Phần 260
Xử lý xong chuyện của Thang Gia Thôn, tôi và Lý mặt rỗ liền quay trở về Vũ Hán, cũng nhờ trời xui đất khiến thế nào giải quyết được một con oán anh. Sau khi trở về tiệm đồ cổ, tôi lại tiếp tục cuộc sống nhàn vân dã hạc vô câu vô thúc, Lý mặt rỗ lại làm tiểu thái giám về nhà hầu hạ vợ con, thi thoảng sẽ đến tìm tôi. Ngày hôm đó tôi tỉnh dậy mở cửa tiệm, chuẩn bị mua 2 bình Hải Chi Lam cùng Lý mặt rỗ uống vài chén.
Vừa mở cửa đã phát hiện Lý mặt rỗ đã tới, hắn ngồi trước cửa tiệm, vừa thảnh thơi uống trà Tây Hồ Long Tỉnh, vừa dùng đôi mắt nhỏ đáng khinh quan sát mỹ nữ trên đường. Xem ra tiểu tử này không sửa được tật xấu háo sắc, không biết Như Tuyết mà biết có bắt hắn quỳ trên vỏ sầu riêng hay không? Nhưng Lý mặt rỗ vẫn còn có lương tâm, thấy tôi đi ra thì mau chóng đưa đồ ăn sáng cho tôi.
Tôi ngồi xuống gặm một miếng hamburger, hỏi tiếp nói:
“Tiệm của ngươi 2 ngày nay thế nào?”
“Còn có thể thế nào, bây giờ người ta đã không dễ lừa, mấy thứ đồ giả đó không bán được tí nào.”
Lý mặt rỗ bĩu môi, có chút bất mãn nói. Tôi cười nhạt, trong lòng đã sớm đoán trước, làm nghề này chính là đến một mối thì làm một mối, cũng may mỗi lần đều có thể kiếm được một khoản lớn, đủ để cho chúng tôi trở thành phú ông.
Tiếp đó Lý mặt rỗ nói với tôi, Như Tuyết đã cùng Tiểu Manh và Tiểu Niệm Sở về nhà mẹ đẻ. Tiểu Nguyệt vì bận công việc mà ở công ty, tôi và Lý mặt rỗ đều là những người không chịu được nhàn rỗi. Ngay khi có cơ hội, Lý mặt rỗ đã hỏi tôi có muốn ra ngoài tìm chút việc để làm hay không?
“Ta biết thừa tiểu tử ngươi, lát nữa ta sẽ gọi điện thoại cho Lão Thử tiền bối hỏi xem! Không biết lão có mối nào không.”
Tôi cười nói.
Lão Thử tiền bối đã lâu không có tin tức, tôi rất muốn biết lão đã đi đâu trốn kẻ thù. Không ngờ đang lúc tôi chuẩn bị gọi điện thoại thì máy bàn trong tiệm lại đột nhiên đổ chuông. Lý mặt rỗ vội vàng đi nghe điện thoại, chưa được vài câu hắn đã nhìn tôi với ánh mắt ám muội. Xem ra là lại có tiền tới cửa! Thật đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh, tôi mau chóng tiến lên tiếp điện thoại, nói tôi chính là Trương Cửu Lân, sau đó bảo đối phương nói tóm tắt sự tình, là trong nhà có quỷ hay có món đồ cổ nào làm loạn.
Kết quả tôi vừa dứt lời, người kia đã vội vã kêu lên:
“Trương tiên sinh, có một chuyện muốn xin ngài giúp đỡ! Hy vọng ngài đừng từ chối.”
Hắn nói xong tựa hồ sợ tôi không đồng ý, lại nói thêm một câu là Lão Thử tiền bối bảo hắn tìm tôi. Tôi nghe xong vỗ đùi, nghĩ thầm tôi và lão già này thật đúng là tâm linh tương thông, lại giới thiệu cho tôi một vụ làm ăn lớn. Nhưng tôi sợ Lão Thử tiền bối lừa tôi, rốt cuộc lão toàn ném cho tôi mấy vụ khó, trong lòng không khỏi thầm đề phòng, đồng thời bảo đối phương kể lại sự tình cho tôi.
Ai ngờ đối phương lại nói một hai câu không thể nói rõ, muốn tôi tự mình đi một chuyến, sau đó cúp máy. Ngay sau đó tôi nhận được tin nhắn, địa chỉ là một nơi nào đó ở Thẩm Dương. Đọc xong tin nhắn tôi không khỏi tức giận, nghĩ thầm người này cũng thật là có ý tứ, cầu tôi giúp mà cường thế như vậy, nếu không phải Lão Thử tiền bối giới thiệu, tôi khẳng định sẽ mặc kệ hắn. Lúc này đã tới mùa thu, sau khi qua Hoàng Hà thì thế giới trước mắt đã thành một màu vàng chói, sau khi đi qua Sơn Hải Quan thì nhiệt độ giảm mạnh, tôi không nhịn được run lên.
Cũng may Lý mặt rỗ đã có dự liệu trước, lấy trong bao ra một cái áo bông cho tôi, lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Chúng tôi vất vả lắm mới chạy đến Thẩm Dương, tôi trực tiếp gọi điện thoại cho đối phương. Không bao lâu một chiếc BMW đã xuất hiện trước mắt chúng tôi, một thanh niên mặc vest đen từ trên xe bước xuống, hắn đeo kính râm, sống lưng thẳng tắp, lộ ra một nét tự tin, nhìn dáng vẻ thì lai lịch không nhỏ.
“Gia hỏa này có tiền! Nhớ lấy điểm này.”
Lý mặt rỗ nhân lúc đối phương còn chưa tới, nhỏ giọng đối tôi nói. Tôi gật đầu, nói vài câu với thanh niên kia, sau đó đi theo hắn lên đường cao tốc, bất tri bất giác đã đến ngoại thành Thẩm Dương.
“Huynh đệ, tìm ta tới rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôi chạy xe ngang với hắn, hạ cửa sổ xe hỏi. Ai ngờ hắn lại nói hắn cũng không biết, chờ tới nơi rồi lão bản tự nhiên sẽ nói với tôi. Thì ra hắn chỉ là chân chạy, tôi cũng không hỏi nhiều, quay đầu quan sát bốn phía.
Đi tiếp một hồi tôi thấy xa xa xuất hiện một kiến trúc rất lớn, như một cung điện màu sắc cổ xưa, lầu các giao nhau, tạo thành một hình ảnh tuyệt đẹp.
“Cung điện này thoạt nhìn rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu?”
Lý mặt rỗ thò đầu ra, hứng thú bừng bừng nói. Tôi nghe hắn nói như vậy thì lại quan sát thêm lần nữa, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến nơi này hẳn là Thanh Đông Lăng ở Thẩm Dương, hoàng đế khai quốc của triều Thanh là Nỗ Nhĩ Cáp Xích được chôn ở đây.
Tôi kinh sợ tiếp tục quan sát, phát hiện toàn bộ Thanh Đông Lăng ẩn ẩn tỏa ra một dòng khí lưu màu đen, điều này làm tôi cảm thấy có chút không thích hợp. Tuy rằng nơi có lăng mộ đều sẽ sinh ra âm khí, nhưng nơi này là hoàng lăng, nơi chôn chân long thiên tử! Dù có âm khí thì cũng nên có màu trắng hoặc màu tím, hiện giờ lại là hắc khí, điều này cho thấy bên trong rất có khả năng tồn tại âm linh.
Lúc này qua cửa xe tôi chú ý tới một người qua đường, tuy chỉ là vội nhìn thoáng qua, nhưng tôi lại cảm giác được trên người hắn âm khí rất nặng, dường như là bị tà vật nhập thể. Vốn đang muốn xuống xe giúp hắn thì thanh niên mặc vest đen đã lái xe đi rất xa, tôi đành phải bỏ qua, trong lòng lại càng thêm tò mò đối với lăng mộ này. Xe ra khỏi thành thị, cảnh vật trước mắt đã biến thành núi cao sông lớn, cuối cùng thanh niên mặc vest dừng lại trước một khe suối.
Tôi nhìn qua, phát hiện khe suối này rất giống một tụ bảo bồn. Sau lưng có núi, phía trước có gò, trái có sông chảy liên miên, phải có dốc núi trùng trùng điệp điệp, là phong thuỷ bảo địa hiếm có. Nhìn khe suối này, tôi càng thêm tin tưởng thân phận của đối phương không đơn giản. Phía sau khe suối thấy được một tòa biệt thự, từ xa mà nhìn thấy cung cách của biệt thự rất truyền thống, tràn ngập phong cách Trung Quốc, diện tích khá lớn, con mẹ nó vừa thấy còn tưởng là hoàng cung.
Tôi không khỏi cười khổ, đều là dạng đái đứng cả, vì sao lại khác nhau nhiều như vậy? Chúng tôi còn chưa đi vào biệt thự, đã thấy một nam nhân mập mạp nhìn qua có vẻ khôn khéo, rất có năng lực đi lên đón, hỏi tôi có phải là Trương Cửu Lân không, sau đó kích động nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi đi vào đại sảnh nói chuyện. Vào đại sảnh, hắn tự giới thiệu mình là người gọi điện thoại xin giúp đỡ, tên là Diệp Thần. Tôi thầm nghĩ hắn toàn nói mấy lời vô dụng, bảo hắn mau nói rõ đã gặp chuyện gì? Vì sao trong điện thoại hắn lại hoảng loạn như vậy.
Nghe tôi hỏi như vậy, Diệp Thần mặt mày trầm xuống, hai tay đặt trên bàn không yên. Trầm mặc vài giây rồi mới nói, kỳ thật không phải hắn gặp phiền toái, mà là lão bản Kim Thánh Thanh của hắn gần đây dường như đã trêu chọc vào mấy thứ không sạch sẽ, hắn chỉ là người phụ trách liên hệ với chúng tôi… Tôi nghe xong không khỏi kinh ngạc, cảm giác Kim lão bản này mời chúng tôi tới giúp sao lại giống như phải qua tầng tầng đặc vụ như vậy?
Diệp Thần nói cho chúng tôi biết, Kim lão bản đầu tư cổ phiếu, thích ra bên ngoài vận động, yêu thích bắn cung, ngày thường không có việc gì làm thì hay đến gần núi Trường Bạch săn thú. Đại khái vào nửa tháng trước, Kim lão bản đã cùng hắn và một đám vệ sĩ đến núi Trường Bạch. Lần này thu hoạch rất phong phú, săn được mấy chục con thú, Kim lão bản cũng rất cao hứng, trọng thưởng cho những người đi theo.
Nhưng sau khi trở về Kim lão bản liền trở nên có chút không đúng, ban đầu chỉ là tính tình rất khó chịu, rất dễ nổi nóng, mọi người cho rằng gần đây hắn bị áp lực nên không để ý. Ai ngờ hắn càng ngày càng tệ, đến bây giờ chỉ cần vừa nhìn thấy thân thích bằng hữu thì cảm xúc sẽ mất kiềm chế, động một chút là đánh người. Bởi vì trạng thái của Kim lão bản không tốt, Diệp Thần đã cùng mấy vệ sĩ ở lại biệt thự chăm sóc hắn.
Mấy hôm trước Kim lão bản đột nhiên rống giận trong phòng, sau đó lại khóc thút thít. Bọn Diệp Thần nghe thấy lập tức chạy vào, phát hiện Kim lão bản đang ngồi trên mặt đất, tay chống cằm, đưa tay lau nước mắt, vẻ mặt uỷ khuất, bất luận là động tác hay thần thái đều rất khác với vẻ nghiêm túc ngày thường, nhìn qua như một nữ nhân. Bọn họ sợ hãi, vừa định đi lên an ủi Kim lão bản, không ngờ Kim lão bản quay đầu lại, trong miệng phát ra giọng nói của nữ nhân!
Nói tới đây giọng Diệp Thần có chút run rẩy, trên mặt cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn nuốt nước miếng, lúc này mới tiếp tục nói:
“Ta nghe nói Thử Gia am hiểu xử lý loại chuyện này, kết quả khi tìm được thì lão sắp bay sang Congo ở Châu Phi để tránh né kẻ thù, bảo ta liên hệ với ngươi.”
Nghe Diệp Thần nói xong, trong đầu tôi hiện ngay ra hình ảnh lúc đó, trong lòng không khỏi ớn lạnh. Nhưng loại chuyện này không phải là chưa từng trải qua, trong vụ chiếc giày thêu, chẳng phải Lý Tiểu Manh cũng bị nữ quỷ nhập thể đó sao?
Cho nên tôi lập tức lấy lại bình tĩnh hỏi Diệp Thần:
“Nếu Kim lão bản ra khỏi biệt thự có xuất hiện loại tình huống này không?”
“Vô dụng, những biện pháp có thể thử chúng ta đều đã thử, bất luận Kim lão bản đi đến đâu, chỉ cần đến tối thì sẽ như vậy…”
Nói đến đây, Diệp Thần đột nhiên giữ chặt tay tôi, xin tôi nhất định phải giúp Kim lão bản. Tôi gật đầu, hỏi hắn Kim lão bản đang ở đâu?
“Kim lão bản đi ra ngoài tản bộ, ngài biết hôm nay ngươi sẽ tới, cho nên trước khi trời tối nhất định sẽ trở về. Các ngươi cứ vào biệt thự nghỉ ngơi đi! Chờ Kim lão bản trở về, ta sẽ báo cho các ngươi.”
Diệp Thần nói. Thấy cảm xúc của Diệp Thần không ổn định, tôi cũng không tiếp tục hỏi các vấn đề khác.