Phần 253
Hôm nay sáng sớm ra khỏi giường tôi thấy bên ngoài bầu trời xám xịt, tôi mặc quần áo mở cửa sổ, cảm nhận được làn gió ngoài cửa sổ như đâm tới tận xương. Vào thu trời ngày càng lạnh, xem ra sắp tới sẽ rất lạnh. Tôi chà xát bàn tay, tự ép mình mở ra cửa tiệm. Gần đây Tiểu Nguyệt bận công việc nên không ở tiệm, bữa sáng tôi toàn ăn đồ thừa của tối hôm trước, hôm sau sẽ hâm nóng lại ăn. Ăn xong, tôi bê ấm trà thảnh thơi ngồi trên ghế dựa, nhìn đám người lui tới bên ngoài, không khỏi cảm thấy cuộc sống của mình vẫn rất dễ chịu, thậm chí thầm mong mỗi ngày đều có thể thích ý như vậy.
Khi tôi đang hưởng thụ, ngoài cửa đột nhiên có tiếng Lý mặt rỗ gọi ầm ĩ, tôi cả kinh thiếu chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống.
“Trương gia tiểu ca, xảy ra chuyện rồi!”
Lý mặt rỗ thần sắc hoảng loạn nói, ánh mắt không ngừng nhìn ra ngoài cửa. Tâm tình vui vẻ của tôi bị phá nát không còn chút nào, khó chịu mắng:
“Muốn chết à! Cháy nhà hay sao, mới sáng sớm có thể có chuyện gì?”
“Ngoài cửa có một người toàn thân đầy máu, nói là có việc gấp cần ngươi giúp…”
Lý mặt rỗ nói.
Tôi nghe xong ý thức được có thể là sắp có việc để làm, trực tiếp bước ra khỏi tiệm đồ cổ, quả nhiên thấy một người đang ngồi trên đường cách đó không xa, sắc mặt tái nhợt, nửa bên mặt toàn là vết máu, quần áo cũng rách tung tóe, dường như vừa trải qua một hồi đuổi giết. Nhìn bộ dáng hắn, tim tôi lập tức nhảy lên tận cổ họng. Tôi lập tức đi tới nhẹ nhàng vỗ vai đối phương hỏi:
“Vị huynh đệ này, mau tỉnh lại!”
Hắn không hề có phản ứng, tôi đột nhiên cảm giác không ổn, vội vàng lấy tay thăm dò hơi thở, may mà hắn chưa tắt thở.
Tôi thở ra một hơi, xoay người nhìn Lý mặt rỗ đang ngây ngốc nói:
“Mau gọi xe cứu thương, chậm trễ sẽ chết người đó.”
Lý mặt rỗ vội vàng gật đầu, tiếp đó lấy điện thoại ra gọi 120, khi xe cứu thương tới đưa người bệnh lên xe, họ hỏi chúng tôi có ai là người nhà của bệnh nhân? Lý mặt rỗ sợ phải gánh trách nhiệm, vội vàng giải thích:
“Chúng ta không quen biết hắn, chỉ là sáng nay thấy hắn té xỉu ở trước cửa hàng.”
Bác sĩ nghe xong đành phải báo cảnh sát, bọn họ cũng sợ người bệnh sẽ chết trên xe.
Rất nhanh 2 cảnh sát đã tới, bọn họ là cảnh sát khu vực, phụ trách trị an khu phố đồ cổ, ngày thường qua lại nhiều cũng quen biết mọi người, liền hỏi tôi có chuyện gì. Tôi nói lại vắn tắt, bọn họ gật đầu, chụp mấy tấm ảnh vết máu trên mặt đất, sau đó đi theo xe cứu thương đến bệnh viện. Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, không ngờ 3 ngày sau khi trời sẩm tối, tôi và Lý mặt rỗ đang chuẩn bị đóng cửa thì 2 cảnh sát đó lại tới. Họ nói người bệnh hôn mê 3 ngày 3 đêm, mãi đến hôm nay mới tỉnh lại, vừa tỉnh đã muốn gặp tôi, còn nói có chuyện quan trọng muốn tìm tôi giúp.
Tôi nghe xong mau chóng cùng cảnh sát đến bệnh viện tìm gặp người kia. Trên đầu hắn bó đầy băng vải, nhìn qua rất giống xác ướp Ai Cập. Khi chúng tôi đi vào hắn luôn miệng nói:
“Ta muốn gặp Trương Cửu Lân! Càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ phải chết không biết bao nhiêu người.”
Nghe lời hắn nói, hẳn là gặp chuyện gì tà môn. Tôi cau mày đi đến mép giường, ho nhẹ một tiếng nói:
“Ta chính là Trương Cửu Lân, ngươi có phải là gặp phiền toái gì không?”
Người này nghe xong như bắt được cọng rơm cứu mạng, túm chặt tay tôi, trong miệng không ngừng kêu:
“Trương đại sư, mau cứu chúng ta!”
“Huynh đệ, ngươi đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói, có thể giúp thì ta nhất định sẽ giúp.”
Tôi vỗ bàn tay hắn, khách khí nói. Đối phương lúc này mới bình tĩnh lại, sau đó cẩn thận nói:
“Chuyện này ta chỉ có thể nói với ngươi, không thể để cho người khác nghe được.”
Tôi nghe xong có chút xấu hổ nhìn 2 cảnh sát nọ, bọn họ cười khổ nhún vai sau đó rời khỏi phòng bệnh. Tiếp đó Lý mặt rỗ tự giác đóng cửa lại, nói mình là trợ thủ của tôi, bảo hắn mau chóng nói ra. Đối phương do dự một chút mới mở miệng:
“Ta là Thang Hiển Tổ, ở Thang Gia Thôn dưới chân núi Tử Kim Sơn, mấy năm gần đây chúng ta phát triển du lịch tương đối tốt, rất nhiều khu đất đã được cho thuê.”
“Sau đó chủ đầu tư liền phái công nhân tới, cả ngày cho máy xúc đất đào xới ngoài ruộng, mới đầu mọi người còn rất cao hứng, cảm thấy lão bản này làm việc hiệu suất rất cao! Chỉ là qua một thời gian mọi người phát hiện ra chủ đầu tư ngoại trừ đào hố khắp nơi trong ruộng thì không làm gì cả, chỉ nửa tháng, toàn Thang Gia Thôn đã bị đào lớn bé mấy trăm cái hố…”
Thang Hiển Tổ bị thương, nói được một chút thì không nhịn được ho khan, tôi mau chóng bảo hắn uống chút nước, sau đó từ từ nói.
Thang Hiển Tổ sau đó nói tiếp, tuy rằng người trong thôn cảm thấy chủ đầu tư hành động kỳ quái, nhưng đất đã cho thuê, bọn họ cũng không thể nói gì. Đại khái một tuần trước, mấy người bạn của Thang Hiển Tổ tới tìm hắn, nói muốn ra ruộng đào bảo vật! Thì ra đất trong thôn rất đặc biệt, một năm bốn mùa đều không có nổi một ngọn cỏ, trời hạn hán các đồng ruộng khác đều khô cằn nứt toác, nhưng chỉ có miếng đất đó là không sao.
Thang Hiển Tổ nghe người già trong thôn nói mảnh đất đó rất tà môn, trước kia khi thống nhất đất nước chia lại ruộng đất, kết quả phàm là thôn dân nào trồng trọt trên miếng đất đó, trồng ngô thì ngô chết, trồng lúa thì lúa khô, người trồng dần dần nản lòng. Dần dần mảnh đất này trở thành đất hoang không ai muốn, do vô chủ lại ở nơi xa, các chủ đầu tư không ai muốn thuê nơi đó.
Vốn dĩ đám tiểu tử đều nghe lời người già, chưa bao giờ đến đó, nhưng khi chủ đầu tư đào hố ngày càng nhiều, dường như là đang tìm kiếm thứ gì thì Thang Hiển Tổ và những người khác cảm giác được phía dưới có lẽ là chôn giấu bảo bối, hơn nữa rất có khả năng là chôn ở dưới mảnh đất tà môn không ai muốn. Bọn họ tập họp, quyết định tối nay sẽ đi tìm hiểu ngọn nguồn! Thang Hiển Tổ vốn không muốn đi, nhưng sợ bị cười nhạo là nhát gan nên đành phải cắn răng đi theo.
Vừa bước vào mảnh đất đó, Thang Hiển Tổ đã cảm thấy rất lạnh lẽo, nhịn không được mà rùng mình. Hắn trong lòng hoảng sợ, liền quyết định đi về. Nhưng đám bạn bè đều nói buổi tối tất nhiên là phải lạnh, rùng mình là bình thường, sau đó ném cho Thang Hiển Tổ một cái cuốc, bảo hắn đi theo đào kho báu. Điều làm bọn họ ngàn lần không ngờ là, đất ở đó vô cùng cứng rắn, như bê tông vậy, cuốc nện xuống chấn cho hổ khẩu tê dại, nhưng cũng khiến cho bọn họ tin tưởng vững chắc rằng dưới nền đất có cái gì đó.
Thang Hiển Tổ hao phí rất nhiều sức lực mới đào sâu được nửa thước, hắn thở hổn hển chuẩn bị ngồi xuống hút thuốc. Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy đám bạn bè hô to:
“Tìm được rồi, tìm được rồi!”
Thang Hiển Tổ vội vàng chạy tới, phát hiện một người đã đào ra một cái lỗ, dưới đất dường như có thứ gì đó sáng lên. Tôi nghe thế, trong lòng đã xác định miếng đất kia có ẩn giấu thứ gì, nếu như là âm vật vậy chẳng phải tôi lại có thể kiếm được một khoản lớn ư?
Lý mặt rỗ phỏng chừng có cùng ý nghĩ với tôi, hai con mắt xoay tròn, thúc giục Thang Hiển Tổ mau nói tiếp. Thang Hiển Tổ gật đầu, nói tiếp:
“Chúng ta lại tiếp tục đào, phát hiện dưới đất lộ ra một cây gậy phát ra hàn quang! Một người dứt khoát dùng tay đào bới bùn đất chung quanh, muốn nhìn xem cây gậy kia rốt cuộc là thứ gì? Nhưng kéo thế nào cũng không ra, cây gậy kia như gắn chặt vào đất vậy.”
“Sau đó chúng ta lùa một con trâu tới, dùng nó để kéo gậy ra! Khi toàn bộ cây gậy lộ ra, ta mới phát hiện nó dài hơn 2 mét, đằng trước có một mũi thương sáng lóng lánh, rõ ràng là trường thương của một tướng quân thời cổ đại. Mọi người đều hiểu đó rất có thể là đồ cổ, mau chóng rửa sạch bùn đất, không rửa thì không biết, rửa rồi mới phát hiện, cây thương đó là dùng bạc tạo thành, toàn thân tỏa ra hàn quang!”
Tôi nghe đến đó nhịn không được mà kích động, theo kinh nghiệm của tôi, cây thương này nhất định rất có lai lịch! Bởi vì ở thời cổ đại kỹ thuật luyện chế kim loại vô cùng lạc hậu, kim loại cũng đắt tiền, bình thường thương của tướng lãnh đều dùng cán gỗ mũi sắt, sẽ không dùng bạc để chế tạo, người có thể sử dụng ngân thương nhất định là đại tướng tiếng tăm lừng lẫy. Huống chi vì cây thương này tồn tại mà miếng đất kia không có nổi một ngọn cỏ, điều này cho thấy cây thương này ẩn chứa sát khí mãnh liệt cỡ nào! Có thể chém giết tất cả các sinh vật.
Nghĩ đến sắp có được một cây ngân thương, khóe miệng tôi không tự chủ được mà nhếch lên. Thang Hiển Tổ thấy tôi mỉm cười, vội vàng hỏi tôi sao vậy? Tôi lúc này mới phát hiện mình đã thất lễ, xấu hổ bảo hắn cứ nói tiếp. Tiếp đó, Thang Hiển Tổ kể lại từ đầu chí cuối quá trình, tôi nghe xong thiếu chút nữa đã nổi điên. Thì ra đám người này thấy lợi quên nghĩa, vừa thấy đào ra ngân thương đã mặc kệ sống chết đều muốn chiếm làm của riêng. Nhưng ngân thương chỉ có một, cuối cùng bọn họ quyết định dựa vào trọng lượng của ngân thương để chia đều số bạc.
Con mẹ nó quả thực là phí phạm của trời mà! Cho nên không đợi Thang Hiển Tổ nói xong, tôi đã thở phì phò hỏi:
“Các ngươi thật sự đã nung chảy cây thương kia?”
“Không…”
Thang Hiển Tổ liên tục lắc đầu, nói tuy rằng đám người rất cao hứng nhưng hắn thế nào cũng không vui nổi, luôn cảm thấy cây ngân thương này rất tà môn. Bởi vì chỉ cần sờ vào cây thương hắn đã cảm giác được một cỗ hàn ý thấu tim gan, thậm chí máu cũng muốn đông lại!
Thang Hiển Tổ sợ chọc phải phiền toái, liền nêu ý kiến trả cây thương về chỗ cũ, chuyện đêm nay coi như chưa từng xảy ra. Nhưng những người đó lại kiên trì muốn nung chảy ngân thương, Thang Hiển Tổ không khuyên được, chỉ có thể ủ rũ quay về. Về đến nhà Thang Hiển Tổ vẫn không thể bình tĩnh, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra, trong lòng hoang mang rối loạn. Vợ hắn thấy hắn không bình thường thì hỏi có chuyện gì nhưng hắn không dám nói, tìm một lý do qua loa lấy lệ cho qua.
Ban đêm hắn không ngủ được, cứ nhắm mắt lại sẽ ngửi thấy trên cây thương tỏa ra mùi máu tươi, cuối cùng Thang Hiển Tổ quyết định không ngủ nữa, ngồi dựa vào giường chơi điện thoại. Cũng không biết chơi bao lâu, màn hình điện thoại đột nhiên phụt tắt, hắn tưởng hết pin chuẩn bị sạc điện, quay đầu lại thì không ngờ phát hiện ở đầu giường có một người đang quỳ! Bởi vì trước mắt đột nhiên tối đen nên hắn thấy không rõ người nọ là ai, còn tưởng là kẻ trộm, theo bản năng mắng:
“Con mẹ nó ngươi là ai? Vì sao lại tới nhà của ta!”
Ai ngờ mắng xong thì người kia khóc ô ô, vốn ban đầu thanh âm rất nhỏ lại rất mơ hồ, nhưng về sau càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, Thang Hiển Tổ nghe mà cũng thấy thương cảm. Cuối cùng thế hắn quên cả sợ hãi, chủ động hỏi bóng người kia vì sao mà khóc? Không ngờ bóng người nọ căn bản không có phản ứng, khi Thang Hiển Tổ bật đèn lên mới phát hiện, ở đầu giường chỉ là một bóng đen mờ nhạt mà thôi, căn bản là không có người.
Hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng vì không muốn vợ con sợ hãi, hắn cố nén không kêu ra tiếng. Lúc này hắc ảnh đứng lên, Thang Hiển Tổ thấy rõ một thi thể mặc áo giáp không có đầu lâu, ở cổ còn đang chảy máu. Máu tươi trên mặt đất càng nhiều, Thang Hiển Tổ lại ngửi thấy một mùi quen thuộc, bỗng nhiên nghĩ tới mùi này cùng với mùi mà ngân thương phát ra giống nhau như đúc! Nghĩ đến đây Thang Hiển Tổ rốt cuộc nhịn không được kêu lên, ngay sau đó vợ hắn mở cửa, hỏi hắn làm sao vậy.
Thang Hiển Tổ lớn gan lại quay đầu nhìn về phía trước, phát hiện hắc ảnh và vết máu đều biến mất, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng dù là ác mộng, cũng khiến hắn tin rằng cây ngân thương này không đơn giản, sáng sớm hôm sau đã vội vàng đi tìm những người bạn kia.