Phần 251
“Ta uy hiếp nàng, nói nếu có người tiến vào ta sẽ nói là nàng câu dẫn ta trước! Quả phụ câu dẫn một lão quang côn, nàng còn có con trai, không dám mất mặt như vậy!”
Tôi siết chặt nắm tay, nhìn Hồng Thiên Cường trước mắt, nghĩ tới chuyện tôi và hắn cùng ăn cùng ở nhiều ngày như vậy, thật sự cảm thấy ghê tởm.
Hắn tiếp tục nói:
“Ta không cần bịt miệng nàng, nàng cũng không dám hé răng, ngươi không biết nhìn nàng ở dưới thân thể mình, biểu cảm thiên biến vạn hóa sung sướng bao nhiêu!”
“Sau đó thì sao?”
Tôi không muốn nghe hắn dùng lời nói vũ nhục như vậy để hình dung một quả phụ, Lý quả phụ vừa rồi rõ ràng là một quỷ hồn, nhưng Lý quả phụ không phải không phản kháng sao? Vì sao Hồng Thiên Cường lại muốn giết cô ta?
“Sau đó?”
Hồng Thiên Cường nhếch miệng cười, tựa hồ thời gian đó là ký ức đẹp của hắn.
“Sau đó, trừ những khi con trai nàng ở nhà, cơ hồ mỗi ngày ta đều tới, ta rốt cuộc đã biết, vì sao nam nhân đều muốn cưới vợ, loại cảm giác này, hắc hắc, thật sự cả đời không thể quên được.”
Hồng Thiên Cường nhớ lại nói, Lý quả phụ tính cách ôn nhu, thấy Hồng Thiên Cường đối với nàng không tệ thì cũng không từ chối, bắt đầu sinh ra ý nghĩ phải gả cho Hồng Thiên Cường.
Nhưng biến cố xảy ra vào một cuối tuần, con trai Lý quả phụ đi học ở xa về nhà được nghỉ đã về nhà mà không báo trước, muốn cho Lý quả phụ bất ngờ. Nhưng khi cậu bé về nhà lại nhìn thấy người mẹ luôn luôn tôn kính lại ở trên giường điên loan đảo phượng với Hồng Thiên Cường, sắc mặt liền thay đổi! Cậu bé không quay về trường học, hơn nữa còn cực lực phản đối chuyện mẹ mình lấy Hồng Thiên Cường. Lý quả phụ cả đời này quan tâm nhất chính là đứa con trai này, thấy con không đồng ý, cô ta cũng không cho Hồng Thiên Cường lui tới.
Đã nếm qua tư vị như vậy sao Hồng Thiên Cường lại đồng ý chia tay được? Cho nên hắn vẫn thường xuyên tới, Lý quả phụ không đồng ý thì dùng sức mạnh cưỡng ép. Ngẫu nhiên dùng sức mạnh thì là thú vui tình ái, nhưng nhiều lần dùng sức mạnh thì Hồng Thiên Cường đã hết kiên nhẫn, có một lần rốt cuộc không kiềm chế được đã ném giá cắm nến ở đầu giường về phía Lý quả phụ. Lý quả phụ nửa bên mặt bị bỏng, liên tục kêu thảm thiết. Hồng Thiên Cường sợ có người tới liền dùng chăn đè lên mặt Lý quả phụ, qua vài phút, Lý quả phụ đã tuyệt khí.
Hồng Thiên Cường giết người xong cũng sợ hãi, nhưng cũng may Lý quả phụ bình thường không ra khỏi cửa mấy, vài ngày sau cũng không có động tĩnh gì. Nhưng giấy không gói được lửa, rốt cuộc cũng có người phát hiện Lý quả phụ đã chết, Hồng Thiên Cường sợ người trong thôn liên hệ với con trai Lý quả phụ, cậu bé mà trở về, khẳng định sẽ nghi ngờ mình. Đúng lúc này, hắn phát hiện cái khăn mà cha hắn luôn tự hào ở trong nhà có động tĩnh, sau đó hắn mới biết được cái khăn này thì ra là do thủ lĩnh của Thái Bình Thiên Quốc để lại.
Hắn tuy không đọc sách, nhưng là dân trong Kim Điền Thôn, chuyện của Thái Bình Thiên Quốc tự nhiên là không xa lạ gì. Âm linh dụ hắn đội khăn lên đầu, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời sẽ giúp Hồng Thiên Cường giải quyết tất cả phiền toái. Hồng Thiên Cường không ngốc, biết đội khăn lên có thể sẽ bị âm linh cuốn lấy, cho nên liền nghĩ cách dụ Hồng lão hán đội lên đầu. Quả nhiên, Hồng lão hán vừa đội khăn thì 2 ngày sau trong thôn liền xảy ra chuyện, không phải nhà này bị trộm thì là nhà kia bị cháy, trong nhà xảy ra chuyện nên cũng không ai rảnh mà lo cho người khác, đành phải qua loa mai táng Lý quả phụ, cũng không nhớ ra báo cho con trai cô ta.
“Nếu không phải cha ta đốt nhà bị người trong thôn phát hiện, ta không thu dọn được tàn cục thì cũng sẽ không gọi Hồng Thiên Bảo trở về…”
Hồng Thiên Cường thanh âm lạnh nhạt, không hề coi Hồng Thiên Bảo là ca ca.
“Ta gọi hắn về là để hắn dùng tiền lấp kín mấy cái miệng thối của thôn dân, ai biết hắn lại tự tiện mời ngươi tới.”
Hồng Thiên Cường hiển nhiên rất bất mãn đối với sự xuất hiện của tôi, nhưng hắn cũng sợ bị nghi ngờ cho nên cũng lăn lộn với chúng tôi.
Sau khi thử thân thủ của tôi, hắn biết tôi không phải là đối thủ của âm linh liền dùng kế sách, lấy khăn trùm đầu cho tôi, lại bảo cha hắn phối hợp diễn một vở kịch. Rốt cuộc thì cũng là con trai của mình, biết hắn phạm sai lầm nhưng Hồng lão hán cũng không nhẫn tâm bỏ mặc. Kết quả là Hồng Thiên Cường đã trả giá bằng một phần tàn hồn để đổi lấy quân Thái Bình.
“Ai biết lão già lại đổi ý, giữ ngươi lại…”
Hồng Thiên Cường biểu cảm có chút vặn vẹo:
“Chỉ cần ngươi đi khỏi đây, thôn này sẽ trở thành thiên hạ của ta! Ta xem khắp các thôn dân, còn ai dám khinh thường ta?”
“Ngươi xem, Lý quả phụ này.”
Hồng Thiên Cường tay phải vừa vẫy, Lý quả phụ liền ngoan ngoãn đi tới, lúc này gương mặt cô ta đã trở lại bình thường, cả người vâng vâng dạ dạ ở bên cạnh Hồng Thiên Cường. Hồng Thiên Cường đắc ý ôm lấy Lý quả phụ, nói với tôi:
“Ngươi xem, dù ta giết nàng, hiện giờ không phải nàng cũng cung cung kính kính với ta sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng, nhìn Hồng Thiên Cường đang tự cao coi mình trở thành đấng chí cao vô thượng mắng:
“Ngươi xứng đáng bị khinh thường!”
Loại cặn bã như vậy, sao có thể có người thích hắn được? Hắn chỉ thấy người khác cô lập mình, lại dám đối phó với Hồng Thiên Bảo, ghen ghét anh trai của mình. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, hoàn cảnh như nhau, vì sao mọi người xem trọng Hồng Thiên Bảo mà lại khinh thường hắn? Điều này chỉ có thể chứng minh Hồng Thiên Cường tự mình có vấn đề, hiện giờ lại làm ra chuyện không bằng súc sinh như vậy, còn không biết xấu hổ mà đắc chí, thật là thứ cặn bã!
Hồng Thiên Cường sắc mặt biến đổi, đẩy Lý quả phụ ra, đứng lên nói:
“Ta biết ngươi có vài phần bản lĩnh, nhưng Kim Điền Thôn là thiên hạ của ta, ta sẽ sai các con dân của ta giết ngươi!”
Nói xong, hắn làm một động tác, hồn phách quân Thái Bình chung quanh liền bắt đầu lao tới tôi. Tôi khinh thường cười nhạt, loại cô hồn dã quỷ này sao có thể là đối thủ của tôi? Tôi không nói hai lời, trực tiếp vung Thiên Lang Tiên, phàm là âm hồn dính vào nháy mắt đã hóa thành khói bụi. Sắc mặt Hồng Thiên Cường có chút khó coi, rốt cuộc thì đây cũng là đạo quỷ binh mà hắn tự hào.
Hắn cũng không hề đứng nhìn mà gia nhập vào đội quân âm hồn, có hắn toàn lực chỉ huy, đám âm hồn bắt đầu chậm rãi đột phá phòng tuyến của tôi. Nhưng tôi hiện giờ không dám dùng đến tinh huyết, bằng không một khi bị xa luân chiến mà tiêu hao hết sẽ không có sức lực đối phó với tên súc sinh Hồng Thiên Cường này! Tôi gắt gao chống đỡ, trông cậy Hồng Thiên Bảo sẽ có thể phát hiện ra tôi đi đã lâu mà không quay về, sẽ dẫn Lý mặt rỗ tới trợ trận.
Pháp lực của Thiên Lang Tiên ngày càng yếu, nhưng âm hồn lại cuồn cuộn không ngừng, cho dù vô số quỷ hồn đã hóa thành khói bụi, nhưng dưới sự chỉ huy của Hồng Thiên Cường, bọn chúng vẫn chậm rãi tụ tập lại, tựa như kẹo mạch nha ném mãi không đi. Thấy dần dần rơi vào thế hạ phong, tôi bắt đầu chậm rãi lui ra bên ngoài, chỉ cần rút lui kiên trì đến ban ngày, không có quỷ binh trợ trận thì Hồng Thiên Cường chỉ như con hổ không có nanh vuốt, đến lúc đó đối phó hắn dễ hơn nhiều!
Tựa hồ như nhìn ra ý đồ của tôi, Hồng Thiên Cường tăng tốc độ, đám quỷ binh cơ hồ là vây quanh tôi lao tới, vừa thấy Thiên Lang Tiên không dùng được nữa, tôi đang muốn cắn ngón tay phun ra tinh huyết để liều mạng với Hồng Thiên Cường, lúc này có một bóng người bay tới, ôm chặt lấy Hồng Thiên Cường. Là Lý quả phụ! Cô ta nhìn tôi, tôi có thể cảm giác được sự cầu mong trong mắt của cô ta. Nhưng chiêu này của cô ta cũng đã chọc giận Hồng Thiên Cường, Hồng Thiên Cường đánh lên người cô ta, linh hồn cô ta ngày càng trong suốt.
Cô ta ôm rất chặt, dù biết cứ như vậy sẽ hôi phi yên diệt nhưng cô ta vẫn không buông tay. Tôi biết cô ta có ý muốn báo thù! Lập tức không hề do dự, trực tiếp vung Thiên Lang Tiên đánh đám âm hồn gần đó tan thành khói, sau đó sải chân chạy ra ngoài. Hồng Thiên Cường không đuổi theo, tôi nhanh chóng trở về Hồng gia. Tôi biết Hồng Thiên Cường không dám động thủ ở đây, loại người như hắn, nói thì cứng miệng nhưng cũng chỉ dám ngầm làm một ít động tác thôi.
Tôi tìm được Hồng Thiên Bảo, nói lại sự tình cho hắn, bởi vì nếu ngày sau muốn bắt Hồng Thiên Cường mà không có sự tin tưởng của Hồng Thiên Bảo thì sẽ là trở ngại lớn nhất. Hồng Thiên Bảo không thể tin được mà nói:
“Cửu Lân huynh đệ, ngươi đừng nói bậy, đệ đệ của ta đệ từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, không thể làm ra loại chuyện này!”
Tôi biết hắn nhất thời khó mà tiếp nhận, nhưng vẫn tận lực khuyên bảo hắn, cũng nói với hắn Hồng lão hán hẳn là cũng biết một ít sự tình, vở kịch lúc trước là do Hồng lão hán phối hợp mới diễn chân thực như vậy.
Hồng Thiên Bảo mặc kệ Hồng lão hán đã ngủ, kéo tôi tới chất vấn Hồng lão hán, Hồng lão hán thấy tôi đã biết toàn bộ chân tướng, nhất thời im lặng, trầm mặc thật lâu. Lão trầm mặc làm Hồng Thiên Bảo đã tin lời tôi nói, nếu tôi nói bậy, với tính cách của Hồng lão hán thì đã sớm nhảy dựng lên mắng to, nhưng lão lại không nói gì. Hồng Thiên Bảo không ngờ tất cả sự tình lại do đệ đệ thành thật của hắn làm ra, lập tức bị đả kích.
“Cha, sao cha lại…”
Hồng Thiên Bảo ôm đầu đau khổ nói.