Phần 250
Hồng Thiên Cường tâm tình rất tốt, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp nhận sự cúng bái của đám quỷ hồn, giải thích tất cả cho tôi.
“Từ nhỏ đến lớn, người trong thôn đều khinh thường ta…”
Hồng Thiên Cường thanh âm lạnh như băng nói. Hắn vừa mở đầu, tôi đã biết đây là một kẻ có tâm lý méo mó, không tiếc mà giao dịch với âm linh để đạt được mục đích. Quả nhiên, giờ phút này Hồng Thiên Cường không hề chất phác như quá khứ, ngược lại đĩnh đạc nói:
“Hôm nay là ngày tốt! Vừa rồi không cẩn thận nói với ngươi thêm mấy câu, quả nhiên là khi vui vẻ thì sẽ nói nhiều a.”
Thì ra là như vậy, khó trách tôi cảm thấy hôm nay Hồng Thiên Cường sao đột nhiên lại nói nhiều. Lúc ấy tôi lại không nghi ngờ, hắn rõ ràng đã nhiều lần lái tới đề tài quyền lực, tôi lúc ấy vẫn còn ngây ngốc nói với hắn một đống đạo lý. Hiện giờ ngẫm lại thật muốn bóp chết chính mình, hắn là một nông dân thật thà, sao lại bỗng nhiên khát vọng quyền lực? Hồng Thiên Cường bắt đầu kể lại chuyện hắn đã trải qua, mẹ hắn mất sớm, Hồng lão hán một mình nuôi 2 đứa con, trong nhà bữa no bữa đói, bởi vậy địa vị của Hồng gia ở Kim Điền Thôn rất thấp kém.
Ca ca Hồng Thiên Bảo dáng người to khỏe nên không ai dám khi dễ. Nhưng Hồng Thiên Cường từ nhỏ đã gầy yếu, hơn nữa lại chất phác, tự nhiên trở thành đối tượng bị khi dễ… Sau đó Hồng Thiên Bảo càng ngày càng ưu tú, Hồng Thiên Cường dưới ánh hào quang của đại ca cũng ngày càng tự ti. Sau khi Hồng Thiên Bảo kinh doanh ngọc thạch thì Hồng Thiên Cường vẫn chỉ có thể ở quê làm nghề nông, điều này làm cho Hồng Thiên Cường rất chán ghét, cho rằng ca ca quên mất đứa em này, đê hắn ở nông thôn cả đời làm nông dân.
Đây vẫn không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là trong thôn không cô nương nào đồng ý gả cho hắn, mỗi khi cha hắn đi cầu thân luôn bị người trong thôn từ chối, có người thậm chí còn nói kháy Hồng Thiên Cường là thằng ngốc không ai muốn lấy. Cuối cùng, chỉ có Lý quả phụ tuổi trẻ đã mất chồng được xếp vào đối tượng kết hôn. Ở nông thôn quả phụ bị coi là không may, có thể thấy ở trong thôn Hồng Thiên Cường không được hoan nghênh cỡ nào. Nhưng điều làm Hồng Thiên Cường phẫn nộ là đến Lý quả phụ cũng từ chối hắn!
“Dựa vào cái gì! Nàng là một quả phụ, lão tử coi trọng nàng, nàng hẳn là phải lập tức gật đầu, dựa vào cái gì mà một quả phụ như nàng cũng khinh thường ta?”
Hồng Thiên Cường có chút không khống chế được, sau đó đột nhiên cười một cách đáng khinh:
“Nhưng cho dù khinh thường ta, cuối cùng không phải là vẫn theo ta sao?”
Tôi vừa nghe đến đây là biết chuyện này khẳng định là khởi điểm để Hồng Thiên Cường đi lên con đường này, vội vàng bảo hắn kể lại kỹ càng.
Hắn cho rằng tôi thực sự cảm thấy hứng thú, lập tức như đứa trẻ được cho đồ quý, kể lại toàn bộ cho tôi nghe, tôi nghe xong chỉ muốn mắng hắn là đồ súc sinh! Thì ra, hắn vì bị Lý quả phụ từ chối mà không dám ngẩng đầu trong thôn. Cuối cùng hắn vào một đêm tối mịt duỗi tay không thấy ngón đến cạy cửa nhà Lý quả phụ. Nhà Lý quả phụ ở nơi hoang vắng xa các nhà khác, xảy ra động tĩnh thì người chung quanh căn bản là không nghe thấy, hơn nữa nhà Lý quả phụ cũng không thắp đèn, mọi người cũng đã quen với bóng tối khi đi qua nhà cô ta vào buổi tối.
“Ngươi cũng không biết tư vị này tiêu hồn như thế nào đâu?”
Hồng Thiên Cường liếm môi, dữ tợn cười nói:
“Ngoài cửa sổ không ngừng có người đi qua, Lý quả phụ muốn gọi mà không được.”