Phần 266
Lúc này muốn ngăn cản đã không còn kịp, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Đa Nhĩ Cổn giương cung cài tên! Cũng may Lý mặt rỗ phản ứng không chậm, kịp thời dịch đầu qua bên cạnh, tránh được một đòn chí mạng. Dù vậy, bả vai Lý mặt rỗ vẫn bị bắn trúng, mũi tên mang theo liệt hỏa đốt cho bờ vai của hắn thành một mảnh đen nhánh. Lý mặt rỗ thống khổ kêu lớn, sau đó cắn răng lại hô lên:
“Còn thất thần làm gì, động thủ a.”
“Phốc!”
Vừa dứt lời, Lý mặt rỗ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thì ra Đa Nhĩ Cổn đã lại bắn lên người hắn một mũi tên. Diệp Thần thấy tình huống nguy hiểm nhưng vẫn từ trong trận vọt ra, lao vào Đa Nhĩ Cổn cướp đoạt cung tên để tôi có thêm thời gian động thủ.
“Mẹ nó!”
Tôi nhìn bọn họ bị Đa Nhĩ Cổn đánh, nhịn không được mắng một tiếng, sau đó nhìn kỹ hoàn cảnh chung quanh, có núi có cây nhưng không có sông, con sông nhỏ vừa lúc lại so le với Ngũ Hành Đại Trận do Lý mặt rỗ bố trí. Khó trách trận pháp trong nháy mắt đã bị đánh vỡ!
Bố trí Ngũ Hành Đại Trận phải rất chú ý, kim mộc thủy hỏa thổ chỉ cần thiếu một thì uy lực sẽ đại giảm. Tới nước này tôi cũng không thể lo nhiều như vậy, tôi một lần nữa di dời trận pháp, sau đó khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại yên lặng niệm chú ngữ Ngũ Hành Trận. Nhưng càng sốt ruột thì càng không kích hoạt được thủy trong ngũ hành!
Lý mặt rỗ và Diệp Thần lúc này đã cả người đầy máu, sắp không trụ được nữa.
“Trương gia tiểu ca, ngươi đi nhanh đi! Đi được bao xa thì đi, giúp ta chăm sóc vợ con.”
Lý mặt rỗ phun ra máu tươi nói. Hắn thấy tôi không kích hoạt được đại trận thì khuyên tôi mau chóng chạy trốn, còn hắn tự mình ôm chặt lấy cây cung của Đa Nhĩ Cổn, không cho Đa Nhĩ Cổn bắn vào tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lý mặt rỗ không sợ chết. Đây là tình nghĩa, tình nghĩa cùng nhau vào sinh ra tử, có tình nghĩa này mới khiến Lý mặt rỗ cam nguyện vì bằng hữu mà trả giá bằng cả tính mạng.
“Huynh đệ!”
Mũi tôi cay cay, cắn răng nhìn về phía Đa Nhĩ Cổn, hắn cũng đang nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ đắc thắng khinh thường.
“Lão tử liều mạng với ngươi!”
Tôi không tin mình không kích hoạt được Ngũ Hành Đại Trận, lấy ra chủy thủ cắt ngón tay, lấy mình làm trung tâm vẽ một vòng tròn bằng máu, rồi sau đó hướng ra chung quanh vẽ 4 mũi tên, lần lượt hướng chỉ về núi Trường Bạch, rừng rậm nguyên thủy, đất dưới chân và con sông nơi xa. Hơn nữa lấy máu mình luyện hỏa, vừa đủ ngũ hành!
Tiếp đó tôi lại niệm chú ngữ, đồng thời không ngừng rỏ máu tươi vào trung tâm vòng tròn. Máu tươi càng ngày càng nhiều, 4 mũi tên cũng tản ra nhưng vẫn duy trì hình thái mũi tên. Hiển nhiên trận pháp vì có tinh huyết rót vào mà đã bị kích hoạt, trong lòng tôi đại hỉ, niệm chú nhanh hơn! Lúc này, tôi muốn bao phủ toàn bộ núi Trường Bạch trong Ngũ Hành Đại Trận, xem hắn trốn như thế nào. Cuối cùng, cả người tôi rét run, bốn phía chung quanh đồng thời tỏa sáng. Cùng lúc đó, trên núi Trường Bạch hình thành một vòng sáng thật lớn!
Sau đó tôi nghe thấy vô số tiếng kêu rên, từ sâu trong linh hồn tựa như có trăm ngàn con chuột đang gặm cắn, đau thấu tim. Đây là do cô hồn dã quỷ bị bao phủ trong vòng sáng ngũ hành muốn phá vỡ Ngũ Hành Đại Trận tạo ra. Lần đầu tiên tôi bày trận lớn như vậy, cuối cùng đã hiểu rõ vì sao ông nội nhắc đi nhắc lại, đừng ngu ngốc mà mở rộng trận pháp. Bởi vì trước khi đối phó với Đa Nhĩ Cổn sẽ phải chịu đựng sự công kích của các yêu ma quỷ quái khác!
Không thể không nói lúc trước tôi đã không suy xét đến điểm này, bây giờ chỉ có thể ngạnh kháng. Dần dần cảm giác chuột cắn vào xương tủy ngày càng nhỏ, cho thấy những quỷ hồn đó đã bị Ngũ Hành Đại Trận tiêu diệt. Nhưng tôi cũng sắp không chịu nổi, trên trán chảy ra mồ hôi to như hạt đậu, cả người rét run lên, tựa như chui vào hầm băng, tốc độ niệm chú chậm lại, hai mắt nhịn không được muốn nhắm lại. Dần dần quang mang trước mắt tôi biến mất, Lý mặt rỗ, Đa Nhĩ Cổn bọn họ đều đã không còn, cảm giác chính mình đã rơi vào một mảnh hỗn độn, tôi cảm thấy mình quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng sắp nhắm mắt lại.
“Cháu ngoan, mau tỉnh lại, đừng ngủ! Ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được nữa.”
Khi tôi sắp mất đi ý thức bên tai đột nhiên có tiếng của ông nội, tôi bỗng nhiên mở to mắt, trước mắt nào có bóng dáng ông nội? Quang mang vẫn còn đó, chỉ là ảm đạm hơn rất nhiều. Đa Nhĩ Cổn đã không còn đánh với Lý mặt rỗ và Diệp Thần nữa, cũng không biết từ khi nào hắn đã thoát khỏi thân thể Kim lão bản, phiêu phù giữa không trung không ngừng quay cuồng.
Xem ra cũng không phải là ông nội đến, chỉ là sắp đến lúc tử vong thì lòng nhớ thương ông nội từ đáy lòng tôi đã hóa thành một sức mạnh đánh thức tôi. Tôi có chút mất mát, nhưng thấy đám Lý mặt rỗ nằm trên mặt đất, trong lòng dâng lên một ý thức trách nhiệm, tinh thần mạnh mẽ niệm chú ngữ. Trước mắt tôi và Đa Nhĩ Cổn đang ở trong giai đoạn giằng co, cứ kiên trì thì đối với tôi sẽ có lợi, nhưng tôi biết mình không kiên trì được bao lâu, liền liều một chuyến được ăn cả ngã về không mà cắn chót lưỡi, đem tinh nguyên cuối cùng của mình rót vào vòng sáng!
Chỉ nghe xoát một tiếng, Ngũ Hành Đại Trận nháy mắt đã sáng lên, chiếu sáng chung quanh như ban ngày. Đa Nhĩ Cổn đang giãy giụa liền bất động, hắn “A” một tiếng hét thảm, trực tiếp hồn phi phách tán. Tôi miễn cưỡng cười cười, sau khi vòng sáng tan đi cả người như không còn xương cốt ngã xuống, hai mắt nhắm lại. Khi tôi khôi phục ý thức chỉ cảm thấy giống như một giấc mộng, bên tai không ngừng có tiếng ồn ào, nhưng trước mắt ngoại trừ một mảnh bạch quang mông lung thì không thấy gì cả.
Đến khi nghe được tiếng khóc của Tiểu Nguyệt, tôi mới đột nhiên mở to mắt. Phát hiện mình đang ở bệnh viện, chung quanh có rất nhiều người. Có Tiểu Nguyệt có Lý mặt rỗ, còn có cả Kim lão bản và Diệp Thần.
“Ta làm sao vậy?”
Tôi cố gắng ngồi dậy, quơ đầu hỏi. Tiểu Nguyệt thấy tôi đã tỉnh, nhào vào ngực tôi, ô ô khóc lớn.
“Cửu Lân, huynh rốt cuộc đã tỉnh, muội còn cho rằng huynh không thể tỉnh lại a.”
Tiểu Nguyệt vẻ mặt mệt mỏi, vành mắt có chút thâm đen, bọn Lý mặt rỗ cũng đều rất mệt mỏi, hơn nữa tôi chú ý thấy 3 người bọn họ đều đã lành vết thương, vừa hỏi mới biết mình đã hôn mê nửa tháng!
Trong nửa tháng này, Tiểu Nguyệt luôn khóc lóc, bác sĩ nói nếu tôi không tỉnh lại, tôi có khả năng sẽ biến thành người thực vật. Tôi nghe xong mà sợ hãi nhưng lại không hối hận! Kết quả tệ nhất là tôi sẽ biến thành người thực vật, nhưng nếu lúc ấy không bày ra sát trận, đám Lý mặt rỗ đều sẽ phải chết. Người sống một đời, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, quan trọng nhất chính là có trách nhiệm, có gan dám đương đầu!
Tựa như Lý mặt rỗ lúc ấy dám động thân cứu tôi vậy. Đây mới là thứ quý giá nhất của con người, một thứ tình cảm vĩ đại khác với dã thú. Vì đã tỉnh nên tôi cũng không tiếp tục quấy rầy đám Kim lão bản, huống chi tôi cũng không có việc gì, nội thương khi trở về chậm rãi điều trị sẽ khỏi hẳn, liền rời khỏi núi Trường Bạch. Kim lão bản vốn định giữ tôi lại chiêu đãi một thời gian, một nhà bọn họ đều rất cảm kích tôi, nhưng tôi khăng khăng rời đi, Kim lão bản liền đưa cây cung đồng cho tôi.
Đồng thời mẹ của Kim lão bản biết được Tiểu Nguyệt là bạn gái tôi thì đưa cho nàng một phần lễ vật không giống ai: Một đôi vòng tay bằng vàng ròng, phía trên nạm mã não. Mẹ của Kim lão bản nói, đây là bảo bối tổ truyền của Kim gia, là đồ của hoàng thất. Bà khăng khăng cho nàng, tôi đành phải bảo Tiểu Nguyệt nhận lấy, nhưng không nhận tiền thù lao của Kim lão bản nữa, xem như thông qua một vụ làm ăn mà kết giao với một người bạn tốt!