Phần 259
Khi trở về thôn, tôi tìm trưởng thôn, nói với lão lựa chọn của La Thành. Trưởng thôn nghe xong nghẹn họng cả nửa ngày, cuối cùng thở dài. Tôi biết lão muốn bày tỏ sự tưởng nhớ với La Thành nên đã nêu một kiến nghị. Dù sao sau này thôn bọn họ cũng sẽ phát triển du lịch, không bằng xây một công viên văn hóa nhà Tùy Đường trên miếng đất đó, có thể mang đến thu nhập cho thôn, còn có thể khiến cho anh linh La Thành được an ủi. Trưởng thôn nói lão sẽ xem xét, lão có làm hay không thì tôi cũng mặc kệ.
Ăn cơm trưa xong tôi và Lý mặt rỗ cáo biệt trưởng thôn và Tam gia, bọn họ đại diện cho thôn dân đưa cho chúng tôi mấy vạn tệ để cảm ơn. Đặc biệt là trưởng thôn, cứ liên tục nhét vào túi của tôi. Lão biết quy củ của chúng tôi, rất cảm tạ tôi đã vì tâm nguyện của La Thành mà từ bỏ ngân thương. Lần này tôi không từ chối, nếu không trong lòng các thôn dân sẽ luôn bất an, tôi nhận tiền rồi ném cho Lý mặt rỗ, sau đó trở lại bệnh viện đi tìm Thang Hiển Tổ. Kết quả vừa đến đó thì phát hiện hắn đã rời đi, để lại cho tôi một phong thư!
Nguyên văn như sau:
“Trương đại sư đáng kính, khi ngươi nhìn thấy phong thư này, nghĩa là ngươi đã giúp thôn giải quyết được phiền toái. Thẳng thắn mà nói, ta đã lừa gạt ngươi, sở dĩ ta bị thương, là bởi vì ta tham lam muốn lấy trộm ngân thương từ nhà của mấy người bạn để đổi lấy một số tiền lớn. Kỳ thật ta đã sớm biết kỵ sĩ không đầu đó là La Thành, hôm qua nghe người nhà nói La Thành tướng quân hiển linh giúp thôn dân tiêu diệt Thử yêu, ta cảm thấy ta đã không còn mặt mũi nào quay về thôn, tạm biệt!”
Xem xong tôi không nhịn được lắc đầu, nghĩ thầm Thang Hiển Tổ thật đúng là điển hình cho loại người cần tiền không cần mạng, may mà lần này chọc phải La Thành, nếu là Tây Sở Bá Vương hay Sát thần Bạch Khởi thì hắn nào có cơ hội viết thư cho tôi? Nhưng cũng phải nói lại, làm nghề này lâu như vậy, vẫn luôn là tôi thu phục âm vật, được âm vật cứu mạng mới là lần đầu. Nghĩ đến một màn khi đang giằng co với Thử yêu thì La Thành đột nhiên xuất hiện, tôi và Lý mặt rỗ như hiểu ý mà cười cười, liền chuẩn bị về nhà.
Vừa ra khỏi phòng bệnh đã thấy một đám bác sĩ cúi đầu xin lỗi một đôi vợ chồng trẻ tuổi, nhưng đôi vợ chồng này vẫn không ngừng mắng chửi. Tôi nghe xong mấy câu, mới hiểu được mẹ bọn họ nằm trong bệnh viện. Khi vào bệnh viện thì tuy rằng bệnh tình của bà lão rất nghiêm trọng, nhưng chưa đến mức mất mạng, ai ngờ sau khi vào bệnh viện một đêm thì đã không hiểu vì sao mà qua đời… Cho nên bọn họ cảm thấy là đám bác sĩ lang băm này hại chết mẹ mình, gào khóc đòi giải thích.
Lại thêm một trường hợp tranh cãi với bác sĩ, tôi thở dài, cầu nguyện cho bà lão ra đi trong bình an, rồi xoay người đi xuống dưới lầu. Khi đi ngang qua buồng y tá, đột nhiên nghe thấy một giọng nói:
“Ai! Lại chết thêm một người, tôi đã nói cái giường kia có vấn đề mà, viện trưởng lại không nghe…”
Không riêng gì tôi, Lý mặt rỗ nghe thế cũng biến sắc, quay đầu lại thì ra là 2 y tá đang khe khẽ nói chuyện. Thấy chúng tôi nhìn, bọn họ lập tức bắt thu dọn giấy tờ trên bàn, ra vẻ rất bận bịu.
“Cô nương, lời vừa rồi là có ý gì?”
Tôi cau mày hỏi. Nếu cô ta nói thật, vậy khẳng định bà lão đã chết một cách kỳ quặc. Không ngờ y tá lại xua tay, không kiên nhẫn nói:
“Đi đi, hỏi cái gì chứ.”
Lý mặt rỗ nghe xong lời này thì không vui, nhìn thẻ nhân viên của y tá, hung tợn nói:
“Ta đã nhớ kỹ tên ngươi, nếu ngươi không nói, ta sẽ đi tìm viện trưởng, bảo đảm ngày mai các ngươi sẽ cuốn gói!”
Y tá nghe xong thì hai mắt đỏ lên, vẻ mặt ủy khuất gật đầu.
Tôi không khỏi giơ ngón tay cái với Lý mặt rỗ, đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà, hắn rất khôn khéo! Sau đó y tá nói cho chúng tôi biết gian phòng bệnh đó không phải là lần đầu tiên có người chết, trước đó đã chết 3 người, cho nên cô ta cảm thấy cái giường kia có vấn đề. Cô ta còn nói chính mình đã xem danh sách gắn ở đầu giường đó, phát hiện ra phàm là người nằm qua đêm trên giường đều sẽ chết…
“Xem ra thật sự là cái giường có vấn đề.”
Tôi và Lý mặt rỗ liếc nhau, quyết định sẽ thuận tay giúp bệnh viện giải quyết phiền toái này.
May mà phòng bệnh này là phòng cho 2 người, vì bà lão đã chết, cho nên người còn lại cũng đã sợ hãi xin đổi phòng. Đôi vợ chồng nọ làm loạn đến buổi chiều thì rời đi, rốt cuộc tôi đã tìm được cơ hội đến phòng bệnh đó. Tôi giả làm bệnh nhân đến đó thì gặp một vị bác sĩ 4 50 tuổi rất có trách nhiệm, thấy tôi thì lấy tay đẩy kính mắt nói:
“Tiểu tử, nơi đó vừa mới có người chết, sang phòng khác đi!”
“Không có thì ta không đến a!”
Lý mặt rỗ thuận miệng nói, sau đó vội vàng sửa lại:
“Kỳ thật, ta rất thích ở trong phòng bệnh đó, mỗi lần đến đây đều ở đó.”
“Được, thích ở thì ở đi! Cho hai tiểu tử các ngươi ở đó cũng sẽ giúp gian phòng có thêm chút dương khí.”
Vị bác sĩ trung niên nghe Lý mặt rỗ nói như vậy thì đánh giá lại chúng tôi một phen, tựa hồ đã hiểu rõ mục đích của chúng tôi, vẫy tay bảo chúng tôi khai vào giấy tờ. Khi vừa tiến vào phòng tôi đã cảm nhận được một cỗ hơi thở âm lãnh, đặc biệt là cái giường có người vừa mới chết kia, chung quanh tựa như có một lớp băng. Nhưng như vậy cũng không nhất định là có tà vật, rất có thể là quỷ hồn của bà lão hoặc là của người chết trước đó lưu lại.
Thừa dịp trời còn chưa tối tôi mở cửa phòng và cửa sổ ra, sau đó đốt lá ngải. Khi khói lá ngải bao phủ căn phòng, nhiệt độ trong phòng cũng đã tăng lên, tôi cảm thấy đã đến lúc nên đóng cửa sổ lại, cùng Lý mặt rỗ ngồi trong phòng chờ đợi. Đã hơn 10 giờ đêm, bên ngoài bệnh viện đã không có người, hành lang đặc biệt quạnh quẽ, nhiệt độ trong phòng lại bắt đầu giảm xuống… Xem ra thứ đó tựa hồ không chịu ngồi yên, tôi bảo Lý mặt rỗ nằm lên giường của bà lão, còn tôi thì trốn xuống dưới cái giường đối diện mà đợi.
Dù sao thì tôi đã học được cách vẽ Già Dương Phù, chỉ cần dán lên người một lá là có thể tạm thời che đi dương khí trên người, nếu tà vật tới, trừ phi là tận mắt nhìn thấy tôi, còn không thì căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của tôi! Lý mặt rỗ cũng thật là lớn gan, rõ ràng tôi bảo hắn nằm trên đó giả vờ ngủ, kết quả hắn vừa ngả đầu 3 phút đã ngủ như chết, còn ngáy pho pho.
Tôi không khỏi buồn cười, vừa định đánh thức hắn, lại phát hiện sắc mặt hắn đột nhiên đỏ chót, sau đó Lý mặt rỗ tỉnh lại, hai tay đặt lên cổ không ngừng lay động, tựa hồ có một đôi tay vô hình đang bóp chặt yết hầu hắn! Tình huống khẩn cấp, tôi không nghĩ nhiều, lập tức từ dưới gầm giường lăn ra, vung Thiên Lang Tiên đánh về phía cổ Lý mặt rỗ. Còn cách hắn một khoảng thì Thiên Lang Tiên đã bị cản lại, sau đó tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, sau đó một cái bóng màu đỏ nhạt xuất hiện ở giữa tôi và Lý mặt rỗ.
Tôi tập trung nhìn thì phát hiện đó là một đứa trẻ không có mũi, ngũ quan dị dạng. Hai mắt nó một lớn một nhỏ, trong mắt đầy tơ máu trừng mắt nhìn tôi, tựa hồ muốn xé nát tôi. Cúi đầu nhìn thì phát hiện nó còn chưa cắt dây rốn, ruột và máu tươi qua dây rốn chảy ra thật dài. Hiển nhiên đứa trẻ này là một oán anh (oán linh trẻ nhỏ)! Ông nội đã nói với tôi oán anh chia làm 3 loại, loại thứ nhất là thai nhi chết trong bụng mẹ, loại thứ hai là trẻ sơ sinh chết khi mới sinh ra, loại thứ ba là trẻ nhỏ chết non ngoài ý muốn.
Loại thứ ba vì đã được hưởng thụ hạnh phúc thế gian, cho nên oán khí ít hơn một chút, khả năng độ hóa cao hơn. Mà hai loại trước thì oán khí vô cùng mạnh, ông nội đã dặn dò tôi không chỉ một lần nếu gặp oán anh thì phải ra tay thật nhanh, tàn nhẫn mà giải quyết. Tuyệt không thể lưu lại hậu hoạn, bởi vì oán anh nếu đã kết thù, sẽ quấn lấy không buông, khi nào giết được mới thôi. Xem ra đứa trẻ này đã chết khi sinh ra, từ vẻ ngoài thì không khó đoán được nó bị cha mẹ vứt bỏ.
Tôi không chắc chắn có thể thu phục nó, đành phải móc ra Âm Dương Tán nhắm vào nó ra tay. Đứa trẻ có lẽ là cảm nhận được uy lực của Âm Dương Tán, nó hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái rồi buông Lý mặt rỗ ra nhảy qua cửa sổ chạy đi.
“Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!”
Nếu đã ra tay, tôi căn bản sẽ không cho nó cơ hội, căng ra Âm Dương Tán đánh tới. Nó nhìn tôi một cái tựa hồ rất khinh thường, sau đó dùng sức lao tới cửa sổ, nhưng nó không ngờ tôi đã sớm dán linh phù lên đó, khiến nó bật ngược lại, vừa lúc bị Âm Dương Tán đánh trúng.
Nó thống khổ giãy giụa, cuối cùng kêu thảm nhìn tôi, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin đau khổ. Tôi biết nó đang xin tha, nhưng tôi không thể tha cho nó. Bởi vì tôi biết nếu đổi lại là tôi rơi vào tay nó, nó nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi! Không đến 2 phút, thân ảnh đứa trẻ đã hoàn toàn tiêu tán, Lý mặt rỗ đã tỉnh lại, hắn nhìn Âm Dương Tán sửng sốt cả nửa ngày mới có chút không thể tin được hỏi:
“Vậy là xong rồi?”
“Nếu không thì sao?”
Tôi nói rồi kéo hắn dậy, mặc xong quần áo thì không chần chừ, chạy thẳng về nhà.
Lý mặt rỗ cảm thấy xử lý oán anh rất đơn giản, đó là bởi vì tôi đã bỏ qua quá trình phức tạp. Trước nay đều không cảm thấy xử lý tà vật có gì khó, chỉ là tôi muốn tìm hiểu câu chuyện đằng sau âm linh, độ hóa âm linh của những nhân vật truyền kỳ đó. Nếu chỉ là diệt trừ âm linh, muốn lấy âm vật làm mục tiêu, vậy tôi cũng không đủ tư cách làm âm vật thương nhân rồi. Âm vật thương nhân là thế nào? Chính là ăn cơm của trăm nhà, đi đường giữa hai giới âm dương, kết duyên thiên hạ!