Phần 269
Từ sau chuyện cây ngọc trâm tôi và Lý mặt rỗ như chim sợ cành cong, cả ngày đều đề phòng người tặng trâm, nhưng qua rất lâu người này vẫn không xuất hiện, tựa như biến mất trong hư không. Điều này rất phù hợp với tác phong hành sự của Long Tuyền Sơn Trang, khi ngươi lơi lỏng nhất sẽ ra tay cướp đi tính mạng của ngươi!
Chúng tôi dứt khoát không nhận mối làm ăn nào nữa, thanh thản ở trong nhà, cũng khó có được thời gian thanh nhàn, tôi có thể ghi âm lại những câu chuyện về âm vật có cảm xúc sâu sắc nhất trong khoảng thời gian này rồi gửi cho người bạn là nhà văn kia. Hôm nay, tôi đang ghi âm lại chuyện về Hồng Y Đại Pháo thì Lý mặt rỗ vẻ mặt đáng khinh đột nhiên tiến đến, dọa cho tôi thất hồn lạc phách, theo phản xạ ném máy ghi âm trong tay vào mặt hắn.
Hắn rên lên một tiếng, sau đó dùng đôi mắt ti hí ủy khuất nhìn tôi… Thấy tôi không phản ứng, Lý mặt rỗ cũng thức thời, lập tức đặt mấy hộp cơm lên bàn, thì ra hắn là nhớ đến tôi, muốn cùng tôi uống vài chén. Bò kho, nấm xào thịt xông khói, còn có 2 hộp cơm tôm hùm. Mùi đồ ăn lập tức làm cho tôi thèm thuồng, bụng cũng réo lên, lúc này tôi mới phát hiện mình bất tri bất giác đã nhớ lại mấy chuyện cũ. Tôi vặn người mở túi lấy đũa ra định ăn.
“Trương gia tiểu ca, trên đường ta phát hiện một thiên đại bảo bối…”
Lý mặt rỗ dùng đũa gõ lên bàn, bộ dáng thần bí. Thấy hắn như vậy tôi không ăn nổi, bảo hắn có chuyện mau nói, có rắm mau đánh. Lý mặt rỗ biết tính tôi, cười hắc hắc hai tiếng rồi kể lại. Thì ra trên đường hắn đã tới một cửa hàng đồ cổ đang bày bán thanh lý, hỏi chủ cửa hàng sao lại bán rẻ những món đồ cổ đó. Người làm nghề này như chúng tôi trong lòng đều hiểu rõ lý do, cho nên Lý mặt rỗ vừa nói vậy, tôi liền không có hứng thú với những món đồ dởm hàng nhái đó.
Nhưng Lý mặt rỗ vẫn rất hứng thú, nói hắn để ý một bức cổ họa, trên tranh còn có thơ từ. Tôi nghe xong thốt lên một tiếng, Lý mặt rỗ lại có hứng thú với thi họa? Đây mới chính là điều mới mẻ, lập tức hỏi hắn nhìn trúng tranh mỹ nữ chứ gì. Lý mặt rỗ trắng mắt liếc tôi một cái:
“Trương gia tiểu ca, thơ từ này có thể là của cái gì hậu chủ đó, ta đã cẩn thận kiểm tra bút tích, tám chín phần mười là thật, lần này chúng ta có khả năng là kiếm được món hời rồi!”
Vừa nghe Lý mặt rỗ nhắc tới 2 chữ hậu chủ, tôi lập tức liền nghĩ tới Lý Dục hậu chủ Nam Đường trứ danh trong lịch sử. Bởi vì tự cổ chí kim, hoàng đế biết viết thơ từ cũng không nhiều, lại đáng khen ngợi thì chỉ có Lý Dục. Hắn có một câu thơ:
“Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, Cáp tự nhất giang xuân thuỷ hướng đông lưu. Bất tri lệnh đa thiểu nhân thần vãng!”
(Hỏi người buồn có bao nhiêu? Sánh dòng xuân thuỷ chảy tràn về đông… không biết bao nhiêu người phải hướng về!)
Nhưng bút tích chân chính của Lý Dục lưu lại thật sự không nhiều lắm, rốt cuộc thì hắn là một vị vua mất nước, uống rượu độc mà chết, tác phẩm lúc còn sống cũng chẳng biết đi đâu. Nếu thực sự có bút tích của Lý Dục thì sao có thể tùy tiện xuất hiện trong một cửa hàng nhỏ trên vỉa hè? Lý mặt rỗ thấy tôi không tin thì ném đũa xuống, kéo tôi tới đó giám định. Tôi cũng đồng ý, coi như là ăn xong thì đi tản bộ! Lý mặt rỗ nói cửa hàng vỉa hè đó cách phố đồ cổ cũng không xa, đi 20 phút là đến.
Chỉ là lúc này trước sạp rất quạnh quẽ, ngẫu nhiên có vài người tới hỏi giá rồi đều quay đầu đi… Lý mặt rỗ hỏi bức họa kia, người chủ hàng dùng gậy trúc lấy xuống. Bức họa rất đơn giản, một tòa giả sơn, bên giả sơn có một mỹ nhân mặc áo màu xanh lục đứng dựa vào, nét cười yêu kiều sinh động như thật. Bên trái đề một bài từ:
“Hoa minh nguyệt ám lung khinh vụ, kim tiêu hảo hướng lang biên khứ. Sản miệt bộ hương giai, thủ đề kim lũ hài. Họa đường nam bạn kiến, nhất hướng ôi nhân đản. Nô vị xuất lai nan, giáo quân tứ ý liên.”
Tôi biết, bài từ này là Lý Dục viết cho Nam Đường đệ nhất mỹ nữ Tiểu Chu Hậu, xem ra mỹ nhân áo lục trong bức họa chính là Tiểu Chu Hậu. Tương truyền, Tiểu Chu Hậu có một sở thích kỳ quái, vô cùng yêu thích màu xanh lục, quần áo hay bài trí trong cung điện đều có màu xanh lục, nếu không sẽ nổi trận lôi đình, từ đó còn nổi lên một trào lưu dùng màu xanh lục. Có bài từ này thì thân phận của nàng đã rõ ràng không cần nói cũng biết.
Khi bài từ này được viết thì tỷ tỷ của Tiểu Chu Hậu là Đại Chu Hậu đã bệnh nặng chỉ còn thoi thóp, trước khi chết muốn gặp muội muội một lần, vì thế Tiểu Chu Hậu được triệu vào cung. Nhưng sau khi Tiểu Chu Hậu vào cung đã được Lý Dục coi trọng, hai người tình chàng ý thiếp, ở sau lưng Đại Chu mà vụng trộm. Lý Dục cũng là một hoàng đế phong lưu, vụng trộm sau lưng vợ mà còn có thể viết ra tình thơ ý họa như vậy, không khỏi làm người ta tấm tắc khen lạ.
Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, tôi cảm thấy bức họa này có một cỗ ma lực đang âm thầm hấp dẫn tôi. Chủ hàng thấy tôi và Lý mặt rỗ xem xét bức họa cả nửa ngày, lập tức nhiệt tình tiếp đón:
“Hai vị, thật đúng là có ánh mắt a!”
Hắn vừa tiến tới đã khen lấy khen để:
“Bức họa này chính là bút tích của Nam Đường Hậu chủ Lý Dục! Hiện giờ trên thị trường là độc nhất vô nhị, ngươi xem nét vẽ này, ngươi xem ý cảnh này…”
Hắn còn chưa nói xong, tôi đã cắt lời, trực tiếp hỏi giá cả. Loại đồ cổ này cũng coi như là đồ thật có cấp bậc. Nếu là bút tích của Lý Dục thì phải là bài từ:
“Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, Cáp tự nhất giang xuân thuỷ hướng đông lưu”
Mới là đáng tiền nhất, còn bài từ viết về yêu đương vụng này, nói thật, cũng không có giá trị cao như vậy. Chủ hàng hai mắt xoay tròn, mặt mày hớn hở nói:
“Khó có được người thích! Hôm nay ta sẽ cho ngươi một phần đại đại chiết khấu, vốn là phải bán 3 vạn tệ, vậy bán cho ngươi 2 vạn đi!”
Tôi cười lạnh một tiếng, như vậy thì hóa ra là biến tôi thành kẻ coi tiền như rác a! Bức họa này vừa nhìn đã biết chính là đồ mô phỏng chất lượng khá tốt, chủ hàng lại dám giở công phu sư tử ngoạm, nếu không phải muốn nghiên cứu ma lực trong bức họa này rốt cuộc là thế nào thì còn lâu tôi mới để ý đến hắn. Vì thế ánh mắt tôi sáng quắc nhìn chằm chằm hắn nói: “3000.” Nhìn chủ hàng không tình nguyện, tôi lập tức bồi thêm một câu:
“Ta cũng bán đồ cổ, cách thức trong nghề ta rất rõ, giá này tuyệt đối đã đủ cho ngươi, không bán thì thôi!”
Nói xong tôi kéo Lý mặt rỗ xoay người rời đi. Thấy tôi tựa hồ như sắp đi thật, chủ hàng giữ chặt cánh tay tôi:
“Ai da, giá cả chẳng phải có thể thương lượng sao! Ngươi xem 5000 thì thế nào?”
Tôi liếc mắt nhìn hắn, không nói gì. Chủ hàng nóng nảy:
“4000, Không thể ít hơn! Khi ta mua cũng tầm giá này, ngươi dù sao cũng phải cho ta kiếm chút tiền chứ.”
Tôi cười hai tiếng:
“Như thế này đi! Ta cũng không trả giá 3000 nữa, mỗi người nhường một bước, 3500.”
Chủ hàng thở dài:
“3500 Thì 3500, lão bản ngài cũng thật biết mặc cả!”
Hắn vừa lải nhải vừa gỡ bức họa xuống, đóng gói lại rồi trao cho tôi. Tôi không để ý đến hắn, thanh toán tiền rồi trở về. Khi chủ hàng đưa bức họa cuộn tròn vào tay tôi, tôi rõ ràng cảm giác được bức họa này rất nặng, dường như bên trong có thứ gì đó. Lý mặt rỗ vào tiệm, hai mắt tỏa sáng nhìn bức họa trong tay tôi, hỏi tôi bức họa này cầm đi bán đấu giá thì có thể bán được bao nhiêu tiền? Tôi nhất thời không nhịn được liền trực tiếp nói với hắn bức họa này kỳ thật là đồ dởm.
Lý mặt rỗ chưa từ bỏ ý định, tôi chỉ rõ mấy dấu vết làm giả chỉ cho hắn xem, hắn mới hết hy vọng. Hắn ngồi một bên thở ngắn than dài trong chốc lát, đột nhiên lại nhảy đến bên người tôi hỏi:
“Nếu biết là giả, vì sao ngươi còn mua?”
“Bởi vì bức họa này cho ta một cảm giác kỳ quái, ta hoài nghi nó là một kiện âm vật.”
Tôi xoay người đặt bức họa lên quầy, chậm rãi mở ra.
Không thể không nói, bức họa này được làm giả rất thành công, bất luận là chất liệu hay là chữ viết đều giống như thật. Nhưng giả chính là giả, dù chất giấy Tuyên Thành cũng không tồi, nhưng rõ ràng là độ bông trong giấy tương đối thấp, chất gỗ cũng tương đối thấp kém. Lý Dục làm vua của Nam Đường, giấy Tuyên Thành hắn dùng dù thế nào cũng sẽ là thượng phẩm, giấy Tuyên Thành khởi nguyên vào thời Đường, từ lúc đó giấy Tuyên Thành đã là cống phẩm cho hoàng thất.
Tôi còn chưa kịp nghiên cứu xem bức họa này có phải là âm vật không thì một tiểu tử hơn 20 tuổi thần sắc hoảng loạn đột nhiên lao vào tiệm đồ cổ.
“Trương đại sư, ngươi nhất định phải cứu chúng ta a!”
Tiểu tử vừa vào đã thịch một tiếng quỳ xuống, nước mũi nước mắt kéo tay Lý mặt rỗ cầu cứu. Lý mặt rỗ vẻ mặt ngơ ngác, chỉ vào tôi nói:
“Đây… Vị này mới là Trương Cửu Lân.”
Tiểu tử trên mặt thoáng hiện một tia xấu hổ, sau đó ôm lấy chân tôi, khóc lớn hơn nữa.
“Đừng gấp, trước tiên nói xem rốt cuộc là chuyện gì!”
Tôi đỡ hắn lên ghế, đưa cho hắn một ly trà, hắn ực một cái uống hết, sau đó hai mắt đỏ bừng bất lực nhìn tôi, lúc này mới chậm rãi kể lại sự tình.