Phần 243
Lục Minh miễn cưỡng cười nói không thành vấn đề, tiếp đó bỗng nhiên phản ứng lại, kích động hỏi:
“Tổ tiên gặp phiền toái?”
Tôi gật đầu.
“Ta biết tên nốt ruồi đen có âm mưu!”
Lục Minh nghe được Lục Vũ gặp nguy hiểm, dường như vừa uống tiết gà, tinh thần lên cao, kéo tôi chạy về phía sơn trại. Trên đường hắn nói với tôi, hắn đang ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng vong linh lão nhân đang gọi mình, sau đó nhìn thấy vong linh lão nhân đang vẫy tay, liền theo bản năng mà đi tới.
Kết quả đến gần mới phát hiện ra đó là tên nốt ruồi đen, còn chưa kịp chạy trốn thì hoàn cảnh trước mắt đã thay đổi. Lục Minh biết mình không ra được, đành phải cẩn thận nhìn tên nốt ruồi đen, chuẩn bị tới lúc vạn bất đắc dĩ sẽ liều mạng với hắn. Ai ngờ tên nốt ruồi đen căn bản không định giao thủ với Lục Minh mà xoay người rời đi, trước khi đi còn ném lại một câu:
“Ta thu thập tên già trước rồi đến thu thập tên trẻ sau…”
Lúc ấy Lục Minh liền cảm giác không đúng, nói xong thì hắn hỏi tôi có nắm chắc đối phó được 36 nữ quỷ không.
“Có ý gì? Đám nữ quỷ muốn xuống tay với Lục Vũ?”
Tôi nghe thế không khỏi dừng bước, cau mày hỏi.
Lục Minh gật đầu nói:
“Nếu hai chúng ta không sao, có thể dẫn tổ tiên ra cũng chỉ có đám hồn phách 36 nữ nhân.”
Tuy rằng những nữ nhân đó rất yêu Lục Vũ, nhưng khi chết trong lòng ít nhiều cũng có oán khí, qua hơn ngàn năm tích lũy, oán khí đã trở nên vô cùng mãnh liệt. Nếu tên nốt ruồi đen lúc này thêm mắm thêm muối lộ ra với đám nữ quỷ rằng năm đó Lục Vũ chưa chết, bọn họ khẳng định sẽ lửa giận ngập trời! Lục Vũ tuyệt đối không sợ bọn họ, nhưng xuất phát từ áy náy, hắn rất có thể sẽ mặc cho đám nữ quỷ ra tay mà không đánh trả…
Tôi suy nghĩ đến điểm này thì cảm thấy dù tôi có nghĩ cách đối phó với 36 nữ quỷ cũng vô dụng, Lục Vũ sẽ không cho phép tôi đả thương bọn họ. Cách duy nhất chính là xử lý tên nốt ruồi đen trước khi đám nữ quỷ ra tay. Chỉ có như vậy mới có thể đánh thức tình yêu trong lòng đám nữ quỷ! Lục Minh thấy tôi ngây người, vội hỏi tôi đang nghĩ gì? Tôi nhanh chóng nói ý nghĩ của mình cho hắn, sau đó hỏi hắn có biết tên nốt ruồi đen đang ở đâu không.
“Ta vốn ra cho rằng nhà hắn ở trong sơn trại, hiện giờ xem ra…”
Lục Minh lắc đầu, có chút uể oải hỏi tôi chẳng lẽ thật sự không có cách nào khác sao?
“Đến hiện trường nhìn xem.”
Tôi vô lực nói, nhưng trong lòng đã không còn ôm hy vọng. Lục Vũ không nhẫn tâm xuống tay thì tôi có nỗ lực thế nào cũng vô ích, giống như không thể nào cứu một người muốn tự sát! Vừa đến sơn trại, chúng tôi đã thấy bên trong trại từng luồng âm khí màu tím hóa thành một vòng tròn, mà ở trung tâm vòng tròn là Lục Vũ cầm quải trượng trong tay đứng đó.
Đám nữ quỷ đang giương nanh múa vuốt cào xé thân thể hắn, nhưng Lục Vũ căn bản là không phản kháng, nước mắt đầy mặt thở dài. Sự việc xảy ra giống hệt những gì tôi tưởng tượng!
“Con mẹ nó, ta vào liều mạng cùng bọn chúng.”
Lục Minh thấy như vậy thì bạo nộ, mắt đỏ lên rống lớn một câu, ngay sau đó định lao vào trong. Thanh âm của hắn rất lớn, những nữ quỷ đó nghe được thì quay đầu nhìn lại, tim tôi lập tức như trống đánh, cũng may là bọn họ vẫn chú ý tới Lục Vũ, chỉ nhìn thoáng qua rồi xoay người tiếp tục cào xé Lục Vũ.
Tôi giữ chặt Lục Minh, sau đó bốp một cái tát lên mặt hắn, cắn răng trầm giọng nói:
“Ngươi có thể đừng làm loạn được không? Con mẹ nó ta cũng không phải là thần tiên, thật sự không bản lĩnh cứu ngươi ra trong tay 36 nữ quỷ ngàn năm, nghe ta đi có được không!”
Nói xong mũi tôi đột nhiên có chút cay cay, cảm giác mình trước sau bận bịu cả 1 tháng, cuối cùng lại làm ra cái kết cục loạn thất bát tao như vậy, trong lòng hụt hẫng.
Ai ngờ Lục Minh nghe xong lại cười cười, vô cùng bình tĩnh nói:
“Trương đại sư, tâm tư của ngươi ta hiểu, nhưng ta đi vào không phải là do xúc động!”
“Hử?”
Tôi nghe xong sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại. Hắn muốn đi vào để hấp dẫn đám nữ quỷ công kích hắn. Lục Vũ có thể không màng an nguy bản thân, nhưng tuyệt đối sẽ không thể mặc kệ sống chết của hậu bối. Hắn rất có thể sẽ vì cứu Lục Minh mà động thủ với đám nữ quỷ, cứ như vậy đám nữ quỷ rất có khả năng sẽ phải chạy trốn.
Kỳ thật đây là một chủ ý không tồi, chẳng qua là quá mạo hiểm, chỉ cần Lục Vũ do dự một chút, Lục Minh sẽ bị bầy nữ quỷ xé nát. Tôi suy nghĩ cả nửa ngày, vô lực hỏi:
“Mạo hiểm như vậy để cứu một người đã chết hơn ngàn năm, đáng giá sao?”
“Đó là tổ tông của ta!”
Lục Minh giọng cứng cáp hữu lực nói, sau đó vỗ vai tôi:
“Trương đại sư, hôm nay ta đã chuyển cho ngươi một số tiền xem như là thù lao, nếu ta không ra được thì ngươi hãy mau chóng rời khỏi nơi này.”
Nói xong hắn cởi cúc áo vest, nhanh chóng vọt tới.
Tôi thấy một màn này hai mắt hơi ướt, vẫn luôn cảm thấy Lục Minh nhát gan, không ngờ hắn cũng có lúc đàn ông như vậy. Hắn tiến tới rồi cắn đầu lưỡi, ngậm cả một ngụm máu lớn đột nhiên phun ra ngoài, 7 – 8 nữ quỷ gần hắn nhất lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Nhưng hồn phách Lục Minh đã suy yếu, tinh huyết cũng chỉ có chút tác dụng này. Nhưng như vậy vẫn đã thành công chọc giận đám nữ quỷ, bọn chúng kêu to rồi nhào về phía Lục Minh.
Nhưng Lục Vũ vẫn không nhúc nhích, tựa như không trông thấy cảnh trước mắt. Tim tôi nhảy lên tới cổ họng, theo bản năng vọt tới định cứu Lục Minh ra. Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này, Lục Vũ đột nhiên cười một tiếng. Tuy rằng tiếng cười này so với khóc còn khó nghe hơn nhưng cũng đủ cho thấy Lục Vũ đã quyết định, tôi tạm thời nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy Đào Hồn Hoa tiếp tục nhìn chằm chằm. Quả nhiên, Lục Vũ cười to rồi cả người tỏa ra một quang mang màu bạc chói mắt, ánh sáng mãnh liệt cắn nuốt âm khí màu tím mà 36 nữ quỷ tỏa ra, ngay sau đó đám nữ quỷ toàn bộ dừng lại, tựa như bị định thân.
Tôi hoàn toàn yên lòng, nhìn về phía Lục Minh ở nơi xa giơ ngón tay cái lên! Hắn nhìn tôi cười cười, sau đó dập đầu lạy Lục Vũ 3 lạy, thỉnh cầu Lục Vũ cùng hắn rời khỏi đây. Lục Vũ nhìn Lục Minh, trên mặt hiện ra nét tươi cười hiền từ, nhưng hắn vẫn không động đậy, quay lại bồi hồi nhìn qua đám nữ quỷ rồi lại nhìn Lục Minh. Khi Lục Minh không còn nguy hiểm, Lục Vũ lại bắt đầu do dự! Cứ như vậy cũng không phải là cách, tôi nhìn linh phù trong tay, quyết định đi tới thu Lục Vũ vào linh phù. Dù sao hắn hiện giờ đã bị trọng thương, hẳn là không thể trốn thoát.
Không ngờ tôi còn chưa nhích người, tình huống đã biến hóa, bầy nữ quỷ tựa như bị điện giật, cả người run rẩy. Tôi đột nhiên có dự cảm bất tường, quả nhiên, đám nữ quỷ run lên rồi khôi phục tự do, ngay sau đó hào quang màu bạc mà Lục Vũ tỏa ra đã vỡ thành vô số mảnh nhỏ, biến mất vô tung vô ảnh. Sau đó thân ảnh Lục Vũ té ngã trên mặt đất, cùng lúc đó tôi nghe thấy dưới chân có tiếng kêu rên. Tôi hơi sửng sốt, lập tức phản ứng, đây là tiếng của tên nốt ruồi đen, thì ra hắn trốn ở gần đây!