Phần 262
“Dùng linh phù có được không?”
Lý mặt rỗ còn kém hơn tôi, đùi hắn bị bắn trúng, quần bị liệt hỏa đốt cháy. Nếu lệch đi mấy centimet thì đời này của hắn coi như phế, cho nên hắn nhất thời nóng nảy. Tôi nghe xong bỗng nhiên có phản ứng, nữ quỷ khẳng định là dựa vào dương hỏa trên người hai chúng tôi mà công kích, chỉ cần chúng tôi che đi dương khí, xem bà ta bắn chỗ nào! Nghĩ vậy, tôi không do dự dán Già Dương Phù lên người, thế công của nữ quỷ trong nháy mắt đã yếu đi trông thấy.
Không ngờ Già Dương Phù lại hiệu quả như vậy rõ ràng, tôi nhìn Lý mặt rỗ dựng ngón tay cái, ném đi Thiên Lang Tiên đã mất đi hiệu lực trên mặt đất, chậm rãi tới gần nữ quỷ. Vốn dĩ bà ta bắn tôi là dựa vào cảm giác, mục tiêu đột nhiên biến mất, bà ta tựa hồ có chút mê man đứng tại chỗ không nhúc nhích. Vừa hay tiện cho tôi hành động, sau khi đã xáp lại đủ gần, tôi móc trong túi ra chu sa ném tới! Khi nữ quỷ kịp nhận ra thì muốn né tránh đã chậm, bị chu sa đánh trúng, trên người phát ra tiếng cháy xèo xèo.
Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, nhưng lại không tấn công. Lúc này đã qua giờ Tý là giờ âm khí mạnh nhất trong ngày, bà ta biết mình không phải là đối thủ của tôi, liền quyết đoán lắc mình biến mất. Tôi vừa muốn đuổi theo lại phát hiện trên mặt đất có một cây cung có hình dạng cổ quái. Hiển nhiên nữ quỷ vừa rồi là âm linh sống nhờ vào cây cung, nếu âm vật đã xuất hiện, tôi cũng không cần đuổi theo nữa.
Tôi bảo Lý mặt rỗ cầm lấy cây cung, sau đó tôi đến mép giường nhìn Kim lão bản, phát hiện hắn hô hấp vẫn bình thường thì nhẹ nhàng thở ra. Lúc này Diệp Thần nghe thấy động tĩnh thì dẫn người chạy tới, hỏi tôi thế nào rồi. Nếu nữ quỷ đã hoảng sợ mà bỏ chạy, thậm chí còn từ bỏ việc sống nhờ vào cây cung, tôi nghĩ đêm nay khẳng định bà ta sẽ không dám đến nữa, liền bảo Diệp Thần trở về ngủ tiếp, sau đó tôi mở đèn bàn, cầm cây cung cẩn thận nghiên cứu.
Cây cung này hình như là làm bằng đồng thau, mặt ngoài nhiều nơi đã lộ ra màu xanh đồng, nhìn kỹ sẽ phát hiện có khắc rất nhiều ký hiệu và một số đồ hình động vật nhỏ. Đây hình như là vũ khí chuyên dụng của cung thủ người Mãn Thanh, chỉ từ bề ngoài thì căn bản không nhìn điều gì. Nhưng vừa sờ tay vào, tôi mới ý thức được cây cung này không đơn giản. Rõ ràng mặt ngoài đã rỉ sét không còn hình dáng ban đầu, nhưng sờ vào lại cảm thấy bóng loáng, trong đó còn chứa sự hơi nóng rõ ràng, giống như sờ vào một khối than củi cháy vậy.
Nghĩ đến lời Diệp Thần nói, Kim lão bản từ khi đi săn thú ở núi Trường Bạch trở về mới nổi điên, tôi cảm thấy hắn hẳn là có liên quan đến cây cung này, hiện giờ phải chờ hắn tỉnh lại đã! Cho dù tôi biết nữ quỷ không hẳn sẽ trở lại nhưng vẫn ôm cung suốt một đêm. Khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, tôi nhẹ nhàng thở ra, đánh thức Lý mặt rỗ rồi giao cung cho hắn, trở về phòng ngả đầu ngủ một giấc. Khi tôi thức dậy thì Kim lão bản cũng đã tỉnh, nhưng hắn hoàn toàn không nhớ gì về việc tối qua, chỉ là dường như mình đang ngủ lại bị nhéo lên người.
Sau khi rửa mặt, tôi lấy cung trong tay Lý mặt rỗ, chuẩn bị dò hỏi Kim lão bản, nào ngờ tôi chưa mở miệng, Kim lão bản đã lộ ra ánh mắt nghi hoặc, nói:
“Cung của ta sao lại ở trong tay ngươi?”
“Cung của ngươi?”
Trong lòng tôi vừa động, hỏi tiếp:
“Ngươi để cung ở đâu?”
“Từ lần trước đi săn thú về vẫn luôn để trong nhà.”
Kim lão bản khẳng định. Thấy hắn nói rõ ràng, tôi cũng không giấu giếm, đem chuyện tối qua nói lại với hắn.
Kim lão bản nghe xong lập tức gọi điện thoại cho vợ mình, bảo bà ta mở kho ra xem thử cây cung đồng thau còn ở đó không. Kết quả vợ hắn nói kho đã khóa kỹ nhưng cây cung bên trong lại không thấy đâu… “Hô!” Kim lão bản ngồi bệt dưới đất, cả người tràn ngập cảm giác vô lực, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, có chút bi quan hỏi:
“Trương đại sư, ta nên làm gì bây giờ?”
Tôi hỏi hắn cây cung này làm sao mà có, hắn có chút sợ hãi nhìn cây cung một cái, sau đó mới từ từ kể lại.
Rất nhiều ông chủ lớn đều có những sở thích riêng, tỷ như có người yêu mỹ nữ, có người thích đi săn, hoặc là sưu tập đồ cổ gì đó. Mà Kim lão bản lại là một người đã thích săn thú còn mê cả đồ cổ. Lúc trước hắn săn thú ở núi Trường Bạch về, trùng hợp đã gặp một đại thúc người Mãn bán cung tiễn, hắn liền có hứng thú, kết quả liếc mắt một cái đã nhìn trúng cây cung này, bỏ ra 1 vạn tệ mua về. Sau đó hắn lại muốn thử cây cung này, lại đến núi Trường Bạch, kết quả sau lần đó bị nữ quỷ cuốn lấy.
Kim lão bản nói đến đây vẻ mặt tràn đầy hối hận, không ngừng mắng kẻ bán cung cho hắn. Tôi cười không nói gì, từ đáy lòng lại có chút khinh bỉ hắn, chính mình nhãn lực không tốt mua phải âm vật còn trách người khác… Vì tối qua mọi người đều không ngủ ngon nên ăn cơm xong mọi người về phòng ngủ bù. Tôi vừa về phòng chuẩn bị ngủ tiếp, lại thấy Lý mặt rỗ đang lo lắng sốt ruột đi vào, dường như có tâm sự gì.
“Sao, nhớ vợ à?”
Tôi nói giỡn, nhưng sắc mặt hắn vẫn khó coi, tôi ý thức được có điều không thích hợp, trực tiếp ngồi dậy.
“Trương gia tiểu ca, ngươi có biết tối qua ta đã gặp cái gì không?”
Lý mặt rỗ nói như sắp khóc, nhưng tôi lại cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì hôm qua chúng tôi vẫn luôn ở cạnh nhau, dù là sau đó tôi giữ cây cung còn hắn thì ngủ tôi cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
“Rạng sáng khi ta đang ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt, mới đầu ta tưởng là ngươi nên không để ý. Kết quả tiếng bước chân càng lúc càng nhẹ khi có khi không, ta ý thức được không đúng liền đột nhiên mở mắt ra, sau đó thấy một bóng trắng xách đao chém tới đầu của ta, may mà Âm Dương Tán ở bên cạnh, ta kịp thời lấy ra đỡ, bằng không ngươi sẽ không gặp lại huynh đệ ta nữa rồi!”
Tôi nghe Lý mặt rỗ nói xong, trong lòng đột nhiên chấn động. Tối qua nữ quỷ mặc trang phục có màu sắc và hoa văn của Mãn tộc, mà Lý mặt rỗ lại gặp bóng trắng cầm đao tập kích. Điều này cho thấy biệt thự ít nhất có 2 âm linh, hơn nữa bóng trắng lại có thể không bị Âm Dương Tán đánh tan, hiển nhiên còn lợi hại hơn nữ quỷ nhiều. Từ việc việc tối qua mà nói, 2 âm linh này đều không yếu, nếu bọn họ muốn giết Kim lão bản, đó là việc dễ như trở bàn tay, nhưng bọn họ lại không xuống tay mà chỉ không ngừng tra tấn Kim lão bản.
Điều này thật có chút kỳ quặc, tôi cẩn thận suy nghĩ, sau đó thương lượng với Lý mặt rỗ một kế hoạch. Sau đó chúng tôi ngủ cả một buổi sáng, giữa trưa ăn cơm xong tôi về phòng, Lý mặt rỗ theo kế hoạch lặng lẽ rời khỏi biệt thự. Buổi chiều ngoài biệt thự đột nhiên có tiếng ô tô, tôi nhìn qua cửa sổ, vừa lúc thấy xe dừng lại, sau đó 2 nam 1 nữ từ trên xe bước xuống. Nữ nhân tuổi tác khá lớn, ít ra cũng phải 60 tuổi, là một bà lão ăn mặc nghiêm túc.
Còn 2 nam nhân đại khái khoảng 40 tuổi, 3 người đứng đó liền có một cỗ khí tức kỳ lạ khó mà gọi tên, tôi có chút tò mò về thân phận của bọn họ, nhưng Kim lão bản dù sao cũng là một ông chủ lớn, có mấy người bạn trong giới cũng là chuyện bình thường, nên tôi cũng không quản bọn họ nữa. Tôi nằm trên giường không bao lâu, dưới lầu đột nhiên có tiếng quăng ném đồ vật đổ vỡ. Sau đó là tiếng Kim lão bản và bà lão cãi nhau. Vốn tưởng rằng chỉ nói một hai câu là thôi, ai ngờ bọn họ căn bản không hề dừng lại.
Tôi rất muốn đi xuống khuyên nhủ nhưng đây là việc riêng của Kim lão bản, cũng không tiện nhúng tay. Lúc này hành lang có tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó Diệp Thần nôn nóng đi vào, thở hổn hển nói:
“Trương đại sư, lão bản lại mất khống chế…”
“Cái gì?”
Tôi đi chân trần lao xuống lầu, phát hiện lúc này hai mắt Kim lão bản đã đỏ quạch, cả khuôn mặt vặn vẹo nhìn qua vô cùng dữ tợn. Trong tay hắn cầm một ly thuỷ tinh, tựa hồ muốn ném về phía bà lão có khí chất kia, cũng may đã bị mấy vệ sĩ đè lại.
Kim lão bản không ngừng giãy giụa, hai mắt chằm chằm bà lão, trong miệng kêu to:
“Ta phải giết các ngươi, trả mạng ngạch nương ta đây…”
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, tôi lại mơ hồ bắt được một chút manh mối!