Phần 24
Đại thúc lúc này đang trở lại tìm chúng tôi, nhìn thấy chúng tôi hắn lập tức thúc giục mau đi nhanh lên, trong đêm trên núi thường có dã thú rắn độc, đi chậm có thể sẽ bị bọn chúng tấn công. Tôi gật đầu rồi tăng tốc đi theo đại thúc. Đại thúc một đường đưa bọn tôi trở lại nhà hắn, vào trong linh đường ngồi xuống. Điều này lần nữa cho thấy sự không bình thường, nếu là người bình thường, chuyện đầu tiên sau khi trở về hẳn là phải kiểm tra quan tài xem có biến hóa gì không.
Nhưng lúc này đại thúc lại có vẻ không chú ý đến quan tài. Tôi bất động thanh sắc ngồi cạnh hắn, nói hãy nghỉ ngơi trước đi! Ngày mai lại lên núi nhìn xem, ban đêm nhìn không rõ. Hắn gật đầu, ngồi trên ghế, rất nhanh đã phát ra tiếng ngáy. Tôi cũng giả bộ đi ngủ, nằm xuống ngay cạnh hắn.
Lý mặt rỗ không ngừng nhìn tôi nháy mắt ra hiệu, tôi biết hắn đang hỏi tôi biết đại thúc có vấn đề, sao tôi vẫn có thể ngủ được? Tôi lập tức dùng ánh mắt đáp lại, ra hiệu tuyệt đối đừng ngủ thật, tôi chỉ là giả bộ ngủ, sau đó xem đại thúc rốt cuộc muốn làm gì mà thôi. Lý mặt rỗ cũng nhắm mắt lại làm bộ như đang ngủ.
Mặc dù mỏi mệt, vừa nằm xuống cơn buồn ngủ chẳng khác nào thuỷ triều cuốn tới, nhưng tôi cũng không dám thiếp đi, lại không biết khống chế cơn buồn ngủ thế nào, đành phải niệm Đạo Đức Kinh để bảo trì trạng thái thanh tỉnh. Mà đại thúc lại chậm chạp không có động tĩnh gì, giống như ngủ thật rồi.
Cho dù Đạo Đức Kinh có tác dụng nâng cao tinh thần thế nào, tôi cũng có chút bực bội bất an, cơn buồn ngủ lần nữa kéo đến, tôi có chút không trụ được. Cứ như vậy nhịn ba, bốn tiếng, tôi rốt cục thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, cảm thấy đại thúc chắc cũng không làm gì, hắn có thể chỉ đơn thuần nghĩ muốn dụ chúng tôi xuống núi, giờ đã xuống núi rồi, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Cho nên cuối cùng tôi quyết định nghỉ ngơi một chút. Thế là tôi ngừng niệm Đạo Đức Kinh, chuẩn bị ngủ một giấc. Nhưng vừa mới định ngủ, thân thể đại thúc đang ngủ say lại đột nhiên nhúc nhích. Tôi vốn định ngủ nhưng trong nháy mắt đã thanh tỉnh không ít, cảm nhận được động tĩnh của đại thúc!
Chỉ thấy hắn đứng lên, nhẹ nhàng hô một tiếng “Trương lão bản”, tôi đương nhiên sẽ không đáp lời. Đại thúc thấy tôi không có gì lạ, liền nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó đi tới cạnh quan tài, không nhúc nhích nhìn chằm chằm quan tài. Hắn rốt cuộc đang làm cái gì?
Vốn tôi cho rằng, đại thúc phá đi Ngũ Lôi Tuyến trên quan tài, như vậy Quỷ Vương có thể tiếp tục hút âm khí của thi thể. Ai ngờ hắn lại không làm vậy, hắn đứng đó một lát rồi đi thẳng ra cửa. Đợi đến khi hắn ra khỏi nhà, Lý mặt rỗ vội đứng lên, định đánh thức tôi. Tôi nhìn lão Lý nháy mắt, ý nói đừng cử động, khả năng là đại thúc đang thăm dò chúng tôi. Lý mặt rỗ vì vậy tiếp tục giả bộ đi ngủ.
Quả nhiên, không lâu sau cửa lại mở ra, đại thúc run rẩy tiến vào, thấy chúng tôi vẫn nằm đó, cũng yên tâm bỏ đi. Sau khi hắn ra ngoài, tôi lay Lý mặt rỗ dậy rồi mau chóng đi theo đại thúc. Lý mặt rỗ vừa đi vừa thở hồng hộc hỏi đại thúc rốt cuộc muốn làm gì? Tổ bà nó, đã sớm liền phát hiện ra vị đại thúc này không bình thường rồi.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu nói “Ta sao biết hắn đi đâu, theo sát, tuyệt đối đừng bị lộ.” – “A!” Hai chúng tôi vừa ra khỏi cửa, lại kinh hãi nghe được trên đỉnh núi truyền đến tiếng lão nhân kêu thảm thiết. Tiếng hét thảm này làm lòng tôi lập tức quặn lại, kích động xém chút quát lên.
Thanh âm này quá quen thuộc quá thân thiết, đây chẳng phải là thanh âm của gia gia sao? Không sai, nhất định là gia gia, mặc dù cùng gia gia đã cưỡi hạc về tây đã gần mười năm, nhưng gương mặt giọng nói vẫn khắc sâu trong đầu tôi, tôi chắc chắn mình không nghe lầm. Là gia gia, thật sự là gia gia! Gia gia bị tuyệt sắc nữ thi chiếm mất quan tài, không chỗ nương thân, hẳn là mỗi ngày đều chịu giày vò a? Không được, tôi nhất định phải cứu gia gia. Đừng nói là Quỷ Vương, cho dù là Diêm La Vương, lão tử cũng phải cho hắn biết thế nào là lễ độ.
Đại thúc một đường lên núi, thân người hắn vốn có chút còng xuống, giờ lại nhanh nhẹn như một con viên hầu (vượn), leo núi trèo cây như trò chơi, một đường đi thẳng tới sơn động cất giấu quan tài. Ngược lại tôi và Lý mặt rỗ thở hồng hộc, nhiều lần xém mất dấu. Nhưng cũng may, cuối cùng chúng tôi vẫn đuổi kịp tới sơn động.
Đại thúc cũng không tới gần quan tài, mà đi tới một đống cỏ dại cạnh đó, xốc bụi cỏ lên, một màn trước mắt khiến tôi kinh hãi đến ngạt thở. Trong bụi cỏ có một người nằm. Người kia hình dáng và ăn mặc lại giống đại thúc như đúc? Sao có thể có hai đại thúc? Nói cách khác, người vừa đưa bọn tôi xuống núi rất có thể là giả.
Tôi hít sâu một hơi. Kẻ giả mạo điểm nhẹ một cái lên trán đại thúc, đại thúc liền tỉnh lại, mà kẻ giả mạo kia lại chuẩn bị bỏ trốn mất dạng. Mẹ nó, dám lừa gạt lão tử! Tôi giận tím mặt cầm Thiên Lang Tiên hung mãnh nhào tới, Thiên Lang Tiên hung hăng quất vào lưng kẻ giả mạo. Tôi vạn lần không ngờ, Thiên Lang Tiên lại không hề tạo ra bất cứ thương tổn gì cứ như hắn là không khí, hắn chỉ kinh ngạc một chút, ngay sau đó liền nhanh chóng chui vào trong bóng tối, vẫn không quên quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn chúng tôi.
Ngay cả Thiên Lang Tiên cũng không thể làm hắn bị thương, hắn rốt cuộc là cái thứ gì vậy? Đại thúc đã tỉnh lại, hắn vẫn đang khủng hoảng cực độ “Cứu mạng, cứu mạng a.” Trong lòng tôi chỉ muốn tìm kẻ giả mạo không rảnh để ý tới hắn, liền bảo Lý mặt rỗ ở lại chiếu cố hắn một chút, còn tôi thì một đường điên cuồng đuổi theo.
Nhưng kẻ giả mạo dù sao cũng không phải thực thể, cho nên rất nhanh đã biến mất trong rừng rậm, tôi truy tìm không thấy trong lòng ảo não vạn phần. Giờ phút này, trên đỉnh núi lại truyền đến tiếng gào thét già nua mà mạnh mẽ, đinh tai nhức óc. Gia gia ở trên đỉnh núi! Tôi không chút do dự trèo lên đỉnh núi, tôi nhất định phải tìm được gia gia, hỏi nguyên nhân cái chết của ông, sau đó đi tìm hung thủ giết người.
Lúc đang trèo lên núi, tôi chợt phát hiện sau lưng dường như có người đang theo dõi mình. Tôi giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn. Vừa trông thấy, tôi giật thót, lập tức cảnh giác cao độ! Đang đuổi theo sau lưng tôi, không phải là tuyệt sắc nữ kia sao? Nàng sao lại đuổi theo tôi? Nhảy ra khỏi quan tài từ lúc nào? Theo dõi tôi rốt cuộc có mục đích gì?
Tôi đứng tại chỗ, nhìn nàng chằm chằm. Tuyệt sắc nữ thi bỗng trở nên hư vô mờ mịt, nhìn qua tựa như là nhân vật hoạt hình 3D. Tôi lập tức nắm đậu nành trong tay, cho vào miệng phẫn nộ nói “Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao theo dõi ta?” Nàng không nói lời nào, ánh mắt nặng nề nhìn tôi.
Nàng dáng người trước lồi sau vểnh, con mắt long lanh trong suốt, ngũ quan xinh xắn, mười phần xinh đẹp động lòng người. Nhưng tôi bây giờ lại không có tâm tư nghĩ đến những thứ này, một lòng chỉ muốn tìm gia gia. Tôi ném đậu nành thành một đường trên mặt đất, cảnh cáo “Đi qua ranh giới này, đừng trách ta ra tay với ngươi.”
Nói xong, tôi hung hăng liếc nhìn một cái rồi tiếp tục đi lên núi. Đối phương lại không chịu dừng lại, tôi đi lên phía trước một bước, nàng cũng bước một bước. Mẹ nó! Tôi phẫn nộ, đây rất có thể là Quỷ Vương bày trò, tôi nhất định phải thấy rõ chân diện mục của nữ thi.
Trong núi rừng nhiều âm vật, nếu có thể tìm được thứ gì âm khí cường thịnh để khai mở âm dương nhãn, chẳng phải là có thể thấy được chân diện mục của nữ thi sao? Ánh mắt của tôi liếc tìm xung quanh, cuối cùng cách đó không xa tìm được một hạt Vạn Căn Thảo.
Vạn Căn Thảo tục truyền là do nước mắt của quỷ rơi trên cỏ dại sinh ra, bởi vì hấp thu nước mắt của quỷ cho nên âm khí tràn đầy, đối với việc khai mở âm dương nhãn có trợ giúp rất lớn. Tôi kinh hỉ vội chạy tới nhổ Vạn Căn Thảo cầm trong tay bóp nát bôi lên mắt.
Nữ thi cũng không rõ tôi đang làm cái gì, chỉ tò mò nhìn tôi. Sau khi bôi nước của Vạn Căn Thảo lên mắt, tôi lập tức cảm thấy hai mắt vừa chua vừa xót, giống như bị cát rơi vào, khó chịu không thôi. Tôi dụi mắt thật mạnh, hai con mắt từ từ thích ứng, tôi không chút do dự nhìn về phía nữ thi.
Vừa nhìn thoáng qua, tôi lập tức ngây dại, trước mắt đâu có cái gì mà tuyệt sắc nữ thi? Chỉ có một bộ quần áo rất kỳ quái đang bay tới bay lui, rất quỷ dị. Bộ y phục này tôi cũng không biết làm bằng chất liệu gì. Kim quang lóng lánh, giống như một bộ khôi giáp, nửa trên giống tay áo ngắn, nửa dưới thì giống quần ngắn hình vuông. Phía trên tựa hồ còn khảm từng mảnh vàng, rất là lóa mắt.
Đây chính là kẻ cầm đầu, cũng chính là âm vật? “Tại sao phải nuốt hồn đoạt phách? Đó là nghịch thiên phải bị trời phạt.” Tôi quát lớn. Bộ y phục kia vẫn im lặng bay phất phơ lưng tôi. Tôi muốn bắt bộ y phục này lại, nhưng tôi vừa tới gần, bộ y phục liền nhanh chóng rút lui, mà tôi tiến lên, bộ y phục lại nhanh chóng đuổi theo…
Trong lòng tôi hung tợn mắng một câu, dứt khoát không đi quản bộ kim y nữa, việc cấp bách là phải tìm xem gia gia ở đâu. Tôi quay người, chạy như điên lên đỉnh núi. Ngọn núi này hẳn là không người qua lại, ngay cả một con đường mòn cũng không có, cây cối tươi tốt, rắn rết chuột rất nhiều, hơi không chú ý sẽ giẫm vào một con rắn độc. Trong lòng tôi hối hận không mang hùng hoàng đến, cho nên đoạn đường này tôi đi rất gian khổ.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn lên tới đỉnh núi, mà bộ kim y vẫn theo sau tôi không rời. Trên đỉnh núi cây cối càng tươi tốt, trăng tròn trên đỉnh đầu cũng không thể chiếu xuyên nhánh cây. Cả đỉnh núi rất tĩnh mịch, ngoài tiếng ve thì là tiếng dế, tiếng hét thảm vừa rồi cũng đã biến mất. Nhưng tôi có một cảm giác mãnh liệt rằng hồn phách gia gia đang ở gần đó!