Phần 231
“Ngươi biết phong ấn ở đâu sao?”
Tôi hỏi.
“Ta đâu biết, ta chỉ có thể cảm giác được yêu khí của Tamamonomae đại nhân ở trên núi.”
Otama buông tay nói. Tiểu Nguyệt tò mò cười nói:
“Tiểu hồ ly, Hán ngữ của ngươi sao tốt như vậy? Ngươi không phải là hồ ly Nhật Bản sao?”
“Tamamonomae đại nhân vốn là người Hán, cho nên chúng ta cũng biết nói tiếng Hán, hơn nữa, ta đã thoát ra được 10 năm!”
Otama dẩu miệng nói.
“Ta còn cho rằng ngươi vừa mới thoát ra thôi!”
Tôi kinh ngạc nói.
“Vốn dĩ chúng ta bị nhốt trong tượng Ngân hồ, thật vất vả mới phá được phong ấn, thì lại có người Trung Quốc tới xen vào, gia cố lại phong ấn, sau đó có một lần tượng Ngân hồ bị lấy ra để sửa lại, chúng ta liền nhân cơ hội mị hoặc một người thợ, khiến hắn hủy hoại phong ấn, từ đó chúng ta có thể tự do tự tại mà ra ngoài chơi!”
Otama vẻ mặt kiêu ngạo ngẩng cái đầu nhỏ lên.
“Người năm đó đã gia cố phong ấn trông như thế nào?”
Tôi hỏi.
“Nhìn rất giống ngươi…”
“Cái gì?”
Tôi chấn động.
“Ngươi rất phiền nha! Trông như thế nào ta đâu biết, lúc ấy ta bị nhốt bên trong mà.”
Otama nói. Đúng là làm tôi tưởng bở. Lần sau nếu gặp lại ông nội, tôi phải hỏi một chút về việc này mới được. Otama ngáp một cái, bản thân cô ta chính là một kiện âm vật, không duy trì được bao lâu. Muốn tồn tại lâu dài thì phải giống như Kibadama hấp thu âm khí. Cô ta biến thành một viên ngọc lưu li trong suốt, tôi liền cất vào túi.
Chiba cau mày hỏi:
“Trương tiên sinh, viên ngọc này…”
“Yên tâm đi, ta chỉ tạm thời bảo quản, sau khi sự tình xong xuôi sẽ trả cho các ngươi.”
Tôi nói. Khi chúng tôi rời khỏi căn nhà này, Urashima đi tới nói Tiểu Cao đã tỉnh, hắn chuẩn bị báo cảnh sát, tôi nói với hắn ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát, một khi nơi này bị phong tỏa, chúng tôi sẽ không thể tự do hành động, không khéo chúng tôi còn bị đưa đi lấy lời khai, Tiểu Cao sẽ trở thành kẻ tình nghi mà bị giam lại.
Tiểu Cao không có ở đây, Chiba liền trở thành người phiên dịch, Urashima cảm thấy có đạo lý liền đồng ý không báo cảnh sát, nhưng hy vọng chúng tôi có thể mau chóng tìm lại tượng Ngân hồ. Việc này có chút khó khăn, tôi cũng không dám nói chắc, chỉ nói sẽ cố hết sức! Muốn đi tìm khắp thành phố thì thật sự quá ngu ngốc, chúng tôi cũng không phải thám tử, tôi dứt khoát lấy bất biến ứng vạn biến, chờ Kibadama tới đây, chỉ cần bắt được hắn, tự nhiên cũng sẽ tìm được tượng Ngân hồ.
Tôi và Nhất Sơ chuẩn bị lên núi xem thử, Lý mặt rỗ vừa rồi bị Tiểu Cao đụng phải nên bị đau lưng, không muốn đi, Như Tuyết ở lại chăm sóc hắn, tôi bảo Tiểu Nguyệt cũng ở lại nhưng nàng nhất quyết muốn đi cùng tôi. Vì thế, tôi, Tiểu Nguyệt, Nhất Sơ vả cả Chiba cùng nhau lên núi. Đây là một ngọn núi nhỏ, đường núi cũng không dốc lắm, trong rừng trúc im ắng, sương mù dày đặc như một tầng chướng khí. Tiểu Nguyệt kéo tay tôi, tựa hồ có chút sợ hãi.
Nhất Sơ bốc một chút đất lên quan sát, trầm mặc trong chốc lát nói:
“Nơi này từng có rất nhiều người chết…”
“Đánh trận a! Những samurai đó mỗi ngày đều đánh nhau tranh giành lãnh thổ, những nơi như thế này đều trải qua nhiều lần giao chiến, cứ như là con người có thể sống rất lâu vậy.”
Âm thanh đến từ trong ngực tôi, là Otama đang nói. Nhất Sơ niệm chú ngữ, Tiểu Lân từ trong lòng hắn chui ra, nhẹ nhàng bay đi trước dẫn đường.
Không bao lâu sau chúng tôi thấy một pho tượng đá, đã tồn tại từ lâu, không thể phân biệt được hình dáng ban đầu như thế nào. Khi Tiểu Lân đi qua pho tượng, đột nhiên toàn thân run lên. Tôi lập tức hiểu ra, pho tượng đá này là một bộ phận của phong ấn, từ đó có thể thấy được phong ấn này rất lớn, cơ hồ bao trùm cả ngọn núi!
“Sức mạnh phong ấn quả thực đã yếu đi.”
Tôi nói. Tiểu Lân là linh thể, nếu sức mạnh của phong ấn còn đủ mạnh thì nó đã không thể đi qua. Nhất Sơ gật đầu.
Chiba hỏi:
“Trương tiên sinh, có thể sửa chữa lại không?”
“Chỉ sợ phải phá huỷ phong ấn ban đầu, tiến hành phong ấn lại một lần nữa, đương nhiên, trong khoảnh khắc giải trừ phong ấn là nguy hiểm nhất, làm không tốt Tamamonomae sẽ chạy thoát ra…”
Tôi nói. Nhất Sơ đột nhiên chỉ vào ngực tôi, tôi hiểu được, thì ra hắn vẫn có chút đề phòng với Otama, sợ rằng 2 con hồ ly này nội ứng ngoại hợp, nhân lúc chúng tôi giải trừ phong ấn mà động thủ.
Tình huống này không thể không suy xét, một khi thả hồ yêu Tamamonomae ra, hậu quả thật không dám tưởng tượng, chúng tôi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
“Trước tiên xuống núi chuẩn bị chút đồ vật, muộn một chút chúng ta lại đến sau.”
Tôi nói. Khi trở lại thần xã, tôi bảo Lý mặt rỗ đi mua vài thứ, biết Otama có thể nghe được chúng tôi nói gì, tôi tùy tiện nói mấy vật phẩm, rồi lại dùng điện thoại gõ mấy chữ, bảo Lý mặt rỗ tìm một túi vôi, một túi các mảnh ngọc vỡ, một túi bột chì, mấy con rắn đen, đinh sắt, mấy cái xẻng, máu gà trống.
Lý mặt rỗ cười khổ nói:
“Tiểu ca, thứ ngươi muốn chất lượng càng ngày càng cao, đây là Nhật Bản a, ta đi đâu mà tìm?”
Chiba nhìn lướt qua nói:
“Những thứ này ở Kyoto đều có thể tìm được, ta có thể đi cùng ngươi.”
Vừa nghe nói Chiba muốn đi cùng, Lý mặt rỗ rất vui vẻ, Như Tuyết lập tức đứng ra nói:
“Cảm ơn, không cần, chồng ta cái gì cũng làm được, đúng không?”
Lý mặt rỗ xấu hổ nói:
“Được, được, ta sẽ nghĩ cách.”
“Nhanh lên, tốt nhất trước khi trời tối phải có, lần này không giống trước đây.”
Tôi dặn dò một câu.
“Ta đi ngay bây giờ!”
Nói rồi, Lý mặt rỗ và Như Tuyết đi trước, bởi vì không biết tiếng Nhật nên đưa Tiểu Cao đi cùng. Tôi, Tiểu Nguyệt và Nhất Sơ cũng cáo từ đi ăn cơm. 2 giờ chiều Lý mặt rỗ, Như Tuyết và Tiểu Cao tới tìm chúng tôi, mọi thứ đã tìm được, Lý mặt rỗ nói:
“Tiểu ca, ngọc vỡ thật sự không có, ta liền mua ngọc rồi mài thành bột, ngươi không biết ở Nhật Bản này mua ngọc khó thế nào đâu, chi không ít tiền a.”
Tôi kiểm tra một chút, nói:
“Không sao, để ta trả cho ngươi.”
“Đúng rồi, ta còn chưa hỏi, lần này ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Dù sao cũng không thiếu phần của ngươi.”
Tôi trả lời cho có lệ, nếu biết không kiếm được bao nhiêu tiền, Lý mặt rỗ sẽ không muốn làm. Tôi bảo Tiểu Cao đưa Tiểu Nguyệt và Như Tuyết đi dạo, buổi chiều phải làm cu li làm việc chân tay, không có hay cả. Khi chúng tôi vào thần xã tìm Chiba, Như Tuyết không có ở đây nên Lý mặt rỗ thoải mái hơn hẳn, cợt nhả trêu đùa Chiba, ngược lại Chiba chỉ là trả lời vài câu theo phép lịch sự.
Tôi túm Lý mặt rỗ lại nói:
“Ngươi chú ý một chút hình tượng được không? Người ta là vu nữ tu hành, ngươi lại hỏi người ta có bạn trai không, đây không phải là muốn chết sao?”
“Cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại giống như ni cô thế, thật đáng tiếc.”
Lý mặt rỗ lắc đầu thở dài.
“Ta thật khinh bỉ ngươi!”
Tôi dở khóc dở cười nói. Chúng tôi lên núi, Nhất Sơ một mình đi giải trừ phong ấn cũ, tôi và Lý mặt rỗ thì bày trận phong ấn mới, hai bên đồng thời tiến hành, như vậy sẽ tương đối an toàn.
Nếu chỉ là một oan hồn, chỉ cần một tiểu trận là có thể thu phục, nhưng muốn phong ấn một con hồ yêu tu hành ngàn năm, nhất định phải có quy mô rất lớn. Tôi dùng vôi vẽ thành hình ngôi sao 6 cánh, rồi đào rãnh cùng với Lý mặt rỗ, toàn bộ mất gần 2 tiếng, rất nhanh trong núi trời đã tối, sau đó chúng tôi rải ngọc vỡ trong rãnh, rắc bột chì lên trên, tiếp đó là tưới máu gà trống.
Ngọc vốn là thứ có nhiều dương khí, nhưng là thuộc tính tương đối ôn hòa, ông nội tôi từng nói, phong ấn tà vật nếu chỉ dùng thứ có dương khí tràn đầy thì tà vật sẽ phản kháng kịch liệt, rất nhanh sẽ phá huỷ phong ấn. Cách mà Abe Seimei phong ấn rất ôn hòa, cho nên mới có thể duy trì được ngàn năm, xem ra có một số đạo lý thực sự luôn đúng.
Chuẩn bị xong phía bên ngoài, chúng tôi đi vào trung tâm phong ấn, ở đó có một cây cây tùng rất lớn, chung quanh cơ hồ đều là đất trống, Nhất Sơ đứng dưới tàng cây, nói rằng đã chờ chúng tôi rất lâu.
“Nơi này là mắt trận, ta vẫn chưa mở ra!”
Hắn nói.
“Tiến hành một bước cuối cùng đi.”
Tôi nói rồi đột nhiên cảm giác mệt mỏi không chịu được, trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống.