Phần 232
Tôi bị Lý mặt rỗ nhéo mấy lần lên người mới từ từ tỉnh lại, lúc này trời đã tối, chỉ thấy Otama ở bên cạnh ủy khuất nói:
“Không phải là lỗi của ta sao? Hắn muốn mang ta theo người.”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Tôi ôm đầu, choáng váng như thân thể trống rỗng.
“Cô ta hút dương khí của ngươi.”
Nhất Sơ nói.
“Cái gì?”
Tôi đại kinh thất sắc:
“Ngươi là con hồ ly thối chỉ lấy oán trả ơn!”
Otama khó chịu nói:
“Cái gì mà lấy oán trả ơn, ngươi với ta có ơn gì, ta với ngươi lại có oán gì? Các ngươi phải ăn cơm, ta phải hút dương khí, rất bình thường! Ta mới hút một chút dương khí ngươi đã ngất xỉu rồi, sức khỏe không tốt còn trách ai?”
Tiểu hồ ly này nhanh mồm dẻo miệng, tôi không nói được cô ta, tức giận đến nỗi ngứa răng, Nhất Sơ nói:
“Thứ này quá nguy hiểm, mà vẫn chưa được thuần phục, tạm thời ngươi đừng mang theo người.”
“Cái gì mà thứ này, nói một cô bé như vậy thật bất lịch sự.”
Otama hai tay chống nạnh, tức giận từ trong túi của tôi nhảy ra. Tôi bò dậy thở dài:
“Tiếp tục chuẩn bị phong ấn cho tốt đi!”
Bên trong cây tùng nhất định ẩn giấu thứ gì đó tới ngăn chặn mắt trận, nhưng chúng tôi cũng không thể chui vào cái hốc cây đó, lúc này tôi nghĩ tới Otama, nói với cô ta:
“Otama tiểu thư, phiền ngươi một chút.”
Cô ta đắc ý dào dạt mà nói:
“Ta có chỗ tốt gì?”
“Ta sẽ mua đồ ăn ngon cho ngươi.”
Tôi tận lực dụ dỗ cô ta.
“Xì, ta không thèm! Ta muốn quần áo mới!”
“Được được!”
Tôi vừa dứt lời Otama liền hóa thành hồ ly chui vào hốc cây, không bao lâu đã chạy ra, biến lại hình người, vừa phủi lá rụng trên người vừa nói:
“Bên trong là một thanh katana rỉ sét, còn có một bộ áo giáp samurai.”
Tôi đoán đó là thứ đã từng giết rất nhiều người, sát khí rất nặng mới có thể trấn trụ phong ấn. Chúng tôi không có thứ gì có phân lượng tương đương để thay thế, vì thế tôi và Nhất Sơ thương lượng cứ giữ lại thứ áp trận này, Nhất Sơ đồng ý.
Chúng tôi đang chuẩn bị kích hoạt phong ấn mới thì dưới chân núi có tiếng còi cảnh sát vang vọng bầu trời đêm, Chiba chạy tới nhìn thoáng qua, nói:
“Không xong, có rất nhiều cảnh sát tới thần xã.”
Tôi kinh ngạc, nói:
“Không phải đã bảo Urashima đừng báo cảnh sát sao?”
Sự tình có chút phiền toái, tôi định kích hoạt đại trận trước, vì thế liền đeo găng tay bắt mấy con rắn đen ra, đóng đinh vào cây tùng, để máu của chúng thấm vào đất rồi niệm chú.
Vừa niệm xong, một đám người cầm đèn pin xông lên núi, Urashima dẫn một đám cảnh sát chỉ trỏ vào chúng tôi, giọng nói mười phần không có ý tốt. Otama bị một màn này làm sợ hãi, lập tức biến thành viên ngọc bay vào túi tôi. Mấy cảnh sát đó rút súng, lớn tiếng quát, Chiba liều mạng giải thích, bị Urashima hung hăng túm qua một bên.
“Bọn họ nói gì?”
Tôi hỏi.
“Bọn họ nói các ngươi là đồng lõa của kẻ trộm bức tượng Ngân hồ, bảo các ngươi không được nhúc nhích…”
Chiba còn chưa dứt lời đã bị Urashima khiển trách, đại khái là bảo cô ta câm miệng.
Đầu tôi ong lên, Urashima đang quy trách nhiệm cho chúng tôi, hoặc là nói, ngay từ ban đầu hắn đã có mục đích riêng! Chúng tôi chẳng qua chỉ là du khách Trung Quốc, hơn nữa ngôn ngữ khác biệt, căn bản không thể hiểu họ nói gì, chỉ có thể mặc cho cảnh sát còng tay, lòng tôi chợt lạnh, rất có thể sẽ phải ngồi tù! Lý mặt rỗ vẻ mặt đưa đám thanh minh, nói liên thanh, chỉ mong rằng đối phương có thể hiểu lời hắn nói.
Lại thấy Nhất Sơ, Bát Diện Hán Kiếm của hắn cũng trở thành hung khí bị tịch thu, hắn vẻ mặt lạnh nhạt, đối mặt với một đám người thường, hơn nữa lại là cảnh sát, cho dù là hắn cũng không thể chạy thoát.
“Trương tiên sinh, ta sẽ nghĩ cách cứu các ngươi.”
Chiba lớn tiếng kêu lên. Tôi lặng lẽ hỏi:
“Otama, ngươi có thể giúp chúng ta không?”
“Có thể a!”
Otama lộ ra cái đầu hồ ly nói:
“Nhưng có hậu quả gì thì tự ngươi gánh vác.”
“Thôi bỏ đi!”
Tôi nói, cô ta không vui mà hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Dù sao cô ta cũng là yêu quái, thủ đoạn cực đoan, vạn nhất lại chọc phải phiền toái gì thì cho dù nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan khuất. Chúng tôi bị cảnh sát áp giải xuống núi, ở đó có mấy chiếc xe cảnh sát, tôi thầm nghĩ thật sự xong rồi. Đột nhiên bên tai có tiếng súng, không ít người sợ tới mức cong lưng cúi người, có một cảnh sát trẻ tuổi hai tay cầm súng, run run rẩy rẩy mà chỉ vào một hướng, cảnh sát trưởng chạy tới mắng hắn một trận, cảnh sát trẻ tuổi liền giải thích.
Một màn này ở trong mắt tôi cứ như xem phim mà không có phụ đề vậy, nhưng rất nhanh tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra, một samurai không đầu mặc áo giáp rách nát từ phía sau cảnh sát trưởng chậm rãi đi tới, có mấy người trông thấy hô lớn. Cảnh sát trưởng quay đầu nhìn lại, hai mắt trừng trừng, samurai kia giơ cao thanh kiếm chém xuống về phía hắn, cảnh sát trưởng sợ tới mức ngã bệt dưới đất. Bang bang vài tiếng súng vang lên, đạn xuyên qua thân thể của oan hồn samurai tựa như bắn trúng hình ảnh trong nước, chỉ thấy samurai run rẩy vài cái.
Tôi nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong thần xã nổi lên một tầng sương mù dày đặc, trong sương mù xuất hiện một số bóng người lờ mờ, có một vài là oan hồn thời cổ, có cả một số là oan hồn thời hiện đại, làm đám thần quan, vu nữ, cảnh sát sợ hãi la to. Tình cảnh lúc ấy hỗn loạn, tôi mới phát hiện ra thì ra người Nhật Bản lại sợ quỷ như vậy, có thể là do bọn họ khá là tin vào ma quỷ? Cảnh sát nổ súng lung tung, thần quan, vu nữ thì chạy trốn vào trong phòng.
Tôi đang nhìn đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy một tiếng răng rắc, còng tay của tôi mở ra, cúi đầu thì thấy trong tay Otama cầm chìa khóa, nhìn tôi chớp mắt:
“Định cảm tạ ta như thế nào?”
“Chìa khóa ở đâu ra vậy?”
Tôi hỏi.
“Lấy lá cây biến thành… Vô nghĩa, đương nhiên là nhân lúc hỗn loạn trộm lấy!”
Cô ta lại tháo còng tay cho Nhất Sơ và Lý mặt rỗ, ba người chúng tôi được tự do liền chạy vào một chỗ an toàn, hiện trường đạn bay vèo vèo, chúng tôi không muốn bị thương.
Có người từ phía sau tiến tới chạm vào người tôi, là Chiba, cô ta nói:
“Trương tiên sinh, không thấy Urashima tiên sinh đâu!”
“Nhất định là hắn lên núi, hắn muốn hủy diệt phong ấn của chúng ta!”
Tôi đã hiểu rõ, Urashima là đồng lõa của Kibadama, buổi sáng nếu không phải hắn khăng khăng muốn mở hộp ra, Kibadama cũng không thể đắc thủ, lúc ấy chúng tôi cũng không hoài nghi hắn. Chúng tôi lập tức chạy lên núi, bắt được Urashima cũng có thể tự chứng minh mình trong sạch.
Vừa tới sơn đạo đã thấy vô số oan hồn chạy lên núi, số lượng nhiều đến kinh người, không khỏi làm tôi nghĩ tới một từ – Bách quỷ dạ hành.
“Má ơi!”
Lý mặt rỗ sợ hãi trốn sau một thân cây:
“Ta không đi, ta không đi, dù sao ta cũng không giúp được gì, ta ở đây chờ các ngươi.”
Tôi đang muốn mắng hắn thì sau lưng Lý mặt rỗ xuất hiện một nữ quỷ có mái tóc rẽ ngôi như Sadako trong phim The Ring vậy, tôi cười nói:
“Nhìn xem sau lưng ngươi là cái gì.”
Lý mặt rỗ quay đầu nhìn lại, hét lên một tiếng rồi quơ chân múa tay mà trốn đến sau lưng tôi.
Lúc này, vô số oan hồn bị hơi thở của người sống hấp dẫn, đang tụ lại chỗ chúng tôi, chúng vươn tay muốn bắt lấy chúng tôi, Chiba hai tay kết ấn, quát:
“Tà linh lui tán!”
Có lẽ là do di truyền, cô ta vẫn có một chút pháp lực, xua tan đi một phần các oan hồn yếu hơn. Tôi lấy ra Thiên Lang Tiên, niệm khẩu quyết, vũ động tiên pháp như rắn vung lên, nơi nào oan hồn chạm phải sẽ hóa thành sương khói, Chiba nhìn mà kinh ngạc cực độ.
Mấy oan hồn này cấp bậc không cao, không cần Nhất Sơ phải ra tay tất cả đã bị dẹp yên, tôi tạo ra một con đường giữa đám oan hồn, bảo bọn họ mau đi qua, tôi không kịp đề phòng một oan hồn samurai từ phía sau giết tới. Tôi quay đầu lại nhìn, kiếm phong rét căm căm đã chém sát đầu tôi, lòng tôi chợt lạnh.
“Quỳ xuống!”
Nhất Sơ tay nắm thủ quyết, quát lên một tiếng.
Chỉ thấy samurai kia như bị Thái Sơn áp đỉnh, quỳ gối trước mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi mà dùng kiếm chống xuống mặt đất, tôi thấy bụng hắn chảy máu đầm đìa, ruột cũng lộ ra bên ngoài, có thể là do y mổ bụng tự sát, quỷ tự sát đều có oán khí rất mạnh. Nhất Sơ rút kiếm, nhẹ nhàng vung lên, đầu của oan hồn samurai bị chém rớt, lập tức hôi phi yên diệt.