Phần 245
Trong khoảng thời gian này, việc làm ăn trong tiệm ngày càng ít, ngay cả những kẻ ngày thường không có việc gì đi tìm tôi làm mấy chuyện vô nghĩa cũng ít tới, làm cho tôi chỉ có thể mỗi ngày ngồi không đến phát ngốc. Lý mặt rỗ thì mỗi ngày đều phải hầu hạ Như Tuyết đang ở cữ. Tôi lái xe đến mấy vùng nông thôn gần nhà đi dạo, chuẩn bị thử thời vận xem có thể thu được 1 – 2 kiện âm vật hay không. Nhưng đi một vòng cũng không thấy một cọng lông nào, đành phải quay lại tiệm đồ cổ.
Được một tuần như vậy, tôi cảm giác chân tay như phát cuồng, thật sự là chịu không nổi, đang nghĩ có nên tới chợ đồ cổ dạo một vòng không thì chuông điện thoại lại đột ngột vang lên. Tôi vừa nhìn thì một số lạ, địa chỉ ở Quảng Tây, tinh thần tôi lập tức tỉnh táo. Bởi vì tôi không lưu số của nhiều người trên điện thoại này, ngoại trừ người quen, đa số đều là khách hàng tìm tôi giải quyết phiền toái.
Quả nhiên, tôi vừa nghe máy thì đối phương đã gấp không chờ nổi mở miệng:
“Xin hỏi ngài là Trương tiên sinh? Ta là Hồng Thiên Bảo, gần đây ta gặp một việc rất kỳ quái, qua người khác giới thiệu được biết ngài là cao nhân, cho nên muốn mời ngài qua đây xem thử…”
Hồng Thiên Bảo tuy nói rất nhanh, nhưng cũng may là vẫn rõ ràng, nói một hồi tôi đã biết đại khái.
Hồng Thiên Bảo ở Quảng Tây bán ngọc thạch, 1 tuần trước hắn nhận được điện thoại của em trai, nói cha hắn là Hồng lão hán gần đây rất kỳ lạ, buổi đêm luôn chạy trong sân, đến ban ngày lại không nhớ gì cả. Hồng Thiên Bảo vốn cho rằng đây không phải là chuyện gì lớn, hơn nữa bận bịu buôn bán cũng không để ý, nhưng hôm trước đã xảy ra một việc làm hắn không thể không đem giao việc làm ăn lại cho vợ con, vội vàng chạy nhà.
Thì ra là cha hắn đã đốt nhà của một hộ giàu có trong thôn, hơn nữa vừa đốt lại vừa cười lớn, cũng may là lửa mới bốc lên thì đã bị phát hiện, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng! Phải biết rằng giết người phóng hỏa là trọng tội, tình huống này nếu dây đến cảnh sát thì cha hắn tuyệt đối sẽ phải vào nhà lao, em Hồng Thiên Bảo là Hồng Thiên Cường cầu xin nhà người ta, lại bồi thường 2 vạn tệ, người ta mới không báo cảnh sát.
Hồng Thiên Bảo ra ngoài buôn bán nhiều năm, cũng đã gặp rất nhiều chuyện tà môn, hắn về nhà đã cảm thấy cha hắn có thể là đã gặp mấy thứ uế vật. Lúc này mới trăm phương nghìn kế xin được số điện thoại của tôi, nhất định mời tôi phải tới giúp, còn trả thù lao rất lớn cho tôi. Tôi đang nhàn rỗi đến phát sầu, thù lao lại nhiều, đương nhiên không lý nào lại từ chối. Tôi lập tức mua vé máy bay, khi tới sân bay Quảng Tây thì Hồng Thiên Bảo tự mình tới đón, chúng tôi lên xe đến quê của Hồng Thiên Bảo ở Kim Điền Thôn.
Hồng Thiên Bảo vừa to vừa khỏe, thoạt nhìn ít nhất phải nặng hơn một tạ. Vừa lên xe hắn đã gấp không chờ nổi hỏi tôi việc này nên giải quyết như thế nào? Tôi có chút bất đắc dĩ cười cười, nói với hắn khi còn chưa thấy được người bị hại thì tôi cũng không biết phải giải quyết thế nào. Hắn nghe xong thì chắp tay xin lỗi, nói mình đã quá nóng nảy. Tôi thấy hai mắt hắn thâm quầng nên cũng không trách cứ, người xảy ra chuyện là cha hắn, không nóng nảy mới là lạ.
Dọc đường đi tôi đều nhắm mắt dưỡng thần, Hồng Thiên Bảo cũng thức thời, tuy rằng sốt ruột cũng không quấy rầy tôi. Đi được mấy tiếng, Hồng Thiên Bảo đánh thức tôi, tôi mở mắt thì thấy xe đã dừng lại.
“Trương tiên sinh…”
Hồng Thiên Bảo chà xát hai tay, có chút do dự. Tôi cắt lời hắn:
“Hồng đại ca, ngươi lớn tuổi hơn ta, trực tiếp gọi tên ta là được, không cần khách khí như vậy.”
Hồng Thiên Bảo không hổ là nhân tinh (người đã thành tinh) trong giới làm ăn, nghe tôi nói vậy lập tức gọi Cửu Lân huynh đệ, Cửu Lân huynh đệ liên mồm. Hắn do dự là vì cha hắn hiện giờ đã phát cuồng, rất phản cảm người khác nói mình trúng tà. Hồng lão hán cảm thấy mình không có vấn đề gì, cho nên nghĩ rằng hết thảy là do Hồng Thiên Bảo vì không muốn nuôi lão mới bịa đặt ra. Cho nên Hồng Thiên Bảo sợ rằng khi tôi tới nhà hắn, Hồng lão hán sẽ có hành động ngang ngược gì đó với tôi.
Tôi tỏ vẻ không sao, người làm nghề này như chúng tôi bị người khác nghi ngờ là quá bình thường, tôi đã sớm học được cách bình thản ung dung. Rốt cuộc thì âm vật, âm linh là chuyện mà không phải người bình thường có thể tiếp thu được, huống chi Hồng Thiên Bảo đã nói cha hắn hiện giờ không nhớ gì cả, có hành vi quá khích cũng có thể lý giải. Thấy tôi tỏ vẻ không để ý, Hồng Thiên Bảo thở dài nhẹ nhõm một hơi, mở cửa xuống xe.
Nhà Hồng Thiên Bảo rất bình thường, có 3 gian nhà ngói, phía trước có một cái sân không lớn không nhỏ phơi một ít đồ khô. Thấy chúng tôi xuống xe, một nam nhân trung niên tưởng mạo giống Hồng Thiên Bảo đến 4 – 5 phần lập tức ra đón, nghe Hồng Thiên Bảo giới thiệu mới biết người tuy có vẻ hơi già hơn so với Hồng Thiên Bảo nhưng lại là em trai hắn – Hồng Thiên Cường. Hồng Thiên Cường là một nông dân chính cống, rất giản dị, cũng không nói lời khách khí, chắp tay một cái rồi dẫn tôi vào nhà ngồi, sau đó lại pha trà, lấy bánh hấp cho tôi ăn.
Ở thành phố đã lâu, ăn mấy thứ đồ ăn vặt ở nông thôn cảm thấy rất ngon, tôi ngồi trong phòng cùng bọn họ trò chuyện.
“Cha ngươi đâu?”
Nói cả nửa ngày, tôi vẫn không thấy Hồng lão hán đâu, có chút kỳ quái hỏi. Huynh đệ bọn họ nhìn nhau một cái, sau đó thở dài một hơi. Hồng Thiên Cường sắc mặt đỏ lên, nghẹn cả nửa ngày cũng không phun ra chữ nào, tôi càng kỳ quái, chẳng lẽ Hồng lão hán lại xảy ra vấn đề gì?
Hồng Thiên Bảo do dự một hồi rồi cũng nói ra. Thì ra, bọn họ sợ Hồng lão hán buổi tối lại ra ngoài đốt nhà, cho nên tạm thời khóa lão trong phòng, hôm qua Hồng lão hán làm loạn cả một đêm, hiện giờ phỏng chừng là đang ngủ. Tôi đưa mắt nhìn, quả nhiên có một phòng bị khóa lại, khó trách bọn họ nói không nên lời, hành vi nhốt cha mình lại ở nông thôn là vô cùng bất hiếu. Nhưng tôi cảm thấy điều này cũng bình thường, phóng hỏa đốt nhà nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ, nếu thật sự làm lớn chuyện, cha hắn không phải vào nhà lao thì cũng vào bệnh viện tâm thần.
Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, liền nói tôi phải đi nghỉ ngơi, khi trời tối thì gọi tôi dậy. Hai anh em họ gật đầu, sắp xếp một phòng sạch sẽ cho tôi. Bọn họ ở tạm phòng khách một đêm, tôi cũng không khách khí vừa ngả đầu là ngủ. Tới gần 12 giờ, tôi bị Hồng Thiên Bảo đánh thức. Vừa mở hai mắt đã thấy hắn đưa ngón tay lên miệng suỵt một tiếng, ý bảo tôi im lặng, sau đó cẩn thận chỉ vào căn phòng bị khóa kia.
Tôi lập tức nhận ra Hồng lão hán bắt đầu hoạt động, mau chóng xoay người xuống giường, nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng Hồng lão hán, dán lỗ tai lên nghe. Rất nhanh đã nghe thấy trong phòng có tiếng bước chân nặng nề, hẳn là Hồng lão hán đang nóng nảy tìm lối ra, thậm chí tôi có thể nghe thấy từng đợt tiếng thở dốc như dã thú. Xem ra lão đã bị quỷ nhập thân, âm linh kia phát hiện không ra được cho nên mới nóng nảy.
Tôi lặng lẽ ra hiệu cho Hồng Thiên Bảo mở cửa. Hồng Thiên Bảo gật đầu, cắm chìa khóa vào ổ không cẩn thận phát ra một chút âm thanh, tiếng bước chân bên trong lập tức ngừng lại.
“Mau tránh ra!”
Tôi ý thức được chuyện không tốt, kéo Hồng Thiên Bảo qua một bên. Lúc này Hồng Thiên Cường dụi mắt đi tới hỏi chúng tôi sao vậy, hắn vừa tỉnh ngủ đã gặp chuyện này, nhất thời không phản ứng kịp.
Tôi còn chưa kịp giải thích, cửa phòng đã bị mạnh mẽ đá văng, một lão hán 7 – 8 chục tuổi phăm phăm đi ra. Lão nhìn chúng tôi một cái, ánh mắt đỏ bừng, như là thấy kẻ thù vậy. Hồng Thiên Bảo tiến lên một bước muốn nói chuyện, nhưng bị tôi kéo lại. Tôi biết hiện giờ Hồng lão hán đã bị âm vật hoàn toàn khống chế, Hồng Thiên Bảo đi lên rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
“Cha, cha… không sao chứ?”
Tôi vừa giữ chặt Hồng Thiên Bảo đã thấy Hồng Thiên Cường đi tới kéo tay Hồng lão hán, vẻ mặt lo lắng. Tim tôi nhảy lên tới cổ họng, tay trái lén nắm một lá linh phù, chuẩn bị đến thời khắc mấu chốt sẽ xông lên cứu Hồng Thiên Cường một mạng. Không ngờ tôi vừa lấy linh phù ra, ánh mắt Hồng lão hán liền chuyển tới tôi. Động tác của lão vô cùng thong thả, thậm chí tôi có thể nghe thấy khi đầu lão chuyển động sẽ phát ra tiếng xương cốt lách cách, tựa như một người máy rỉ sét.
Ánh mắt lão không ngừng đánh giá hai tay tôi, có lẽ là đã nhìn ra trong tay tôi có linh phù. Nhưng lão không hề sợ hãi, thậm chí còn khinh miệt cười một tiếng. Tôi lập tức khó chịu, một tay kéo Hồng Thiên Bảo ra phía sau, rồi chuẩn bị tư thế cho tên gia hỏa cuồng vọng này một trận giáo huấn! Nhưng tôi còn chưa ra tay, Hồng lão hán đột nhiên kéo cổ áo Hồng Thiên Cường, sau đó nhấc cả người hắn lên. Một lão nhân 7 – 8 chục tuổi lại có thể nhấc một người trưởng thành lên dễ như trở bàn tay, cảnh tượng này thập phần quỷ dị.
“Ngươi, không được.”
Lão nâng Hồng Thiên Cường lên ném tới, tôi và Hồng Thiên Bảo vội vàng đỡ lấy Hồng Thiên Cường, khi vừa ném con trai đi, Hồng lão hán đã chậm chạp nói ra 3 chữ. Không biết tại sao tôi nghe xong thì trong lòng đột nhiên giật thót. Kỳ quái là, hắn không đả thương chúng tôi mà lạnh lùng đi ra ngoài. Tôi bảo Hồng Thiên Bảo và Hồng Thiên Cường ở lại, sau đó đứng dậy đuổi theo!