm lấy ngọn roi, muốn kéo tôi tới.
Yêu hồ này không biết trời cao đất dày, Thiên Lang Tiên có khắc phù chú hàng ma trừ tà, cô ta vừa nắm lấy liền kêu thảm thiết một tiếng, bàn tay xuất hiện một vết máu cháy đen. Tôi kéo Thiên Lang Tiên về, vụt ra roi thứ hai, tiểu cô nương dẫm lên đèn treo nhảy về phía cửa khách sạn, vèo một tiếng biến mất. Tôi đang muốn đuổi theo, Nhất Sơ ngăn lại:
“Yêu hồ này lai lịch không rõ, cẩn thận kẻo trúng kế, ngoại trừ huyễn thuật ra cô ta không có chiêu số gì khác, trước mắt án binh bất động là an toàn nhất.”
Tôi gật đầu, một phen lăn lộn này làm tôi thật mỏi mệt, đang định về nghỉ ngơi, Tiểu Nguyệt lại gọi điện thoại tới nói:
“Trương ca, huynh bắt được tiểu hồ ly tinh kia chưa?”
“Chưa.”
Tôi đột nhiên cảm thấy không đúng, Tiểu Nguyệt rõ ràng chưa nhìn thấy yêu tinh, sao lại biết đó là tiểu hồ ly, ở đây tất có gian trá. Tiểu Nguyệt gấp không thể chờ nói:
“Mau đuổi theo a, nó trộm mất hộ chiếu của chúng ta rồi.”
“Còn mất gì khác không?”
Tôi hỏi.
“Không có, 4 tấm hộ chiếu đã mất, tiền thì vẫn còn, huynh mau đuổi theo, mất hộ chiếu rất phiền toái!”
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Hồ ly tinh, ngươi còn muốn gạt ta, ngươi căn bản không phải là Tiểu Nguyệt!”
Trầm mặc tầm 10 giây, Tiểu Nguyệt nói:
“Trương ca, huynh có phải bị đập đầu vào đâu không?”
“Hồ ly thối, có phải ngươi trộm điện thoại của vợ ta không? Giả giọng nàng muốn gạt ta, cho rằng ta sẽ mắc mưu sao?”
Tôi hung hăng mắng. Đối phương quả nhiên đuối lý, lập tức cúp máy, tôi vì sự cơ trí của chính mình mà cảm thấy tự hào.
Không bao lâu sau, Tiểu Nguyệt từ thang máy đi ra, tức muốn hộc máu mắng:
“Muội sống hơn 20 năm, lần đầu tiên bị người khác hoài nghi mình không phải là người, hơn nữa người đó còn là huynh, muội quả thực rất thương tâm, huynh xem đây là cái gì?”
Nàng giơ điện thoại lên, trên đó là một tấm ảnh, trên tường trong phòng chúng tôi có một dòng chữ to tiếng Hán cổ viết bằng mực nước:
“Tiểu hồ tiên Vĩ Ngọc đến đây chơi một chuyến.”
Nàng lại lướt qua một bức ảnh khác, chụp vali bị cạy ra, ngoài hộ chiếu ra mọi thứ khác vẫn còn.
“Tin rồi chứ?”
Tiểu Nguyệt tức giận hỏi. Tôi kinh ngạc không nói nên lời, hận không thể tìm được một cái khe mà chui vào, đầu tiên là bị yêu hồ lừa gạt, sau đó lại nghi ngờ Tiểu Nguyệt, cảm giác thất bại thật là mất mặt. Tôi lén nhìn Nhất Sơ một cái, thấy hắn khóe miệng như cười mà không phải cười, liền hỏi hắn:
“Ngươi không cười ta đấy chứ?”
“Không có!”
Hắn lập tức sắc mặt lạnh lùng, ra vẻ chết không đối chứng.
“Còn thất thần làm gì, đuổi theo, mất hộ chiếu chúng ta sẽ không thể về nước, sau này sẽ chính là nhập cư trái phép!”
Tiểu Nguyệt sắp phát điên quát lớn.
Kỳ thật sự tình cũng không nghiêm trọng như vậy, hộ chiếu mất thì có thể đến đại sứ quán làm lại, nhưng phải cung cấp rất nhiều thông tin, thủ tục vô cùng rườm rà, khả năng phải ở lại Nhật Bản hơn 1 tháng. Nhất Sơ nói:
“Đi thôi, nhân lúc nó chưa đi xa!”
Tôi vô lực mà đáp ứng:
“Được!”
Chúng tôi ra khỏi khách sạn, Nhất Sơ một đường ngửi ngửi, tôi hỏi hắn sao có thể ngửi được yêu khí? Tôi chỉ có thể nhìn thấy quỷ hồn, còn yêu khí lại không cảm giác được chút nào, hắn nhàn nhạt nói:
“Chỉ là ngươi còn chưa hoàn toàn thức tỉnh.”
Không biết đã đi bao lâu, đột nhiên thấy tiểu cô nương đó ngồi trên một cái đèn đường, ôm cái đuôi to mà chải chuốt, dường như đang đợi chúng tôi. Tôi thử gọi tên cô ta:
“Vĩ Ngọc tiểu thư, chúng ta không oán không thù, trả hộ chiếu lại cho chúng ta đi.”
“Không được!”
“Ngươi rốt cuộc muốn gì, có thể thống khoái một lời không?” Tôi bất đắc dĩ nói.
“Ta muốn các ngươi ở lại chơi với ta!”
Nói rồi cô bé lấy trong túi ra một quyển hộ chiếu, xé làm hai, tôi thiếu chút nữa kêu lên. Thì ra vừa rồi cô bé chỉ xé lớp bọc bên ngoài hộ chiếu, cô bé cầm 4 cuốn hộ chiếu, xoè trong tay như bài poker, cười hì hì nói:
“Các ngươi đuổi theo ta đi, đuổi kịp thì ta trả cho các ngươi.”
Nói xong, cô bé dẫm nhẹ lên đèn đường, nhảy sang một ngọn đèn đường khác, Vĩ Ngọc hi hi ha ha mà cười nhảy tới nhảy lui, chúng tôi chỉ có thể đuổi theo, tôi cảm thấy vô cùng uất ức bực bội.
Ngày thường bị ác quỷ, cương thi đuổi giết thì cũng thôi, vất vả lắm mới tới Nhật Bản chơi một chuyến, lại bị một con tiểu yêu trêu đùa, tôi thề trong lòng, khi bắt được thì nhất định phải biến nó thành một tấm da cáo! Dần dần chúng tôi đã rời khỏi nội thành, Kyoto vốn dĩ không phải là một thành phố lớn. Đường đi đã biến thành một sườn núi, hai bên là cây cối rậm rạp, tôi bò lên đến mức thở hồng hộc, Vĩ Ngọc nhảy lên một cái cổng chào màu đỏ, hình dáng như chữ “Khai” (开), tôi nhớ cái đó hình như gọi là torii, thường đặt ở trước cửa của thần xã Nhật Bản.
Vĩ Ngọc nhảy tới nhảy lui trên một dãy các torii, cuối cùng biến mất trong đám cây bên cạnh, bất tri bất giác chúng tôi đã tới trước thần xã, trong bóng đêm có một kiến trúc cổ đại cao chót vót, có thể là do xây dựa vào núi nên từ góc độ của chúng tôi mà nhìn thì rất to lớn đồ sộ. Nếu tôi nhớ không lầm, đây là thần xã trứ danh Kyoto…
Thần xã Inari!
Đang lúc chúng tôi chuẩn bị đi vào, một cây gậy trúc đột nhiên chĩa vào yết hầu của tôi, trước mặt xuất hiện một cô gái, đại khái hơn 20 tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, chiều cao trung bình, quần áo trên người tương tự như Hán phục, áo dài màu trắng rộng thùng thình, một cái váy đỏ tươi, trang phục như vậy còn không phải là vu nữ Nhật Bản sao? Cây gậy trúc đó kỳ thật là một cây chổi, cô gái ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm chúng tôi, tựa hồ tràn ngập địch ý!