Phần 273
Trong mắt Thẩm Hạo Nhiên hiện lên một tia sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng tiếp tục nói. Sau đó hắn và Tranh Tử nửa đêm tỉnh lại, bởi vì qua men say, hai người phát hiện đang ở nhà ma thì có chút sợ hãi, lúc ấy liền chuẩn bị rời đi. Nhưng khi đứng dậy phát hiện cả hai đều trần truồng, Thẩm Hạo Nhiên lập tức lại có cảm giác, hai tay lập tức trộm đào, sau đó hai người hoàn toàn quên mất sợ hãi.
Thẩm Hạo Nhiên đột nhiên cuồng loạn, đôi tay theo bản năng mà giằng xé.
“Nhưng bức họa kia vì sao lại ở đây?”
Tôi hỏi. Thẩm Hạo Nhiên nói với tôi, lúc ấy bọn họ đang trong lúc ngọt ngào, tay Tranh Tử lại không cẩn thận đụng phải một vật, bắt được mới phát hiện ra là bức họa của người bạn đó. Bởi vì không bật đèn, cho nên bọn họ cũng không biết tranh vẽ cái gì. Tranh Tử còn nói giỡn nếu là bút tích của Lý Dục thì bọn họ đã phát tài rồi.
Thẩm Hạo Nhiên lúc ấy cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà mở bức họa ra, khiếp sợ nhìn thấy trong tranh có một đạo bóng trắng chui ra. Bóng trắng đứng trước mặt bọn họ, hai mắt ngơ ngác đối diện với bọn họ, Tranh Tử lập tức sợ đến hôn mê bất tỉnh, Thẩm Hạo Nhiên cũng không khá hơn, cả người không dám nhúc nhích. Bóng trắng nhìn chằm chằm hắn thật lâu, Thẩm Hạo Nhiên sợ hãi thở mạnh cũng không dám, thiếu chút nữa đã ngất đi. Cũng may bóng trắng không làm gì, chỉ là đi qua lại quanh hắn và Tranh Tử, qua hơn nửa ngày mới biến mất…
Thẩm Hạo Nhiên đã sớm bị dọa đến chết khiếp thấy bóng trắng biến mất thì cõng Tranh Tử chạy đi, tìm một khách sạn ở tạm một đêm. Ngày hôm sau Tranh Tử tỉnh lại thì thần trí bất minh, Thẩm Hạo Nhiên chỉ cho rằng cô ta vẫn còn sợ hãi, trong lòng cũng không để ý. Lúc trước Tranh Tử đã nói dối mẹ để ra khỏi nhà nên Thẩm Hạo Nhiên cũng không tiện đưa cô ta về nhà, liền đưa cô ta đến một nơi cách nhà không xa, nhìn thấy cô ta vào nhà mới yên tâm rời đi.
Không ngờ sau đó hắn lại đi gặp Tranh Tử, phát hiện bức họa bị vứt bỏ ở căn nhà ma ám kia đã trở về với Tranh Tử. Nói xong tất cả Thẩm Hạo Nhiên thở phào một hơi, thề thốt nói hắn không còn bí mật gì nữa. Lý mặt rỗ nghe xong kỳ quái hỏi:
“Vậy thì có gì mà giấu giếm?”
Tôi liếc Lý mặt rỗ một cái, nói lời này không phải vô nghĩa sao? Thẩm Hạo Nhiên và Tranh Tử rốt cuộc vẫn chưa kết hôn, hắn là vì thanh danh của Tranh Tử khẳng định sẽ muốn giấu giếm chuyện ăn vụng trái cấm.
Theo lời Thẩm Hạo Nhiên miêu tả, bức họa kia vẫn luôn bình thường, chỉ sau khi Thẩm Hạo Nhiên mở ra thì âm linh mới thoát ra. Điều này cho thấy lúc trước âm linh có thể luôn bị phong ấn trong bức họa, Thẩm Hạo Nhiên không cẩn thận mở ra mới phóng thích âm linh. Lúc sau Tranh Tử dường như là đã bức họa này hút khô máu huyết vậy, trong khoảng thời gian ngắn đã da bọc xương, thậm chí có chút điên điên khùng khùng. Tôi nghĩ có lẽ là mẹ của Tranh Tử định đốt bức họa nên chọc giận âm linh, cho nên nó giận dữ đi trả thù Tranh Tử, mới khiến cô ta đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Nghĩ đến đây hai mắt tôi sáng ngời, bỗng nhiên nhớ lại gương mặt trắng xuất hiện trên kính chắn gió tối qua, theo bản năng nhìn Thẩm Hạo Nhiên hỏi:
“Gương mặt trắng tối qua ngươi đã từng gặp đúng không?”
Thẩm Hạo Nhiên gật đầu, hoảng sợ nói:
“Nó đi theo ta, nó sẽ không bỏ qua cho chúng ta, những ai chạm vào bức họa đều phải chết, đều phải chết!”
“Ngươi trấn định một chút, Tranh Tử không phải còn chưa chết sao?”
Tôi rống lên một tiếng, thật sự chịu không nổi việc hắn thi thoảng lại nổi điên.
Thẩm Hạo Nhiên bị tôi rống cho phát ngốc, cuối cùng vô lực ngồi xuống, không nói gì nữa.
“Bóng trắng đó có gì đặc thù không?”
Tôi hỏi. Nếu từ trong bức họa đi ra, rất có khả năng là một nhân vật lịch sử, nếu biết được đó là ai thì sẽ có manh mối. Thẩm Hạo Nhiên đầu tiên lắc đầu, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, có chút không xác định nói:
“Hai mắt nó rất kỳ quái, trong một con mắt hình như có hai con ngươi!”
Tôi nghe xong đầu ong lên một tiếng, vội vàng nói:
“Mau về khách sạn!”
Lý mặt rỗ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy tôi chạy ra ngoài thì biết không tốt, mau chóng kéo Thẩm Hạo Nhiên đi theo. Hai con ngươi tức là song đồng, Nam Đường Hậu chủ Lý Dục chính là người có song đồng! Xem ra thật sự là âm linh Lý Dục, tôi lên xe rồi vội vàng về khách sạn, sau đó ngựa không dừng vó lên lầu, vào phòng lấy hết đồ trong ba lô ra, lại chỉ thiếu mất bức tranh của Lý Dục. Lúc này, Lý mặt rỗ và Thẩm Hạo Nhiên cũng thở hổn hển đuổi theo, thấy trên giường toàn là đồ đạc xếp lung tung, khó hiểu hỏi tôi làm sao vậy.
“Là Lý Dục!”
Tôi có chút vô lực nói, khó trách hôm qua ở trên đường hắn có thể chặn chúng ta lại, thì ra hắn luôn ở bên cạnh chúng tôi.
“Cái quái gì thế?”
Lý mặt rỗ kinh hô một tiếng, sau đó lại kinh ngạc hỏi:
“Trương gia tiểu ca, bức họa kia không phải là giả sao? Chẳng lẽ ngươi “lé mắt” rồi?”
“Lé mắt” là tiếng lóng trong nghề, ý tứ chính là nhìn nhầm đồ cổ, coi đồ thật là giả, hoặc là coi đồ giả là thật.
Tôi lập tức liền nhìn về phía Thẩm Hạo Nhiên:
“Ngươi gọi tất cả bạn bè ngày hôm đó, cả mẹ của Tranh Tử đều gọi tới đi!”
Thẩm Hạo Nhiên thấy tôi sắc mặt ngưng trọng, lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu gọi, nhất nhất thông báo cho bọn họ tới bệnh viện Tranh Tử nằm. Trong trấn bệnh viện điều kiện không tốt lắm, người nằm viện cũng không nhiều. Phòng bệnh của Tranh Tử vốn dành cho 4 người nhưng trước mắt chỉ có một mình cô ta.
Khi chúng tôi đến bệnh viện, trong phòng bệnh đã có 2 người bạn của Thẩm Hạo Nhiên. Qua giới thiệu, tôi biết người cao gầy tên là A Tiền, còn người mập mạp chính là người đã xuất hiện điều không thích hợp mà Thẩm Hạo Nhiên từng nhắc tới: A Long. Mẹ của Tranh Tử thấy chúng tôi thì mặt đầy nghi hoặc, Thẩm Hạo Nhiên giới thiệu một chút về thân phận của tôi. Bà ta nghe xong lập tức đi tới nắm lấy tay tôi, xin tôi nhất định phải cứu Tranh Tử, nhìn dáng vẻ như còn muốn quỳ xuống.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, tôi bảo bà ta yên tâm, sau đó nghiêm túc hỏi:
“Thím à, thím thật sự đã đốt bức họa kia sao?”
Bà ta nghe xong sắc mặt hoảng hốt, nhưng do dự một lúc rồi vẫn nói cho tôi biết bức họa kia không phải đã đốt đi, mà là đem bán. Vốn dĩ bà ta đã chuẩn bị đốt, kết quả vừa lúc gặp được người mua đồ cổ đi rong trong trấn mua lại, bà ta chỉ mong mau chóng thoát khỏi bức họa này nên đã bán lấy 500 tệ.
Tôi nghe xong có chút đau xót, hiển nhiên kẻ bọn họ gặp chính là tên chủ cửa hàng bán đồ cổ ở vỉa hè tôi đã gặp, đáng thương cho tôi bỏ ra tận 3000 tệ a. Không ngờ bức họa này trời xui đất khiến lại rơi vào tay tôi, khó trách lúc ấy tôi đã cảm thấy bức họa này có điểm không thích hợp, thì ra là có âm linh bám vào! Đợi một lúc, lại có 2 người bạn khác của Thẩm Hạo Nhiên tới. Giới thiệu xong mọi người cũng không nói gì nữa, túm tụm ngồi trên giường bệnh, không khí có chút nặng nề, tuy Lý mặt rỗ là một kẻ đáng khinh cấp bậc đại sư nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Nhưng tôi lại cảm thấy bầu không khí như vậy vừa hay có thể cho tôi an tâm mà suy nghĩ về sự tình. Tôi ngồi xuống trước cửa sổ, toàn bộ đại não bắt đầu cấp tốc xoay chuyển, từ việc tôi mua bức họa kia đến việc Thẩm Hạo Nhiên tới cầu cứu, thật sự là quá trùng hợp, tựa như có thứ gì đó ở sau lưng đang im lặng thúc đẩy vậy… Tôi nghĩ cả nửa ngày cũng không có manh mối, thấy mặt trời sắp lặn, Thẩm Hạo Nhiên mua một đống đồ ăn về cho mọi người. Cơm nước xong sắc trời đã tối sầm, mọi người ai cũng căng thẳng!
Tôi cho mỗi người một lá linh phù, bảo bọn họ mang theo bên người. Sau đó bảo Lý mặt rỗ dẫn mọi người tới phòng bệnh bên cạnh, Lý mặt rỗ có Âm Dương Tán hộ thân, những người này ở cùng hắn tạm thời hẳn là không có nguy hiểm. Huống chi Âm Dương Tán một khi phải chịu công kích, tôi khẳng định sẽ cảm ứng được, khoảng cách gần như vậy tôi cũng có thể tới ứng cứu.
Khi bọn họ đi hết, tôi dán một lá linh phù lên người Tranh Tử, tiếp đó lại rải chung quanh giường bệnh một ít bột lá ngải. Xong xuôi hết thảy, tôi tắt đèn nằm ở giường bên cạnh, trùm chăn kín mít, hai tay nắm chặt Thiên Lang Tiên! Một phút trôi qua, tôi càng lúc càng chịu giày vò. Tròn lúc chờ đợi tôi nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh, có bác sĩ tới hỏi vì sao phải tắt đèn? Cũng có y tá muốn vào xem xét nhưng đều bị Lý mặt rỗ và Thẩm Hạo Nhiên kéo đi.
Khi sắp tới 12 giờ, chung quanh im ắng, toàn bộ căn phòng bệnh yên lặng như tờ. Thần kinh tôi cũng căng lên, hô hấp theo bản năng chậm đi rất nhiều! Bỗng nhiên, từ hành lang mơ hồ truyền đến tiếng bước chân. Thanh âm rất nhẹ mà cũng rất thong thả, dần dần tới gần phòng bệnh thì ngừng lại trước cửa. Tôi nhắm mắt lại dụng tâm cảm thụ tiếng cửa mở, sau đó cửa phòng mở toang, tôi nghe thấy tiếng thút thít của nữ nhân. Thanh âm uyển chuyển du dương, nhưng trong đêm khuya lại vô cùng cảm động.
Bởi vì trên người tôi dán Già Dương Phù, động tác lại uyển chuyển nhẹ nhàng, cho nên không sợ bị âm linh phát hiện, tôi liền chậm rãi xốc chăn lên nhìn. Lại phát hiện Tranh Tử vừa rồi nằm còn trên giường đã tỉnh lại, dựa vào đầu giường cúi đầu lau nước mắt. Cả người nhìn qua vô cùng ủy khuất, làm người ta nhịn không được mà thương xót, tôi sợ tâm trí bị quấy nhiễu liền mau chóng niệm vài câu Đạo Đức Kinh, sau đó tiếp tục quan sát.
Bên cạnh Tranh Tử là một bóng trắng đang ngồi, nó như không bị bột lá ngải ảnh hưởng chút nào, hai mắt tràn ngập nhu tình nhìn Tranh Tử. Đây là sao? Chẳng lẽ hắn yêu Tranh Tử, chuẩn bị giết Tranh Tử sau đó làm một đôi quỷ uyên ương? Tôi theo bản năng nín thở, muốn xem thử bọn họ rốt cuộc muốn làm gì. Chỉ là tôi rướn cổ nhìn cả nửa ngày, bọn họ vẫn không có động tác gì, cứ ngồi ngây ngốc như vậy. Tôi có chút nôn nóng, nghĩ thầm:
“Các ngươi không mệt nhưng lão tử lại sắp gãy cổ rồi, mau chóng làm gì đi a!”