Phần 268
Để làm rõ ràng có phải ngọc trâm đang tác quái hay không, chờ tới ban đêm tôi thừa dịp Tiểu Nguyệt đang ngủ liền tháo cây trâm từ trên đầu nàng xuống, khóa vào trong ngăn tủ rồi mới an tâm đi ngủ. Đến khuya đột nhiên nghe trong đại sảnh có tiếng bước chân, tôi cho rằng có trộm vào nhà nên tỉnh dậy, mở mắt thì phát hiện ra Tiểu Nguyệt đã không còn trên giường!
Bật đèn trong phòng ngủ, ngăn tủ tôi cất cây trâm đã bị cạy ra… Xem ra thật sự là ngọc trâm có vấn đề, kỳ thật nhân lúc Tiểu Nguyệt đang ngủ mà lấy đi cây trâm, tiêu hủy nó thì việc này cũng sẽ kết thúc. Nhưng tôi có một thói quen phàm là vấn đề gì cũng phải giải quyết tận gốc, ít nhất thì âm linh trong ngọc trâm đến giờ vẫn chưa làm hại Tiểu Nguyệt. Huống chi thông qua biểu hiện gần đây của Tiểu Nguyệt, tôi nghĩ âm linh hẳn là một oán phụ, nếu không đâu có cả ngày buồn bực không vui như vậy.
Cho nên tôi không quấy nhiễu nàng, rón rén cầm lấy Thiên Lang Tiên trốn sau cửa lặng lẽ quan sát! Chỉ thấy nàng ngồi trên ghế thỉnh thoảng lại thở dài, cuối cùng mở cửa ra khỏi nhà. Tôi mau chóng sau đó, phát hiện nàng dường như muốn đi đâu đó, có vẻ là muốn ra vùng ngoại thành. Sau khi tới vùng ngoại thành thì nàng đi nhanh hơn rất nhiều, tôi sợ nàng có sơ xuất gì nên mau chóng tăng tốc, kết quả không cẩn thận dẫm vào nhánh cây. Tiểu Nguyệt dừng lại, sau đó quay người nhìn về phía tôi, khóe miệng lộ ra một nét tươi cười quỷ dị.
Sở dĩ nói là quỷ dị, không phải nói đến nét tươi cười này đáng sợ, mà là ý cười vô cùng xinh đẹp, nhưng là của một nữ nhân khác đang cười! Tôi đang không biết nên làm gì thì Tiểu Nguyệt đã hôn mê bất tỉnh. Tôi mau chóng tiến đến tháo cây trâm ra, sau đó ôm nàng về nhà. Cả một đêm tôi ngồi trông ở mép giường, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì, kết quả tới ngày hôm sau thì Tiểu Nguyệt bị sốt. Tôi mau chóng lấy chén nước bùa ép nàng uống sạch, lúc này nàng mới dần dần khá hơn.
Không ngờ khi tỉnh lại thì chuyện đầu tiên nàng làm là tìm tôi đòi cây trâm, dáng vẻ nếu tôi không đưa thì nàng sẽ liều mạng! Tôi suy nghĩ rồi trả cây trâm lại cho Tiểu Nguyệt. Nhưng tôi đã lén hẹn với Lý mặt rỗ, đêm nay sẽ phân công nhau theo dõi Tiểu Nguyệt, xem thử nàng rốt cuộc muốn làm gì? Đến tối tôi tiếp tục giả vờ ngủ để canh chừng, nhưng nàng lại như đã biết kế hoạch của tôi và Lý mặt rỗ vậy, cứ thế ngủ im.
Không lâu sau đã có tiếng ngáy nho nhỏ, tôi nhẹ nhàng thở ra, nhắn tin cho Lý mặt rỗ bảo hắn đừng ngồi canh bên ngoài nữa, mau về nhà nghỉ ngơi, sau đó tôi cũng ngủ mất. Không biết ngủ được bao lâu, điện thoại đột nhiên rung lên, tôi mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại bấm nghe, ỉu xìu hỏi:
“Ai đó?”
“Tiểu tử ngươi còn ngủ? Vợ ngươi biến mất rồi!”
Lý mặt rỗ nôn nóng nói, tôi nghe xong theo phản xạ sờ sang bên cạnh, Tiểu Nguyệt đã biến mất.
“Con mẹ nó!”
Tôi nện một quyền lên giường, đồng thời bảo Lý mặt rỗ cứ theo dõi tiếp, rồi tôi mặc quần áo chạy vội đuổi theo. Rất nhanh tôi đã thấy Lý mặt rỗ, hắn sau đó Tiểu Nguyệt cách mấy chục mét. Thấy tôi tới thì hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, nghiêm túc nói:
“Trương gia tiểu ca, lần này ngươi phải nghe ca ca, nói thế nào cũng phải huỷ cây trâm này, ngươi đã kết hôn rồi đó!”
Đây là lần đầu tiên Lý mặt rỗ lấy thân phận ca ca nói chuyện với tôi, người từng qua 3 cuộc hôn nhân như hắn có tư cách này để giáo huấn tôi.
Về phương diện chăm sóc gia đình, hắn quả thực đã làm rất tốt. Tôi gật đầu, khẽ cắn môi hạ quyết tâm, nếu cây trâm này đã năm lần bảy lượt tra tấn vợ tôi, tôi cũng sẽ không khách khí với nó. Đi tiếp khoảng nửa giờ, chúng tôi đã tới bờ sông, Tiểu Nguyệt lại không hề có ý dừng chân, tiếp tục đi qua.
“Mẹ kiếp, đệ muội sẽ không nhảy xuống sông chứ?”
Lý mặt rỗ hai mắt trợn tròn, còn mắt tôi lập tức đỏ như máu, không màng tất cả vọt tới.
“A!”
Lúc này Tiểu Nguyệt quay đầu, nhìn chúng tôi liếc mắt một cái có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó nhảy xuống sông. Cũng may đoạn sông này nước chảy không siết, tôi mau chóng nhảy xuống ôm lấy nàng. Khi kéo nàng lên, tôi rõ ràng cảm thấy trọng lượng của nàng không ngừng gia tăng, tựa như có vô tận lực đạo trầm xuống, cũng may tôi mang theo Thiên Lang Tiên, mau chóng dùng roi cuốn lấy Tiểu Nguyệt, lúc này mới thành công cứu nàng trở về.
Khi lên bờ, Lý mặt rỗ đã trực tiếp rút ngọc trâm trên đầu Tiểu Nguyệt xuống, sau đó tôi không khách khí, một tay cầm roi một tay đánh chỉ quyết, chờ Thiên Lang Tiên quán chú đầy pháp lực thì vung roi quất trúng cây trâm. Trong ngọc trâm truyền đến một tiếng hét thảm, một nữ nhân thân khoác áo cưới, đầu đội mũ phượng từ bên trong bay ra. Theo lý thuyết một nữ quỷ bị tôi đánh thành như vậy, hoặc là sẽ sợ hãi bỏ chạy, hoặc là sẽ hung tợn trả thù tôi, nhưng nữ quỷ này lại không nhúc nhích phiêu phù ở đó, trên mặt ngoại trừ nét u buồn thì không có cảm xúc gì khác.
“Còn thất thần làm gì, nếu không phải ta thức đêm trông chừng, đệ muội giờ đã chết rồi!”
Lý mặt rỗ thấy tôi ngây người, sợ tôi động lòng trắc ẩn, ở một bên hận sắt không thành thép nói. Tôi nghe xong thì phục hồi tinh thần, Lý mặt rỗ nói không sai, trước khi tôi ngủ đã bảo Lý mặt rỗ trở về, nếu hắn nghe lời tôi chỉ sợ Tiểu Nguyệt đã…
“Đừng trách ta tàn nhẫn, ta đã cho ngươi cơ hội rồi!”
Tôi hung tợn nói với nữ quỷ mặc áo cưới đỏ, đồng thời giơ Thiên Lang Tiên lên tế ra Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết.
Nữ quỷ không có sức tấn công, dùng Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết cũng đủ để đánh tan, ai ngờ tôi còn chưa ra tay, Tiểu Nguyệt phía sau đã hét lên thất thanh:
“Lão công, đừng làm hại nàng…”
Tôi quay đầu lại, kinh hỉ phát hiện Tiểu Nguyệt đã tỉnh, nàng ngoại trừ khí sắc không tốt lắm thì tất cả đã hồi phục bình thường.
“Không được, việc này không thể thương lượng! Nàng có biết không, thiếu chút nữa ả đã hại chết nàng.”
Tôi nói rồi lửa giận lại từ đáy lòng xông lên, Tiểu Nguyệt kiên quyết nói:
“Là tự muội muốn nhảy, không liên quan tới nàng!”
“Cái gì?”
Tôi nghe xong thì sửng sốt, Lý mặt rỗ cũng ngơ ngác.
“Trương ca, nàng chỉ là một nữ nhân khao khát tình yêu, lại gặp nhiều nam nhân vứt bỏ như vậy, nàng thật sự rất đáng thương…”
Tiểu Nguyệt khóc sướt mướt kể lại chuyện của nữ quỷ cho chúng tôi. Cây ngọc trâm quả thực là âm vật, tôi và Lý mặt rỗ đoán không sai. Chỉ là nữ quỷ không có ý làm hại ai, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn ở cùng Tiểu Nguyệt kể lại chuyện mình đã trải qua…
Thì ra nàng là Thái Bình công chúa đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử, thân là con gái của Võ Tắc Thiên, Thái Bình công chúa từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, hơn nữa lại mỹ lệ cao quý. Theo lý thì một cô gái như vậy hẳn là sẽ có một hôn nhân hạnh phúc, nhưng hôn nhân của nàng lại là bi kịch to lớn! Đầu tiên nàng được gả cho Tiết Thiệu, cuối cùng lại gả cho Võ Du Kỵ, trong cuộc đời nàng đã 3 lần xuất giá, mỗi lần đều khao khát có được tình yêu, nhưng lại đều là công cụ để đấu tranh quyền lực, đến cuối cùng tự mình làm cho bản thân đầy thương tích.
Nàng đã mặc áo cưới 3 lần, lại không hề có được tình yêu, trong cuộc đời đều bị cuốn trong cơn lốc xoáy tình cảm mà không thể tự thoát ra được, cuối cùng cô độc chết đi, vì thế cho nên sau khi chết nàng có một tia linh hồn lưu lại trong cây ngọc trâm nàng yêu thích nhất, khao khát có thể chờ được tình yêu của mình. Tôi nghe xong không khỏi có chút buồn bã, khó trách Tiểu Nguyệt vẫn luôn mặc áo cưới, bởi vì đây là đoạn ký ức thương cảm nhất mà lại có chấp niệm sâu nhất trong cuộc đời Thái Bình công chúa.
Tiểu Nguyệt đã bị cảm xúc bi quan của Thái Bình công chúa làm cảm nhiễm mới nhảy cầu tự sát. Tất cả chỉ vì một chữ tình! Tôi đột nhiên phát hiện ra mình nên cảm tạ Thái Bình công chúa, nếu Tiểu Nguyệt có đủ cảm giác an toàn, sẽ không đến mức bị chấp niệm của Thái Bình công chúa làm ảnh hưởng. Sở dĩ nàng tự sát, là bởi vì trong tiềm thức nàng không có cảm giác an toàn, điều này cho thấy tôi vẫn chưa đủ thấu hiểu nàng.
Cuối cùng tôi không ra tay với Thái Bình công chúa, nhưng để nàng không ảnh hưởng đến người khác nữa, tôi đưa ngọc trâm đến một am ni cô. Ở đó nàng không thể ảnh hưởng đến đám ni cô, có lẽ còn được nghe đám ni cô tụng kinh năm này qua năm khác mà nhìn thấu hồng trần, nếu thật sự là như vậy cũng là một mối thiện duyên. Cuộc sống có vẻ như đã trở lại bình thường, nhưng tôi và Lý mặt rỗ vẫn chưa từng lơi lỏng cảnh giác. Ngọc trâm đã được giải quyết, nhưng người đưa ngọc trâm tới lại không để lại chút dấu vết nào. Là ai đây? Có thể nào đang ở đâu đó quan sát chúng tôi…