Phần 279
Kinh nguyệt của nữ nhân là thứ vô cùng dơ bẩn, không chỉ có thể làm cho quỷ quái hiện hình mà còn có thể bức lui chúng. Trước mắt tình huống khẩn cấp, tôi cũng không nghĩ được nhiều, chỉ lo là Vương Bình không phối hợp. Cũng may Vương Bình phản ứng rất nhanh, chỉ hơi sửng sốt một chút sau đó đã nhanh chóng cởi quần, dùng sức quăng cho tôi. Tôi bắt được cái quần, quật lên đám mặt quỷ tới gần, chúng quả nhiên kêu lên thảm thiết.
Ngay sau đó trong phòng khách cũng có một tiếng thét chói tai, đám mặt quỷ chi chít tựa như nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt đã biến mất. Xem ra đám mặt quỷ chỉ là thứ được huyễn hóa ra, âm vật hẳn là ở trong phòng khách, vì thế tôi lập tức đuổi theo. Lúc này đám mặt quỷ trong phòng khách cũng đã hoàn toàn biến mất, tôi mơ hồ thấy một đạo hắc ảnh nhanh chóng từ khe cửa chui ra ngoài… Thật vất vả mới thấy được chân thân của nó, nếu để nó cứ như vậy mà chạy trốn thì rất phiền phức! Tôi cắn chặt răng tiếp tục đuổi theo.
Vì lúc này là rạng sáng, toàn bộ tiểu khu rất an tĩnh không có chút tiếng động nào, mấy bóng đèn đường tối tăm nổi bật trong bóng đêm càng thêm quỷ dị. Trời mưa so với lúc trước còn to hơn, tôi vừa ra khỏi cửa đã bị mưa ướt dầm dề. Lau đi nước mưa trên mặt, tôi chạy theo con đường mà hắc ảnh chạy trốn. Đường trong tiểu khu này phần lớn hợp với mấy tòa nhà chung cư. Đuổi theo không được vài bước, hắc ảnh đã quẹo vào một tòa nhà khác, tôi vội vàng chạy đi, mặt đất dưới chân lại đột nhiên không thấy, ngay sau đó cả người rơi xuống.
“Con mẹ nó, có cần xuất hiện cái hố như vậy không!”
Tôi đã rơi vào cống thoát nước, không khỏi mắng một câu. Sau đó dùng sức bám lấy miệng hố, vừa dùng lực một chút thì mắt cá chân đã thấy đau đớn, hẳn là vừa rồi lúc bị ngã đã bị thương. Tôi bật đèn pin trên điện thoại, chiếu ra bốn phía, lúc này mới phát hiện đây là một cống thoát nước giả, khó trách không có mùi hôi.
Cống giả là do đám người trục lợi để tiết kiệm chi phí mà làm ra, có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí thi công, nói cách khác nó chỉ có một miệng cống, còn phía dưới căn bản không đào đường ống dẫn. Tuy rằng tôi vẫn khịt mũi coi thường loại công trình này, nhưng hiện giờ tôi vẫn thấy may mắn là mình không bị rơi vào cống thoát nước thật, nếu không tôi nhất định phải chết!
Sau khi xác định tạm thời không có nguy hiểm gì tôi mới nhẹ nhàng thở ra, nằm liệt dưới đất khôi phục thể lực. Tuy rằng lo lắng đám mặt quỷ sẽ lại xuất hiện tấn công Vương Bình, nhưng hiện giờ tôi đã không thể bò ra khỏi cái cống giả cao 2 – 3 mét này được… Nghỉ ngơi một lúc tôi cảm thấy đã khỏe hơn nhiều, tôi bèn đứng dậy hoạt động một chút, cũng may cái cống này xây qua loa, có mấy khối xi măng thò ra, tôi theo đó bò ra khỏi hố. Sau đó tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà Vương Bình, trong lòng không ngừng cầu nguyện Vương Bình sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cũng may khi tôi đẩy cửa vào, Vương Bình đang lo lắng ngồi trên ghế sô pha. Tôi thấy cô ta không sao thì thở ra một hơi, sau đó cả người trong nháy mắt lả đi, vô lực nằm xuống thở phì phò. Chờ tôi khá hơn, Vương Bình lấy quần áo của chồng cô ta đưa cho tôi mặc. Khi tôi tắm rửa xong thì trời đã tờ mờ sáng, Vương Bình nấu mì cho tôi ăn, tôi vừa thấy đã cầm lấy đổ hết vào miệng, một tô mì vào bụng thì trên người mới cảm thấy ấm áp hơn.
Khi trời sáng rõ tôi đi ra ngoài xem thử, phát hiện mưa đã tạnh, có lẽ là trời sẽ nắng. Tối qua âm linh đã có chút sợ tôi, ban ngày khẳng định sẽ không dám xuất hiện. Tôi nói với Vương Bình, bảo cô ta đừng lo lắng, sau đó nhờ cô ta tìm cho tôi một phòng trống. Tối nay lại phải ác chiến, tôi cần phải nghỉ ngơi cho tốt! Dưới lầu chỉ có một phòng ngủ, tôi tự nhiên sẽ nghỉ ngơi ở lầu 2. Khi đi qua phòng của con trai Vương Bình tôi mơ hồ nghĩ đến manh mối gì đó, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không tìm được gì, đành phải lắc đầu đi vào căn phòng bên cạnh, lăn ra giường nằm ngủ.
Không ngờ mới vừa nằm xuống không đến 5 phút, tiếng chuông điện thoại như đòi mạng vang lên, tôi cầm lấy điện thoại, có chút khó chịu hỏi:
“Ai vậy?”
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/11/truyen-sex-dan-buon-do-am-quyen-2.html
“Trương lão bản, lại xảy ra án mạng!”
Giọng Lưu đội trưởng trầm ổn truyền đến, tôi bật dậy chạy vội ra cửa, cũng không giải thích với Vương Bình. Khi tới cục cảnh sát, Lưu đội trưởng đang cùng Tiểu Lâm và mấy cảnh sát khác chuẩn bị đi. Lưu đội trưởng nhìn thấy tôi thì dẫn tôi lên xe cảnh sát, ở trên xe hắn kể lại tình huống cho tôi.
Người báo án là một bé gái 11 – 12 tuổi, trời sáng đã phát hiện cha mình chết trên sô pha ở phòng khách, nhưng đứa trẻ không nói rõ tình huống, ngay cả địa chỉ cũng là do cảnh sát dò hỏi mãi mới nói ra. Tôi nghe xong trong lòng như có một cục đá, hôm qua khi gặp Vương Bình tôi còn tưởng rằng cô ta đã gặp phải đám mặt quỷ chính là âm linh đã hại chết 7 người trước đó, không ngờ tôi và nó dây dưa cả một đêm, ngày hôm sau vẫn có người bị hại…
Lưu đội trưởng thấy tôi trầm mặc không nói, vỗ vai tôi:
“Trương lão bản, đừng nóng lòng, chờ tới hiện trường lại nói.”
Tôi đành phải gật đầu, nhưng trong đầu lại là một mảnh hỗn loạn. Xe đi chừng 1 tiếng mới dừng lại trước một khu biệt thự, mấy người bảo vệ thấy Lưu đội trưởng giơ thẻ cảnh sát thì cho qua. Án mạng xảy ra ở một căn biệt thự gần rìa của khu này, vừa đến hiện trường thì đám cảnh sát liền bận rộn, có người căng dây cảnh giới, có người vội vàng trấn an cô bé báo án, cũng có người bắt đầu kiểm tra thi thể.
Tôi đeo găng tay cũng đi vào hiện trường, quan sát căn biệt thự rồi bắt đầu nghiên cứu thi thể. Mặt đất đầy vết máu, còn có những mảnh thịt bị cắt rải rác khắp nơi, tôi ghê tởm mà lắc đầu. Dù tôi thường xuyên tiếp xúc với đồ vật của người chết, cũng từng thấy không ít người chết, nhưng thi thể bị chặt như gà này cũng mới là lần đầu tiên nhìn thấy, trong lòng đột nhiên có chút áp lực.
Sau đó tôi hỏi nhân viên pháp y nạn nhân trước khi chết có sợ hãi không? Nhân viên pháp y không biết thân phận của tôi, cho rằng tôi cũng là một cảnh sát. Người này hành nghề pháp y đã lâu, đối với thi thể đã không có cảm giác, chỉ lạnh nhạt nói với tôi, người chết quả thực có phản ứng kinh sợ, không ngoại trừ là sau khi chết vì sợ hãi mới bị băm xác. Nói xong hắn cầm thùng dụng cụ bỏ đi, thi thể cũng được cho vào túi nilon mang đi, bọn họ sớm đã phát hiện manh mối, có thể kết luận.
Lưu đội trưởng thăm dò xong hiện trường, lưu lại 2 cảnh sát ghi chép rồi chuẩn bị dẫn tôi rời đi. Tôi lắc đầu, hy vọng có thể tham gia vào quá trình ghi chép. Tôi không hiểu cách cảnh sát điều tra, cũng không có hứng thú về phương diện này, ở lại chỉ là muốn xem có thể từ trong lời của bọn họ tìm được manh mối hay không! Bởi vì tôi phát hiện dấu vết trên những mảnh thi thể bị cắt đó rất giống với vết thương mà đám mặt quỷ khóc lóc lưu lại trên người Vương Bình, không có vết thương lớn, nhưng vết thương nhỏ thì dày đặc, cho nên mới có thể cắt thi thể thành từng mảnh nhỏ.
Lưu đội trưởng thấy tôi khăng khăng muốn ở lại thì cũng đồng ý, liên tiếp xảy ra nhiều vụ án như vậy, hắn ta bận đến nỗi chân không chạm đất, chỉ dặn tôi vài câu rồi đưa những người khác vội vàng rời đi. Sau đó 2 cảnh sát vừa ghi chép vừa hỏi 4 người làm công trong biệt thự, bọn họ đều không có điểm đáng ngờ, ngoại trừ một bác gái nấu cơm ra còn lại đều không ở trong biệt thự. Bác gái kia sáng nay căn bản là không rời khỏi giường, bị tiếng thét của đứa bé làm bừng tỉnh, hiện trường cũng không có manh mối nào chỉ ra là bác gái đó gây án.
Mà đứa bé gái con của nạn nhân tên là Viên Viên, năm nay 12 tuổi, sắc mặt đến giờ vẫn còn trắng bệch, xem ra cái chết của cha đối với cô bé là một đả kích rất lớn! Viên cảnh sát sợ cô bé kích động, khi hỏi chuyện rất nhẹ giọng, tuy rằng cô bé sợ hãi nhưng khi nói chuyện vẫn rất trật tự rõ ràng, kể lại chuyện khi xuống lầu nhìn thấy cha mình chết thảm như thế nào, sau đó hỏi cảnh sát bao giờ có thể tìm ra hung thủ?
Tôi nghe xong không nhịn được mà nhìn tiểu cô nương này, bởi vì cô bé có phản ứng hơi kỳ quái! Ngoại trừ sợ hãi ra, trên mặt cô bé không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, phải biết rằng người chết chính là cha cô bé, cô bé không hề thương tâm sao? Tôi vừa định dò hỏi về mối quan hệ của cô bé và cha mình, ánh mắt bỗng nhiên liếc thấy trên lầu 2 có một bóng đen nho nhỏ hiện lên, rất giống như tối qua tôi đã truy đuổi bóng đen vậy.
Tôi không nói hai lời, cầm Âm Dương Tán đuổi theo. Bóng đen này dám ở ban ngày ban mặt mà trắng trợn xuất hiện, tôi không dám tự tiện, mượn của một cảnh sát cái huy hiệu đeo trước ngực. Cảnh sát đại diện cho chính nghĩa, có thể làm âm linh kinh sợ, ít nhiều cũng có một chút tác dụng! Bóng đen có tốc độ rất nhanh, đảo mắt đã xẹt qua hành lang lầu 2, đi vào chỗ sâu, tôi sợ bị nó ám toán, căng Âm Dương Tán ra cẩn thận theo sát phía sau.
“Hì hì!” Đi qua một căn phòng, bóng đen đột nhiên dừng lại một chút, sau đó trong phòng truyền ra tiếng trẻ con chơi đùa. Bóng đen quay đầu lại nhìn tôi một cái, khoảng cách hơi xa một chút, ánh sáng trên lầu 2 hơi tối, tôi không thấy rõ diện mạo của nó. Chỉ mơ hồ thấy đó là một đứa trẻ mập mạp mặc áo vải thô, đại khái 7 – 8 tuổi. Sau đó nó nhìn tôi nhếch miệng cười, hóa thành một đạo khói đen chui vào cửa phòng. Tôi sợ nó sẽ làm hại đứa trẻ trong phòng, vội vàng chạy tới, phát hiện ra cửa đã khóa. Dùng sức gõ cửa cũng không thấy có ai đáp lại.
Tôi chần chờ một chút, sau đó lao xuống dưới lầu tìm người làm lấy chìa khóa, kết quả người đó đưa cho tôi một đống chìa khóa, tôi cũng không công rảnh mà thử cả một đống liền dứt khoát kéo người này lên lầu. Kết quả vừa tới cửa phòng, người làm nói thế nào cũng không chịu mở cửa. Tôi vừa nghe đã cảm thấy không đúng, đành chụp cho bà ta tội đồng lõa, bà ta mới bị ép phải mở cửa ra…
Chỉ là mở cửa ra thì bên trong nào có bóng dáng ai? Điều kỳ quái là lúc trước rõ ràng tôi nghe thấy có tiếng trẻ con chơi đùa, nhưng hiện giờ thì chẳng có cả một sợi lông! Tôi gấp đến độ muốn chết, chỉ sợ là bóng đen đã đưa đứa trẻ đi, liền bảo người làm mau chóng đi tìm khắp nơi, sau đó tôi đuổi theo hướng có âm khí nặng nhất. Không ngờ tôi mới vừa bước đi đã bị người làm giữ chặt, bà ta hoảng sợ nhìn tôi chằm chằm, rồi sau đó nói từng câu từng chữ: “Nơi này căn bản không có đứa trẻ nào cả…”
Tôi sửng sốt, cảm giác vẻ mặt bà ta không đúng, một mực truy hỏi mới biết được người chết vốn có 2 đứa con, một đứa con gái chính là Viên Viên ở dưới lầu, còn một đứa con trai tên là Thiên Thiên vừa qua ngày sinh nhật 1 tuổi đã chết trong căn phòng này. Tôi càng nghe càng cảm thấy không đúng, trong nhà này chỉ có 4 người, sao lại không trông được một đứa trẻ?
“Đứa trẻ tên là Thiên Thiên chết như thế nào?”
Tôi mau chóng hỏi. Người làm thở dài, lắc đầu nói:
“Đứa bé bị trớ sữa trong phòng một mình, không ai phát hiện ra, khi phát hiện được thì đã không cứu được nữa…”