Phần 229
Sau khi về khách sạn, tôi nói lại chuyện nhận ủy thác cho Tiểu Nguyệt, nàng vui vẻ nói:
“Giúp thần xã bắt yêu quái, chơi quá vui! Như vậy so với ngắm cảnh đơn thuần hay hơn nhiều.”
Tôi hỏi nàng Lý mặt rỗ đâu, Tiểu Nguyệt nói vừa rồi Lý mặt rỗ và Như Tuyết bị nhốt ở cầu thang rất lâu, tinh thần có chút không chịu nổi, hai người họ đã về phòng nghỉ ngơi. Trước mắt không rõ địch tình, tôi cũng không biết chuẩn bị gì, liền để sáng mai lại đến thần xã điều tra một chút.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đang chuẩn bị xuất phát, Lý mặt rỗ lại sống chết không muốn đi, ôm chăn ăn vạ trên giường nói:
“Lần này dù cho nhiều tiền ta cũng không đi, ta không muốn gặp lại chuyện như vậy nữa!”
“Xem ngươi kìa!”
Tôi uy hiếp hắn sẽ nói chuyện hắn sờ mông mấy em gái ra Lý mặt rỗ mới không tình nguyện mà xuống giường. Như Tuyết cũng đang do dự, tôi đưa Phong Quỷ Đại mà Nhất Sơ dùng tối qua cho cô ta, nói thứ này có thể dùng phòng thân, cô ta tin là thật mới an tâm đeo bên người.
Ăn xong bữa sáng là 9 giờ hơn, chúng tôi liền tới thần xã Inari, vốn tưởng rằng đến sớm không ngờ ở đây đã có không ít du khách, rất nhiều người xếp thành hàng dài, quay vào pho tượng thần Inari cầu nguyện, viết tâm nguyện lên một miếng gỗ nhỏ. Tiểu Nguyệt nói muốn viết một tâm nguyện, tôi nói:
“Nhiều người như vậy, chúng ta làm chính sự trước, đến tối không có ai thì lại đến cầu nguyện.”
Chúng tôi xem xét khắp nơi, bị một nam nhân mặc trang phục vu sư gọi lại, ki lý cô lô nói một tràng tiếng Nhật.
Tiểu Cao và hắn nói chuyện với nhau, rồi nói với chúng tôi:
“Vị này chính là đại thần quan của thần xã: Urashima (Phổ Đảo) tiên sinh, hắn nói nơi này du khách không được vào tham quan.”
“Ngươi nói với hắn, chúng ta không phải là du khách, là khách do Chiba tiểu thư mời đến!”
Tôi nói. Tiểu Cao phiên dịch cho Urashima nghe, Urashima nửa tin nửa ngờ, lúc này Chiba xách theo một thùng nước đi tới, vội vàng buông thùng nước rồi nói rõ cho Urashima.
Thái độ của Urashima đại biến, nhiệt tình tỏ vẻ hoan nghênh chúng tôi, nhưng hắn còn có việc phải làm liền bảo Chiba đưa chúng tôi đi dạo. Tiểu Nguyệt kéo tay áo tôi, chỉ vào Chiba nói:
“Đây là vu nữ trong truyền thuyết a? Quả nhiên khí chất không giống người thường.”
“Cảm ơn!”
Chiba hơi mỉm cười.
“Ngươi biết tiếng Trung?”
Tiểu Nguyệt chấn động.
“Đã học qua chữ Hán.”
Chiba nói. Lý mặt rỗ cười hì hì khích lệ nói:
“Chiba tiểu thư, đại đại xinh đẹp.”
Như Tuyết hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Khi vào thần xã, tôi phát hiện ở trong góc có một cái đèn bằng đá bị hư hại, du khách có lẽ không nhìn ra điều gì, nhưng tôi và Nhất Sơ lại để ý tới, cái đèn này khác những cái khác, tôi chú ý tới một con Chu Tước điêu khắc bên trên, tôi xoa chút bụi từ đoạn bị vỡ ra ngửi thử, rõ ràng có một tia âm khí nhàn nhạt! Bên trong ngọn đèn đá này có thể đã dùng đất ở bãi tha ma để xây dựng bố cục phong thuỷ của toàn bộ thần xã.
Kiến trúc phong thuỷ cũng không phải là cứ dùng thứ có nhiều dương khí là tốt, có đôi khi cũng dùng một vài thứ có âm khí, âm dương phối hợp, làm cho phong thuỷ lưu động.
“Nếu ta đoán không sai, 4 góc của thần xã đều có đèn đá như vậy, trên đó có điêu khắc tứ thần thú của Trung Quốc: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.” Tôi nói.
Chiba rất bội phục gật đầu:
“Trương tiên sinh nhãn lực quả nhiên là cao, đèn đá như vậy quả thực là có, nhưng mấy ngày nay đã bị người khác hủy hoại một cách khó hiểu…”
“Tiểu thư, sao ngươi nói chuyện như mấy tên quỷ tử Nhật Bản trong TV vậy.”
Như Tuyết châm biếm, cô ta có chút địch ý với Chiba, có thể là do oán hận Lý mặt rỗ vẫn luôn nhìn lén Chiba.
“Quỷ tử Nhật Bản? Là yêu quái sao?”
Chiba vẻ mặt khó hiểu, từ nhỏ đã lớn lên ở thần xã, có lẽ là không xem TV bao giờ. Tôi đổi đề tài, bảo cô ta đưa chúng tôi tới xem mấy chỗ khác. Trên đường Tiểu Cao sửa lại ngữ pháp tiếng Hán cho Chiba, tuy rằng Chiba nói chuyện kỳ kỳ, nhưng cô ta thông minh, một khiếu thông trăm khiếu thông, rất nhanh đã có thể nói tiếng Hán như người Trung Quốc bình thường.
Phía sau thần xã là đồng ruộng, người trong thần xã trồng rau ở đây, xa xa có rất nhiều phần mộ mọc đầy cỏ xanh, tôi nói với Tiểu Nguyệt:
“Ta kiểm tra nàng, mộ đặt ở phía trước nhà tốt hay ở sau nhà tốt?”
“Phía sau, ở phía trước thì quá khó coi.” Tiểu Nguyệt nhíu mày nói.
“Sai rồi, mộ nên đặt ở phía trước! Phong thuỷ học nói “Ninh khiếu phòng tiền đồi thượng đồi, mạc khiếu phòng hậu quỷ lai thôi”, mồ đặt ở phía sau nhà là tối kỵ trong phong thuỷ.” Tôi giải thích.
(Ninh khiếu phòng tiền đồi thượng đồi, mạc khiếu phòng hậu quỷ lai thôi: Ở trước nhà thì của cải chất chồng, ở phía sau nhà thì quỷ tới đẩy).
Chiba nháy mắt nói:
“Trương tiên sinh, Nhật Bản chúng ta không chú ý đến phong thuỷ, nó dường như cũng không có ảnh hưởng gì, thứ cho ta mạo phạm, có thể thấy rằng thuyết phong thuỷ ngươi vừa nói quả thật là vô căn cứ.”
“Ngươi cho rằng không có ảnh hưởng sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng, sau đó nói với cô ta, đầu tiên là thần xã có nhiều dương khí, tà vật không dễ tiến vào, tiếp đó là người trong thần xã phần lớn là cả đời không kết hôn, không thấy ảnh hưởng, cuối cùng là phong thuỷ của thần xã là do cao nhân chỉ điểm, vô cùng nghiêm cẩn, hiện giờ 4 cái đèn đá vừa bị hủy thì lập tức bắt đầu có ma quỷ quấy phá, huống chi là về sau?
Chiba bừng tỉnh đại ngộ nói:
“Có biện pháp nào giải quyết không?”
“Những phần mộ đó chôn ai?”
Tôi hỏi.
“Các đời thần quan, vu nữ, bọn họ đều là người hầu trung thành của thần Inari, thiết tưởng đã sớm thành Phật.”
Chiba chỉ vào ngôi mộ phía trước nói:
“Chỉ là trên ngọn núi này còn có không ít samurai chết trận, như ngài nói thì phong thuỷ hẳn là không tốt lắm?”
Trong núi trồng rất nhiều trúc, tràn ngập một cỗ sương mù trắng xóa, quả thực có âm khí rất mạnh.
“Buổi tối ta sẽ thi pháp tu bổ phong thuỷ cách cục nơi này, hẳn là sẽ không có quỷ quấy phá nữa.”
Tôi nói.
“Cảm ơn.”
Chiba cảm kích gật đầu.
Nhất Sơ vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi:
“Người xây toà thần xã này là ai?”
– Chiba trả lời:
“Nghe nói là âm dương sư vĩ đại Abe Yasukiyo xây nên.”
“Cháu của Abe Seimei?”
Nhất Sơ nhíu mày.
“Đúng.”
Chiba gật đầu. Tôi mở điện thoại tra thử, ở thời Heian của Nhật Bản, âm dương sư là một nghề nghiệp vô cùng ghê gớm, mà Abe Seimei chính là âm dương sư được Thiên hoàng ngự dụng, phụ trách phong thuỷ hoàng cung và hiến tế.
Mà cháu của Abe Seimei là Abe Yasukiyo được thừa kế chức vị âm dương sư. Tôi thầm nghĩ, tòa thần xã này có lẽ nào có liên hệ nào đó với hồ yêu Tamamonomae bị phong ấn năm xưa? Lúc này trong thần xã có tiếng xôn xao, một vu nữ đi tới nói với Chiba mấy câu, tôi hỏi cô ta có chuyện gì, cô ta nói có 2 du khách bị té xỉu. Tới thì cũng tới rồi, chúng tôi liền đi qua xem, 2 du khách nằm im một chỗ, một nam một nữ, dường như là hai vợ chồng.
Urashima cũng ở đó, đang gọi xe cứu thương, tôi vừa thấy sắc mặt của đôi vợ chồng này thì cảm giác không đúng. Nhất Sơ đi qua lật mí mắt bọn họ, nói với tôi:
“Bị hút dương khí…”
“Các ngươi có thể cứu bọn họ không?”
Chiba hỏi. Tôi nói với cô ta, đôi vợ chồng này không nguy hiểm đến tính mạng, nằm tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn. Ban ngày sẽ không có quỷ, thứ hút đi dương khí của bọn họ chỉ có thể là yêu, rất có thể là 1 trong 2 con yêu hồ.
Tôi vừa thấy tất cả mọi người tập trung tại đây, bỗng nhiên nhăn mày lại:
“Không xong, chúng ta có thể đã trúng kế điệu hổ ly sơn rồi! Đối phương muốn tới chỗ pho tượng hồ ly.”
Urashima kinh hãi, lập tức chạy tới kho hàng kiểm tra, những người khác cũng theo sát. Khi chúng tôi lúc chạy tới, Urashima đã mở ngăn tủ ra, bên trong trống rỗng, hắn hô to gọi nhỏ, Nhất Sơ đột nhiên duỗi tay vào trong ngăn tủ, kéo ra cái rương.
Huyễn thuật này làm cho Chiba và Urashima khiếp sợ, Nhất Sơ nói:
“Là thuật che mắt.”
Urashima không yên tâm, muốn đích thân mở ra để xác nhận, khi pho tượng hồ ly bị lấy ra, Tiểu Cao đột nhiên đoạt lấy pho tượng trong tay hắn rồi cướp đường mà chạy!